Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:52
Lượt xem: 131

Kha Mỹ Ngu thoả mãn, cả người bốc lên đầy bong bóng hạnh phúc, mặc dù ở niên đại này sô cô la là hàng hiếm, mà bà cụ cũng đã mua cho cô mấy viên, nhưng hương vị đang tiến bộ kia vẫn không thể so sánh với thế hệ sau, nói gì đến sô cô la kết hợp hoàn mỹ với hạnh nhân!

Một khi phương thức vận chuyển thức ăn ngon này được kích hoạt, trái tim cuồng ăn của Kha Mỹ Ngu bắt đầu không chịu nổi nữa.

Sau khi đưa đậu qua, Kha Mỹ Ngu nhìn quanh không thấy ai liền bỏ hai mươi giá trị hoà bình ra mua một cốc trà sữa ô long phô mai 30% đường, ít đá nhiều phô mai, hương vị hơi mát và êm dịu khiến lông tơ cả người cô run lên!

Cô cảm động rơm rớm nước mắt, chậm rãi nếm thử.

Nhớ ngày đó cô rất yêu thích món trà sữa này, hận không thể xếp hàng mua uống mỗi ngày, nhưng tiếc là tận thế đến, cô không còn được nếm thử nữa.

Trong lúc nhất thời ký ức trước ngày tận thế theo mùi vị quen thuộc này lóe lên, chậm rãi mơ hồ như một bộ phim.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sao vậy?" Tần Nguyên Cửu không biết từ đâu xuất hiện nhíu mày, nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Nói đi nói lại cũng là phòng hai vu oan hãm hại người khác, bây giờ chỉ bắt bọn họ rời khỏi nhà họ Kha thôi. Bọn họ chẳng những không đau đớn, ngược lại còn thu được một trăm đồng phí xây nhà, đúng là thiệt cho cô rồi."

Kha Mỹ Ngu có chút ngây người, vội vàng quay đầu lại, trùm phản diện có lòng tốt tới an ủi mình sao?

Cô hơi cúi đầu, đáng thương nhún vai, kêu lên: "Tôi không sao, mọi người không ở cùng nhau, say này sẽ không có nhiều chuyện vậy nữa, tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải. Hơn nữa vừa nãy tôi còn hung hăng tát Kha Ân Thục hai cái, đã sớm hả giận rồi."

"Chỉ là, chỉ là cảm thấy cả nhà đang yên đang lành, lại vì tôi mà thành ra thế này…"

Nói xong cô hu hu một tiếng rồi lao vào n.g.ự.c anh.

Nhưng mà Tần Nguyên Cửu lại nhíu mày, quả quyết lùi một chân lại, khiến người ta xấu hổ va vào không trung.

Kha Mỹ Ngu tức giận: "Tần Nguyên Cửu, anh tránh cái gì mà tránh? Tôi đau lòng, chẳng lẽ anh không thể ôm an ủi một chút?"

Cho dù chạm vào một miếng thịt cũng được, nói không chừng cô còn có thể mua một miếng bánh kem sữa tươi xa xỉ...

"Cô đau lòng chỗ nào? Tôi thấy cô rảnh đến cát bay vào mắt thôi." Tần Nguyên Cửu cười nhạo: "Cô vừa đảo mắt là có ý đồ, dáng vẻ yếu đuối lấy lòng không hợp với co đâu, tốt nhất cứ thẳng thắn cho người ta thoải mái."

"Hừ, không phải anh ghét bỏ tôi là gái quê sao." Kha Mỹ Ngu tiến lên chọc ngón trỏ vào anh: "Chẳng lẽ anh có bản lĩnh cưới, nhưng lại không có bản lĩnh không chê?"

"Cưới tôi rồi ghét bỏ tôi, bắt nạt tôi mọi lúc, tôi làm bảo bối ở nhà, đến chỗ anh lại thành cỏ dại?"

Tần Nguyên Cửu không né tránh, bị cô chọc lui lại cả đường, cuối cùng suýt nữa dán vào tường.

Anh nhìn trái nhìn phải, cũng may mọi người đều bận rộn, chỉ có hai người rảnh rỗi đấu võ mồm.

Anh bất lực nắm lấy những ngón tay xanh như hành lá, sắc mặt bình tĩnh không nhịn được ma sát, ngoài miệng lại nói thẳng: "Đừng làm loạn, tôi chỉ lấy một vợ, thô lỗ ngốc nghếch cũng phải chịu, ai bảo tôi tự chọn?"

"Cũng như chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu, tôi cũng đâu thể đổi lấy vợ khác?"

"Vậy không phải là lưu manh xấu xa sao?"

Kha Mỹ Ngu tức giận trợn tròn mắt: "Tôi thô lỗ, tôi ngốc nghếch, tôi nghèo, tôi ngu?"

Tần Nguyên Cửu đen mặt: "Cô lợi dụng tôi?"

Kha Mỹ Ngu phồng má, thẳng thắn nói: "Là anh tự nói mà!"

"Ví dụ, tôi đang ví dụ." Tần Nguyên Cửu tùy ý ôm cô vào trong lòng, ra sức vỗ vỗ bả vai cô: "Như vậy được không? Tôi cũng không muốn cô tức giận mà c.h.ế.t trẻ!"

