Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:43
Lượt xem: 108

Kha Mỹ Ngu đi ra ngoài tìm một chậu nước để pha loãng nước suối linh tuyền.

Cô vừa bước xuống bếp, đã bị bà nội Kha nhét cho một rổ trứng gà rừng, cộng thêm hai cân thịt lợn rừng.

"Ngu Bảo Nhi có bận không? Không thì giúp bà nội mang trứng thịt rừng này sang nhà chú họ Khánh Hỉ đi, hôm nay Vân Nguyệt đính hôn, nhà mình bận rộn nấu ăn cho công nhân, chỉ có ông nội cháu rảnh rỗi qua ngồi."

Kha Mỹ Ngu đáp lại, ôm trứng gà rừng, trông thấy mấy đứa cháu trai đang háo hức nhìn mình.

Cô cười nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đến góp vui."

Bọn trẻ reo hò, dì Ngu là lớn nhất trong nhà, chỉ cần một câu nói của cô, là bọn chúng không cần phải hỏi ý kiến cha mẹ nữa.

Kha Mỹ Ngu nhớ tới thành tích lộn xộn của mình, lại nhìn mấy đứa cháu trai cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, hiếm khi nghiêm túc nói: "Mấy đứa thi giữa kỳ chưa?"

Bọn nhỏ đang vui sướng bị nhấn nút tạm dừng, nụ cười cũng mất tự nhiên.

"Thi rồi? Làm bài thế nào?" Kha Mỹ Ngu đã quá quen thuộc với biểu cảm của mấy đứa học dốt, không cần bọn chúng trả lời, liền hỏi tiếp.

Bọn trẻ đẩy đẩy nhau, không ai có can đảm báo cáo kết quả.

"Cháu, dì Ngu, lần này cháu đứng thứ mười trong lớp." Người có điểm cao nhất bước lên phía trước nhỏ giọng nói.

"Ừ, cũng được." Kha Mỹ Ngu gật đầu.

Những đứa trẻ còn lại cũng tự ti nói về điểm số và thứ hạng của mình, hình như tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Vậy tại sao đám nhóc nhà họ Kha, lại ngu hơn ba đứa đầu gấu nhà họ Vu nhỉ?

"Dì Ngu." Một cô bé tâm trạng sa sút nói: "Trường tiểu học của chúng cháu kém nhất huyện, rất ít người trong thôn có thể học đến cấp hai."

"Dì Ngu, điều kiện của trường cấp hai trong thôn cũng không tốt, có rất ít người vào được trường cấp ba thị trấn. Hầu hết đều là nhận mấy người học trường cấp hai thị trấn."

Nói cách khác, dù bọn chúng có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể vào được cấp hai.

"Giáo viên của mấy đứa ở trình độ gì?" Kha Mỹ Ngu không nhịn được hỏi.

"Trường chúng cháu lương thấp, tất cả giáo viên đều ở trình độ tiểu học, chỉ có hiệu trưởng là học sinh cấp hai duy nhất."

Trình độ tiểu học?

Chỉ sợ giáo viên cũng không hiểu kiến thức, vậy sao có thể dạy tốt cho học sinh?

Kha Mỹ Ngu đột nhiên cảm thấy mình học cũng không ngu lắm, ít nhất cô còn lăn lộn lên được lớp mười một cấp ba. Chỉ là trong giới nhà giàu, ai cũng có giáo viên nổi tiếng dạy riêng, còn bọn họ chỉ được học những thứ cơ bản, không đủ kiến thức.

"Còn giáo viên dạy cấp hai trên thị trấn thì sao?"

"Trình độ cấp ba ạ, sinh viên đại học không ở lại thị trấn nhỏ của chúng ta đâu."

Kha Mỹ Ngu có hoài bão lớn vỗ n.g.ự.c một cái: "Sau này mấy đứa cứ đi theo chú dì học tập, đảm bảo sẽ thi được vào cấp ba trên thị trấn, có khi còn lên được đại học!"

Sinh viên đại học những năm 1980 là trụ cột của đất nước.

Bọn nhỏ không khỏi che miệng bật cười, dì Ngu ngay cả bính âm còn không học kỹ thì có thể dạy bọn chúng cái gì chứ?

Bọn chúng chỉ nghe một chút, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.

"Học tiểu học quá đơn giản, nếu đứa nào nhận được giấy khen, dì sẽ cho đứa đấy một con gà rừng. Nếu thi đỗ cấp hai, một con hoẵng! Thi đỗ cấp ba, một con lợn rừng!"

