Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:10
Lượt xem: 35
Sau khi ăn xong, Ứng Yến vẫn đi rửa bát như mọi khi.
Bà cụ lề mề đến trước mặt Kha Mỹ Ngu, thì thầm hỏi: “Bảo Nhi, cháu, cháu có thắc mắc gì về thân thế của mình không? Lỡ như, lỡ như cháu thực sự không phải con cháu nhà họ Kha, cháu có muốn tìm về nguồn cội của mình không?”
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn qua, thấy bà cụ chột dạ, cô thầm thở dài.
Cô cũng biết thân thế này mình tùy tiện có được, sao có thể ở yên an phận?
“Bà đã nói rồi mà, chắc chắn cháu là con cái nhà họ Kha.” Kha Mỹ Ngu cười nói: “May mà cháu là con cháu nhà họ Kha, nếu không cha mẹ ruột cháu mà như nhà họ Lăng, cháu thực sự muốn đập đầu vào miếng đậu phụ!”
Bà cụ Kha nghẹn lời, bây giờ bà biết nói thế nào đây.
Có điều nghĩ đến con người không thể bị vây trong trạng thái bị động, cháu gái đã trưởng thành rồi, lại còn làm mẹ nữa, suy xét các vấn đề cũng toàn diện hơn, đây là lúc nên nói cho cô biết sự thật rồi.
Trước khi nói, bà cụ thấy vẫn nên hỏi ý mẹ Kha thế nào đã.
Ngày hôm sau, bà cụ ngồi xe vào thành phố đại học. Từ khi đám trẻ tốt nghiệp, được phân công việc, cha mẹ Kha vẫn ở chỗ này, vừa giúp đỡ trông nom việc làm ăn, vừa tiếp tục đi làm.
Cuối tuần mới về nhà họ Tần sum họp.
Bà cụ đến sớm, mẹ Kha vừa nấu bữa sáng xong về nhà nghỉ ngơi, thấy bà cụ đến, mẹ Kha vội ra đón: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Có chuyện gì mà không thể gọi điện thoại thế ạ, trong điện thoại nói không rõ thì cũng có thể bảo bọn con đến gặp mẹ mà.”
Bà cụ xua tay cười nói: “Xương cốt mẹ còn cứng lắm, dạo này đến học trường đại học dành cho người cao tuổi, mẹ còn biết được không ít mặt chữ đâu, ít nhất cũng có thể đọc được biển xe công cộng, không lên nhầm xe.
Trước đó mấy đứa cũng xem ti vi rồi, nhà họ Lăng muốn nhận con bé Bảo Nhi nhà chúng ta làm cháu gái, cũng không biết đứa bé kia lừa gạt thế nào mà vết bớt trên vai nó biến mất thật nên mới đẩy được việc này đi.
Mẹ nghĩ con bé cũng lớn rồi, có một vài chuyện nên để nó biết. Dù cha mẹ ruột của nó là ai thì nó vẫn là cháu gái nhà họ Kha chúng ta, là con gái của con với thằng tư.”
Mẹ Kha gật đầu: “Con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Nhưng mà mẹ nói xem nó có phải là con cháu nhà họ Lăng thật không? Ngọc bội với vết bớt đều khớp rồi.
Bọn họ nói cái gì con cũng tin à? Không phải là có con bé Kha n Thục kia tham gia vào sao? Cô ta có thể mong Ngu Bảo Nhi nhà ta được sống tốt chắc? Người nhà họ Lăng hận không thể bám vào cháu rể, bọn họ miệng chó sao có thể phun ra ngà voi?
Hơn nữa vẫn là câu nói kia, Bảo Nhi nhà chúng ta rất tốt, hoàn toàn không thể là con cháu nhà họ Lăng.
Nhưng mẹ vẫn cảm thấy để con bé biết chuyện này thì tốt hơn, lỡ như cha mẹ ruột của nó đến đây thật, chúng ta không thể ngăn cản bọn họ gặp mặt nhận thân được. Cũng phải tiêm trước cho con bé một mũi dự phòng chứ.
Chúng ta cứ một mực giấu giếm cũng không chắc là sẽ tốt cho con bé, phải để cho con bé tự mình quyết định.”
Mẹ Kha thở dài: “Con biết chứ, mẹ, Tiểu Ngư Nhi trước nay luôn có chính kiến, đúng là chúng ta không nên lừa gạt con bé.
Đứa bé này trọng tình trọng nghĩa, dù cho con bé biết mình không phải con cháu ruột thịt của chúng ta, nó cũng không chia cắt chúng ta đâu. Nếu như đứa bé này may mắn, có thể có thêm một gia đình yêu thương nó, nhưng nhà kia mà giống nhà họ Lăng thì chúng ta không nhận là được.”
Có lời của mẹ Kha, trong lòng bà cụ Kha đã có quyết định, về nhà, bà kéo Kha Mỹ Ngu, nói với cô về thân thế của mình: “Bảo Nhi, những lời tiếp theo của bà không hề có một chút đùa vui nào đâu.
Cháu cũng không cần có gánh nặng tâm lý và cảm xúc tiêu cực, bà chỉ trần thuật cho cháu nghe sự thực nhưng tình cảm thế nào, tự cháu cũng có thể cảm nhận được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-392.html.]