Đúng lúc mẹ Kha lớn tiếng gọi mọi người ăn cơm, anh lập tức đẩy người ra, nhanh chân rời đi.

Kha Mỹ Ngu khẽ cắn môi: "Hay lắm, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!"

Tần Nguyên Cửu đã quẹo góc dừng lại, ánh mắt sâu thẳm xoa xoa đầu ngón tay còn vương mùi hương ấm áp mềm mại.

Kha Mỹ Ngu nhấp một ngụm trà sữa đặt trong không gian để kìm nén cơn giận, sau đó lập tức mở bảng trao đổi giá trị hòa bình ra, mặc dù hành động của trùm phản diện có thể đối phó, nhưng kiểu gì cũng phải nhiều hơn túm góc áo đi?

Một trăm? Một trăm năm mươi? Nhưng cao nhất cũng chỉ hai trăm thôi nhỉ?

Hôm nay chắc cô còn phải đụng hai ba lần nữa mới có thể đạt đến giới hạn 500.

Hả, Kha Mỹ Ngu nhìn bảng, phía trên biểu hiện nhiệm vụ hàng ngày hôm nay đã đạt giới hạn cao nhất?!

Cô đã bỏ lỡ cái gì?

Kha Mỹ Ngu chẳng hiểu gì, vui vẻ nhấp thêm một ngụm trà sữa rồi đi ăn sáng.

Mới sáng sớm đã hoàn thành nhiệm vụ, ăn sô cô la uống trà sữa, tâm trạng cô rất tốt, gặp ai cũng cười tít mắt.

Giá trị hòa bình có thể đổi lấy thức ăn, Kha Mỹ Ngu lại có một vóc dáng mà trước khi tận thế, cô thậm chí còn không dám nghĩ đến việc ăn như thế nào để không béo, cùng với dạ dày không bao giờ đầy, bây giờ cô cũng không còn ham ăn như trước.

Nhưng đồ ăn nấu ở nhà ăn mãi cũng không béo, cô vẫn ăn rất vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-36.html.]

Vừa đặt bát đũa xuống, trong sân đã có động tĩnh.

Kha Mỹ Ngu và bọn trẻ cùng nhau lẻn dưới mái hiên, đứng xếp thành một hàng.

Không ngờ chỉ một lát sau, phòng hai đã bắt đầu dọn nhà!

Bác hai Kha đi đến phòng chính, nhưng không vào trong mà chỉ nói với bà cụ: "Mẹ, con đổi nhà với sân cũ nhà họ Kiều ở cổng thôn, dọn đi ngay hôm nay để không làm mẹ ngứa mắt nữa."

"Đi đi đi, nhanh lên, về sau đừng gọi tao là mẹ nữa." Bà cụ sốt ruột xua tay, không thèm nhìn ông ta một cái.

Kha Mỹ Ngu biết, bà ấy thật sự rất đau lòng.

Cho dù con mèo con ch.ó nuôi trong nhà cũng biết cảm ơn.

Lúc trước một mình bà cụ nuôi bốn đứa con trai và hai đứa con gái, có thể sống sót đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức quan tâm đến sức khỏe tinh thần của bọn trẻ chứ.

Nhà ai mà chẳng người lớn làm việc, đứa lớn chăm đứa bé?

Kha Mỹ Ngu đột nhiên lấy ra một viên sô cô la, bóc vỏ ra nhét vào miệng bà cụ: "Bà nội, ăn một viên kẹo cho ngọt miệng, có phải tâm trạng tốt hơn nhiều không?"

Bà cụ chẹp chẹp miệng nếm thử sô cô la, nhất thời ngậm trong miệng không nỡ nhai nuốt, muốn nhổ ra cho bọn nhỏ ăn.

"Bà ăn đi, cháu vẫn còn mà." Kha Mỹ Ngu nói rồi cầm một nắm kẹo sô cô la đã bóc vỏ, nhét vào miệng mỗi đứa trẻ một cái: "Mấy đứa này, các em phải nhớ cuộc sống sinh hoạt hiện tại là tổ chức ban cho, là m.á.u thịt của rất nhiều ông lính già bảo vệ, cũng được các bà cụ như vậy chăm chỉ duy trì."

"Điều kiện gia đình thế này nhưng các em nắm giữ hạnh phúc trong tay, tự mình chăm chỉ học hành thi tốt, đừng để phí cơ hội mà trách móc cha mẹ, đây là dại dột ngu ngốc!"

Bọn trẻ chưa hiểu chuyện không hiểu gì, chẳng phải dì Ngu là người đã lãng phí cơ hội học tập sao?

Bác hai Kha tức giận trừng mắt lườm Kha Mỹ Ngu.

Kha Mỹ Ngu cũng không chịu thua kém hất cằm lên: "Bác, cháu khuyên bác một câu, làm người phải thực tế, làm việc bằng khả năng của mình thôi, mơ tưởng xa vời cuối cùng sẽ chỉ hại người hại mình!"