Tất cả đều là thịt, mà con này lại to hơn con kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe đến đây bọn nhỏ đều chảy nước miếng: "Dì, dì nói thật ạ?"

"Tất nhiên rồi, dì có bao giờ nuốt lời không? Hay là mấy đứa đang nghi ngờ thân phận phúc bảo của dì?" Cô nhỏ giọng, thần bí hỏi.

Bọn chúng liên tục lắc đầu, tuyệt đối không nghi ngờ.

Với dáng vẻ lười nhác của dì Ngu, lại có thể dắt bọn chúng quét sạch bụi lau sậy và bắt hết chuột ngoài đồng, ngoại trừ may mắn ra, bọn chúng thật sự không tìm được nguyên nhân nào khác.

Hơn nữa, mặc dù dì Ngu không đáng tin cậy, nhưng luôn luôn giữ lời.

Huống chi dì Ngu còn tốt bụng động viên bọn chúng học tập, dù thế nào bọn chúng cũng phải cố gắng học tập, không thể để bản thân hối hận.

"Được, bây giờ bắt đầu ngâm thơ cổ với dì." Kha Mỹ Ngu cười nói: "Vịnh Nga, Đường Lạc Tân Vương…"

Bọn trẻ bất đắc dĩ đọc bài thơ cổ mà đứa trẻ ba tuổi nào cũng biết theo cô.

Đọc được hai bài thơ, bọn họ đã đến nhà trưởng thôn.

"Cháu bảy đến rồi? Ui, có nhiều cái đuôi nhỏ thế này, mau vào ăn kẹo đi." Vợ trưởng thôn cười chào đón bọn họ.

Kha Vân Nguyệt đính hôn với thanh niên trí thức Hoàng Phương Bân, bởi vì nhà trai ở xa không tiện đến, nên khách ăn cơm đều là họ hàng gần của nhà gái, còn có bốn người ở khu thanh niên trí thức.

Kha Mỹ Ngu cười gật đầu, sau đó đảo mắt quét qua đám người.

Hoàng Phương Bân không cao lắm, mặc áo sơ mi trắng và quần tây xanh, tóc hơi dài một chút, đeo kính tròn dày trên sống mũi, dáng vẻ trắng trẻo, có chút mùi chua của giới trí thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-31.html.]

Thấy Kha Mỹ Ngu nhìn sang, anh ta khẽ nâng cằm lên, liếc mắt lại, bộ dạng tự luyến ra vẻ thanh cao kia đúng là làm người ta bẩn mắt.

Mà Lý Thủy Sinh có quan hệ tốt với anh ta lại có nước da đen, vóc người cao to, trông có vẻ chất phác, lương thiện, nhưng thật ra anh ta mới là người chủ mưu ác ý, thích núp sau lưng Hoàng Phương Bân làm chuyện xấu.

Chỉ một ánh mắt, Kha Mỹ Ngu đã có thể cảm nhận được hết tính cách của người ta.

Tần Nguyên Cửu bây giờ là người chồng hợp pháp trên giấy tờ kết hôn của cô, cho nên chuyện anh bị lừa suýt chút c.h.ế.t đuối, cũng có một phần trách nhiệm của cô!

Nhà trưởng thôn rất thân với nhà họ Kha, Kha Khánh Hỉ cũng rất sùng bái ông nội Kha, thích hỏi ý kiến ông ấy về nhiều sự kiện quan trọng trong thôn. Có thể nói hai gia đình thân thiết như người một nhà.

Chuyện con cháu cãi cọ không ảnh hưởng chút nào đến sự tiếp xúc của người lớn.

Vợ trưởng thôn lôi kéo Kha Mỹ Ngu: "Hôm kia chú cháu dẫn anh Nguyên Viễn lên núi tìm được một tổ ong rừng, cũng to lắm, tí nữa thím cắt cho một ít mang về, bảo bà nội pha nước cho uống nhé."

"Thím." Kha Mỹ Ngu nhỏ giọng kề tai thì thầm với bà ấy: "Sao chú thím lại đồng ý cho Vân Nguyệt kết hôn với đồng chí Hoàng vậy ạ? Đồng chí Hoàng là người tỉnh thành, chú thím cho cậu ta danh ngạch công nông binh, chẳng phải là thả cậu ta về nhà sao?"

"Vân Nguyệt cũng đi theo, liệu có thể đấu lại cả nhà cậu ta không?"

Vợ trưởng thôn thở dài nói: "Chú thím biết phải làm sao bây giờ? Nó không ăn không uống, quậy phá, còn..."