Kha Mỹ Ngu biết bà cụ muốn nói gì nhưng cô vẫn cười gật đầu phối hợp: “Bà cứ nói đi ạ, bà tốt với cháu thế, sao cháu có thể có gánh nặng tâm lý và cảm xúc tiêu cực đây.”
Bà cụ Kha chần chừ rồi mới nói: “Vậy, vậy bà bắt đầu nói thật đấy nhé?”
Kha Mỹ Ngu lại gật đầu thật mạnh.
“Bảo Nhi, cháu mãi mãi là cục cưng nhà chúng ta. Có điều mẹ cháu sinh ra đôi trai gái nhưng tiếc là chỉ có anh trai sống, còn cháu được ôm về nhà nuôi!”
Kha Mỹ Ngu trợn tròn mắt, không tin lắc đầu để phối hợp với bà: “Bà mau nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
“Nói ra thì dài lắm.” Bà cụ thở dài: “Lúc đó mẹ cháu đang đẻ mà thím hai của cháu cũng thế, cả nhà loạn hết cả lên, rồi trong thôn có người lặng lẽ đến tìm ông nội cháu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi ấy rất nhiều đặc công mặc thường phục bắt địch như bắt gà con, dí bắt hung ác như thế không phải dễ dẫn tới địch sẽ phản công sao? Đám người xấu kia vây một nhóm người xem phim trong thành phố, khi ấy chuyện rất lớn, bên trong còn có mấy thai phụ.
Trong số đó có mẹ cháu, bởi vì bị kinh hãi nên sinh sớm sau đó thì xuất huyết nhiều mà chết. Ông nội cháu ôm cháu, chạy trốn dưới sự bảo vệ của cấp dưới, đi trong đêm mấy tiếng đồng hồ, vừa hay đến thôn chúng ta.
Ông ấy là cấp trên của ông nội cháu khi còn làm lính nên mới gửi gắm cháu cho nhà chúng ta.
Ông ấy nói sau này sẽ đón cháu, chỉ là đến tận bây giờ cũng không thấy có tin tức gì.
Trước khi ông nội cháu đi có để lại một túi bạc, nhà chúng ta chưa động đến một đồng, vẫn giữa lại cho cháu.” Nói đến đây, bà cụ Kha nhét cho Kha Mỹ Ngu một túi vải màu xanh lục nặng trịch.
Cũng không biết đống bạc này được giữ thế nào, nén bạc nào cũng mới tinh, phản xạ ánh sáng bóng loáng dưới ánh đèn.
“Người đó là ai? Nếu ông nội cháu đã quen, chắc chắn phải biết người ta tên gì chứ.”
Bà cụ nhìn Kha Mỹ Ngu, thấy cô không có cảm xúc quá khích, bà ấy mới nói: “Thực ra lúc ấy ông nội cháu tham gia quân ngũ không phải là người trong biên chế, chỉ ở cùng ông nội ruột của cháu nửa năm thôi, khi ấy lúc nào cũng gọi người ta là lớp trưởng Triệu Tam Căn, chẳng ai biết đấy có phải biệt danh hay không.
E là ông nội ruột cháu bị chuyện này cản trở nên vẫn trì hoãn chưa tới nhận cháu.”
Bà cụ với ông cụ không ít lần thì thầm với nhau, e là người mất rồi, nếu không chỉ dựa vào thái độ lúc gửi gắm cô, không có khả năng người kia không cần đến m.á.u mủ của mình.
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Vâng.”
“Hử? Bảo Nhi, cháu không có suy nghĩ gì sao?” Bà cụ thấp thỏm hỏi.
“Biết rồi thì sao mà không biết thì lại làm sao, người ta không tới tìm cháu, lẽ nào cháu còn đi tìm đến người ta sao?” Kha Mỹ Ngu nhướn mày cười: “Cháu lại cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình khá tốt, không muốn thay đổi chúng mà thôi.
Haiz, nói cũng phải, nhìn nhà họ Lăng mà xem, một nhà toàn ồn ào ầm ĩ, thà rằng chen chúc ngủ cùng một chỗ cũng không muốn ra ở riêng.
Mẹ ruột cháu không còn nữa, chắc chắn cha cháu sẽ cưới vợ hai, đến lúc ấy trong nhà lại có thêm một đống chuyện xấu.”
Con cái thì sao nào, không phải có câu nói chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc sao?
Lên lầu dỗ đám trẻ ngủ xong, Kha Mỹ Ngu đi tắm rửa rồi cầm một cuốn sách nằm trên giường thất thần một lúc lâu.
Ứng Yến vừa tắm xong, đang lau tóc, bên hông quấn khăn tắm. Đường viền cơ bắp trên người anh rất rõ ràng, giống như dùng đao khắc ra từng chút một theo tỉ lệ chính xác nhất.
Bình thường Kha Mỹ Ngu đã bứt rứt lao lên sờ nắn rồi nhưng hôm nay cô lại thất thần.
“Sao thế? Đang nghĩ đến thân thế của mình à?” Ứng Yến đi qua, hôn lên trán cô rồi cười khẽ: “Nếu đã hiếu kỳ thế thì tự đi tìm hiểu rõ ràng thôi.”