"Tao không cần một đứa tiểu bối như mày dạy đời." Bác hai Kha nghiến răng nói: "Nhưng mày nói cũng đúng, dựa vào chính mình còn tốt hơn dựa vào người khác, phúc bảo nói cho cùng cũng chỉ là một con đỉa hút m.á.u mà thôi!"

Kha Mỹ Ngu cười nhẹ: "Bác, lời này bác tự an ủi bản thân thôi, bác cứ chờ xem phúc bảo là cháu lợi hại đến mức nào."

Phòng hai không có nhiều đồ, bốn người bọn họ gọi thêm hai nhà họ hàng gần, chuyển hết trong một chuyến.

Bọn trẻ tò mò chạy theo từ xa, trở về líu ríu kể lại.

Nhà cũ nhà họ Kiều ở cổng thôn, sau này nhà bọn họ chuyển vào giữa thôn, căn nhà cũ bỏ hoang, mái nhà bị sập một nửa, nhiều nhất chỉ có một gian phòng

là miễn cưỡng che được gió mưa.

Chính Kha Ân Thục nhất quyết đòi dùng sáu mươi đồng đổi nhà với nhà họ Kiều, thậm chí còn tặng hai mươi gốc cây mầm nhà mình trồng cho người ta.

Mảnh đất phòng hai được chia lớn hơn căn nhà nhà họ Kiều một phần ba kia!

Thôn dân hóng chuyện đều bĩu môi nói phòng hai nhà họ Kha là ổ chuột, căn một miếng bánh rán cũng không giữ được, vừa cầm được một trăm đồng trong tay đã quay ra đổi một căn nhà vừa nhỏ vừa nát với nhà họ Kiều.

Nhưng Kha Mỹ Ngu lại hơi nhíu mày, cô biết Kha Ân Thục đang có âm mưu gì.

Hơn mười năm sau, thôn Lạc Phượng được phát hiện với trữ lượng lớn than đá chất lượng cao, rất nhiều công ty khai thác than được thành lập, quây thôn Lạc Phượng vào thành lập một khu vực sinh sống và làm việc rộng lớn, có rất nhiều phương tiện lui tới, những người sống ở cổng thôn chỉ cần mua trứng luộc trà đã kiếm được rất nhiều tiền lãi!

Chưa kể hơn ba mươi năm sau, nơi đây còn bị đưa vào vòng phá dỡ, người dân cổng thôn không chỉ được đổi nhà mà còn có thêm một hai cửa hàng.

Kha Mỹ Ngu làm độc giả còn có thể hiểu rõ việc này, là bởi vì nhà họ Kiều này thích bỏ đá xuống giếng, tham lợi nhỏ nhặt, đã từng chọc tới Kha Ân Thục.

Kha Ân Thục tức giận, trực tiếp dẫn chị cả Kha Vĩnh Quân đã ly hôn đưa con về nhà, mua lại nhà cũ nhà họ Kiều.

Chờ xây xong mỏ than, nhà họ Kiều thường xuyên đến quậy phá, đến nỗi nơi đây tuy là cửa hàng lớn, nhưng không ai dám đến mua đồ. Kha Vĩnh Quân tức giận chuyển nhượng căn nhà và cửa hàng cho người khác với giá thấp.

Mấy chục năm sau, khi căn nhà bị phá dỡ đổi nhà, Kha Vĩnh Quân còn chưa kịp bực mình, người nhà họ Kha đã lại tìm đến cửa.

Chậc chậc, bây giờ nhà họ Kha làm vậy không khác gì cướp đường tiền tài của người ta, sau này nhất định sẽ gặp họa lớn…

Nơi phòng hai từng sống nhà họ Kha bỏ trống, vừa vặn cho thế hệ trẻ đang tuổi lớn ở, phòng lớn cho nhiều bé trai ở, phòng nhỏ thì vài bé gái.

Kha Mỹ Ngu vốn tưởng rằng sau khi cả nhà nữ chính rời đi, mọi người không có gì lo lắng sẽ đi ngủ sớm, ai ngờ đám con có chỗ ở riêng, nhóm vợ chồng trẻ lại bắt đầu canh tác.

Cô nhìn nóc nhà khẽ thở dài, may mà nhà mới ở sau đồi, chỉ có một sân riêng, trước sau không có hàng xóm, hơn nữa còn rất rộng rãi.

Nếu không, với thính giác của người bình thường đều có thể nghe được âm thanh ê a, khó bảo đảm trùm phản diện sẽ không sinh ra tâm tư, đến lúc đó, sự trong trắng của cô…

Kha Mỹ Ngu vừa vẽ bùa vừa cảm khái thể lực của những người đàn ông trong mùa nông nhàn tốt như thế nào, thần thức quét qua năm anh trai đang tranh nhau ngáy khò khò, lập tức cảm thấy nhiệm vụ trên vai mình lại nặng thêm!

Chờ thôn xóm hoàn toàn im lặng, cô mới lặng lẽ nhảy ra cửa sổ, nhảy về phía sau ngọn núi.

Dọc đường, cô thu hoạch được ba đàn thỏ, nhét vào sọt tre trong không gian.

Loading...