Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:09
Lượt xem: 34
Kha Mỹ Ngu dễ dàng né tránh, không kiêng nể tát vài cái vào gương mặt đang tức giận với mình: "Nhưng rõ ràng là cô lên kế hoạch trước, còn tôi chỉ làm theo mà thôi. Cô không tài giỏi bằng người khác, đã vậy còn tức giận đánh người, đúng là hiếu thắng."
"Chị ỷ mình được anh Cửu thích đúng không? Nếu như anh ấy biết chị là người phụ nữ ngang ngược như vậy, anh ấy có còn thích chị không?" Hoàng Chi Vinh bị đánh đến choáng váng. Cô ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cả người run lên vì giận dữ, gầm lên với giọng nói sắc nhọn.
"Nói trắng ra cô suốt ngày kiếm chuyện với tôi là vì thèm muốn chồng tôi?" Kha Mỹ Ngu lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, tôi thích anh ấy đấy. Chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nếu không phải nhà họ Tần xảy ra chuyện, thì vợ của anh Cửu đã là tôi rồi!" Hoàng Chi Vinh điên cuồng nói.
"Kha Mỹ Ngu, cô chỉ dựa vào nhan sắc của mình thôi, làm sao có thể so được với tôi?"
Tất cả nhân viên đều ngơ ngác nhìn họ, đột nhiên có người vội vàng tắt máy ghi âm.
"Thôi xong rồi, vừa rồi máy ghi âm vẫn đang mở, chẳng phải bây giờ chuyện của hai người họ đã bị truyền ra ngoài rồi sao?" Đột nhiên có người lên tiếng.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, khó trách vừa rồi Kha Mỹ Ngu lại kỳ lạ như vậy, hóa ra là ăn miếng trả miếng.
Hoàng Chi Vinh dùng truyền hình bôi nhọ danh tiếng của Kha Mỹ Ngu, còn Kha Mỹ Ngu thì dùng đài phát thanh làm vũ khí.
Hoàng Chi Vinh giật mình, nhìn xuống thiết bị bên dưới, sau đó lại nhìn Kha Mỹ Ngu, cả người lập tức suy sụp.
Hết rồi, hết thật rồi, hình tượng mình tạo ra đã mất hết thật rồi!
Kha Mỹ Ngu buông tay cô ta ra, gật đầu với nhân viên rồi quay người rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ứng Yến đang ở trước cửa, thấy cô đi tới thì nắm tay cô dẫn ra ngoài, không hiểu vì sao anh lại cười khẽ.
"Buồn cười lắm sao?" Kha Mỹ Ngu nhéo phần thịt non trong cánh tay anh, sau đó cười híp mắt nhìn anh.
"Ừm, anh nhớ lại dáng vẻ của em với tình địch ở kiếp trước." Anh vừa nói ra lời này, cả hai người đều không khỏi rơi vào hồi ức.
Khi đó, mối quan hệ giữa hai người rất khó xử, mỗi ngày trôi qua giống hệt nước với lửa. Ngày nào không cãi nhau, trong lòng sẽ cảm thấy không vui.
Nhưng dù có cãi vã thế nào cũng không sao, nhưng một khi có người khác xen vào, chắc chắn hỏa lực sẽ tập trung vào người ngoài.
Kha Mỹ Ngu tự coi mình là người tình duy nhất của đại lão, tính tình lại cực kỳ kiêu ngạo, cô mà nhìn thấy người phụ nữ nào bám lấy anh muốn trở thành người tình thứ hai hoặc thứ ba, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ứng Yến không để ý đến những người phụ nữ khác, nhưng cô vẫn vô cùng cảnh giác, thử từng chiêu thức mình học được trong tiểu thuyết.
"Em biết không, nhìn em nhe răng múa vuốt tuyên bố mình là chính thất với người khác, anh rất muốn ôm em vào lòng để giày vò.
Không ai có thể cướp anh ra khỏi em đâu, em không cần phải lo." Ứng Yến cười ôm cô thật chặt.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ: "Lúc đó, em cũng thích nhìn thấy anh ghen tị."
Mạt thế có rất nhiều người có dị năng, đôi khi Kha Mỹ Ngu ra ngoài cùng Ứng Yến để làm việc sẽ gặp phải những người có dị năng.
Lúc đó, đạo đức xã hội về cơ bản chỉ giống như món đồ trang trí, một người đàn ông mạnh mẽ thường sẽ không cần nhiều lời, trực tiếp bắt lấy người phụ nữ mà mình thích.
Cô xinh đẹp, một nụ cười hay một cái nhíu mày cũng có thể quyến rũ người khác. Chưa một lần nào, Ứng Yến không phải chiến đấu quyết liệt với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-391.html.]
Sau đó Ứng Yến đương nhiên sẽ thắng, nhưng Kha Mỹ Ngu cũng sẽ bị anh giày vò thê thảm.
Hiện tại hai người đã nói hết mọi chuyện, Kha Mỹ Ngu không để ý mặt mũi ôm lấy eo anh: "Vậy thì chắc chắn anh không biết, chỉ có lúc đó em mới cảm nhận được anh đối xử khác biệt với em."
Ứng Yến cười nhéo má cô: “Đồ ngốc, em lúc nào cũng nói anh có chuyện thích giấu trong lòng rồi buồn bực.
Thực ra cũng là vì động chút là em lại cáu kỉnh, hoàn toàn không cho người ta cơ hội giải thích, hơn nữa không phải lúc nào em cũng thích phỏng đoán suy nghĩ của người khác sao?
Anh chỉ có một người tình trong mộng, hiện thực không có người yêu, thế mà lại bị em dán cho cái nhãn đồ phụ lòng. Em nói xem anh có oan không?”
Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn anh: “Không lẽ đều là lỗi của em? Anh là cái đồ được lợi còn khoe mẽ.”
Ứng Yến thấy dáng vẻ không thuận theo của cô thì kéo người vào lòng, cảm nhận sự thỏa mãn về cả thể xác lẫn tinh thần: “Vu Nhi, dù cho sau này xảy ra chuyện gì, em nhất định không được lấy mạng mình ra đùa giỡn đâu đấy, biết chưa hả?
Trên thế giới rộng lớn không thiếu gì chuyện lạ, may mà kiếp trước là mạt thế, xuất hiện một nhóm kỳ nhân dị sĩ. Nếu như bọn họ chỉ là người bình thường, thực sự sẽ vì chút hiểu lầm của em mà sinh tử tách biệt rồi.”
Kha Mỹ Ngu cắn anh một cái, nhưng anh mặc áo dày quá nên không có gì đáng ngại.
“Chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa không? Em làm chuyện ngu ngốc một lần rồi, sao có thể làm đến lần thứ hai? Mọi chuyện đều chỉ là hư vô, chỉ có cái mạng nhỏ của mình mới là thật.
Tục ngữ nói rất đúng, giữ lại núi xanh, không sợ thiếu củi đốt.”
Ứng Yến nghiến răng: “Em nghĩ cũng thông suốt đấy nhỉ, đến cả anh cũng là hư vô sao?”
Kha Mỹ Ngu cười hì hì: “Cả đời người dài như thế, ai biết anh có nhìn em đến chán ngấy, một ngày đột nhiên không chịu sống cuộc sống bình thản này nữa, muốn tìm một người trẻ trung...”
Những lời sau đó đều bị người đàn ông chặn lại trong miệng.
“Lúc nào em cũng biết cách làm anh tức phát điên.” Ứng Yến đau cả đầu, tính cả tuổi đời kiếp trước nữa, bọn họ không còn mới chỉ hai mươi tuổi mà là hơn ba mươi tuổi rồi.
Thế nhưng cô vẫn giữ được sự ngây thơ, hồn nhiên trước tận thế, giống như cô mãi mãi không biết sự đen tối của thế giới.
Không, cô đã trải qua đen tối nhưng sự đen tối kia không để lại quá nhiều dấu vết trong lòng cô, ngược lại chúng trở thành sức mạnh để cô tiếp tục thản nhiên đối mặt.
Chuyện người nhà họ Lăng nhận thân coi như chấm dứt, mọi người đều biết Kha Mỹ Ngu không có khả năng là cháu gái nhà họ Lăng. Dù sao thời đại này y học chưa phát triển, còn chưa nghe nói đến việc có thể loại bỏ vết bớt.
Nếu Kha Mỹ Ngu không phải cháu gái nhà họ Lăng thì nhà họ Lăng cũng không thể dùng chiêu bài tình cảm, cho dù trước mặt nhà họ Tần, nhà họ Lăng cũng không leo lên được chút quan hệ nào.
Bà cụ nhà họ Lăng ốm nặng một trận, sau khi khỏe lại cũng suy sụp không ít, tinh thần không còn như xưa nữa.
Ngược lại lúc này ông cụ Triệu vẫn luôn đóng quân trấn thủ ở phía Nam đưa cả nhà lớn bé quay về.
Nhắc đến nhà họ Triệu có thể nói đây thực sự là gia tộc trải qua lễ rửa tội của chiến tranh, cống hiến rất nhiều cho đất nước. Công huân trên người ông cụ Triệu còn nặng hơn trang sức của phụ nữ quý tộc, mà con trai nhà họ Triệu ai cũng là trụ cột nước nhà.
Có người kế tục sự nghiệp của ông cụ, có người thi đại học làm nghiên cứu, có người theo chính trị, có người thì đi kiếm tiền.
Mặc dù các thế lực ở thủ đô có xu hướng ổn định, người người nhà nhà đứng ở địa vị nào thì cả chục đến mấy chục năm đều sẽ không thay đổi. Nhưng nhà họ Triệu đến đây, mọi chuyện sẽ rối loạn.
Thời tiết bắt đầu ấm lên, những bộ quần áo bông dày nặng được cởi xuống, đổi sang đồ mùa xuân nhẹ nhàng, ông bà cụ Kha bị nhốt ở nhà đến bứt rứt, bây giờ lại ngày nào cũng sáng đi tối về, cuộc sống thoải mái, dễ chịu biết mấy.
Lúc ăn tối, bà cụ Kha kể lại chuyện hóng được ở khu nhà cho Kha Mỹ Ngu nghe.