"Nói chung là không đồng ý cũng không được, chú thím đã làm hết sức rồi, cứ như vậy đi, Nguyệt Nhi từ nhỏ đã cực kỳ bướng bỉnh, phải lòng ai là không chịu quay đầu lại."

Hơn nữa điều bà ấy và trưởng thôn cảm thấy may mắn nhất chính là, Kha Vân Nguyệt không kết hôn với Tần Nguyên Cửu sống trong chuồng bò.

"Tiểu Hoàng là một thanh niên trí thức ở đây, nếu như cậu ấy làm gì có lỗi với Nguyệt Nhi, chú thím sẽ trực tiếp tìm đến trường học và đơn vị của cậu ấy! Chúng ta là người nông thôn, nhưng thím cũng không sợ bọn họ."

Kha Mỹ Ngu biết đây là kết quả của sự thuyết phục nên không cảm thấy thất vọng.

Trước khi Kha Vân Nguyệt ra ngoài, cô đã đưa bọn trẻ trở về.

Nhà trưởng thôn chính là nhà trưởng thôn, Hoàng Phương Bân chính là Hoàng Phương Bân, chỉ cần người này có ý nghĩ gì sai trái, cô nhất định sẽ bắt anh ta phải trả giá đắt! Lý Thủy Sinh cũng vậy.

Trên đường về, Kha Mỹ Ngu lại dẫn lũ trẻ đọc thuộc lòng hai bài thơ.

Về đến nhà, cô nói vài câu với bà cụ và mẹ Kha, đưa mật ong rừng cho bà cụ rồi mang thùng vào nhà, chỉ thấy cái bát trên bàn đã trống không!

Vẻ mặt Kha Mỹ Ngu thay đổi, nhìn cửa sổ nhà mình đang khép hờ, cô cầm bát đi ra ngoài, bước tới phòng bếp như không có gì xảy ra, hỏi: “Bà nội, mẹ, thật kỳ lạ, khi con đến nhà chú, nước trong bát vẫn còn một nửa, sao bây giờ lại hết sạch thế này?”

Mấy người phụ nữ trong bếp nhìn nhau lắc đầu.

Bà nội Kha nhíu mày: “Đàn ông trong nhà đều đã đi phụ giúp xây nhà, lũ trẻ cũng bị đuổi ra ngoài chơi, mấy chị dâu cháu cũng sang nhà bạn may vá thêu thùa, chỉ còn bà và bọn họ ở trong phòng bếp, ngoại trừ…”

Ngoại trừ bác gái hai Kha, người ở trong phòng ngủ sau nhà, ngày ngày sống cùng với thuốc, không thể làm gì để nuôi sống bản thân!

“Không thể nào.” Bác gái cả Kha đưa mắt nhìn về phía đối diện: “Không lẽ một bát nước sôi để nguội trong phòng của cháu Bảy cô ta cũng muốn lấy sao?”

“Như thế thì thật là đáng sợ.” Bác gái ba Kha không khỏi rùng mình, nhỏ giọng nói: “Mọi người ở trong một ngôi nhà, chúng ta ngày nào cũng quay ra quay vào, chỉ mình cô ta ở trong phòng suốt ngày.”

“Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày chúng ta làm gì cũng bị người ta nhìn chằm chằm, cả người tôi nổi hết da gà rồi!”

Mẹ Kha cũng xuýt xoa: “Chị dâu ba, chị đừng nói như thế. Tính tình của chị dâu hai sao lại trở thành như thế nhỉ?”

Bà nội Kha bĩu môi: “Cái gì mà tính của cô ta trở thành như vậy, đây vốn dĩ là bản tính của cô ta rồi, chỉ là cứ mãi không chịu sinh con trai, lại còn không tách ra ở riêng, cứ cố chấp chịu đựng như thế.”

“Bây giờ các con thấy không, cô ta vẫn chưa sinh được con trai, suốt ngày sai con Chín làm việc, đợi đến khi cô ta sinh được con trai ấy à, bốn đứa con gái của cô ta chắc chắn sẽ thành bốn đứa đầy tớ để cô ta vơ vét của cái cho con trai đấy.”

Vẻ mặt Kha Mỹ Ngu không vui.

Tính tình cô bình thường cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, nhưng cô tức giận là bộc lộ ngay lúc đó, có rất ít chuyện có thể động đến giới hạn của cô. Một trong số đó chính là động vào đồ của cô!

Rốt cuộc là ai leo cửa sổ lấy đi nửa bát nước kia, chắc chắn cô sẽ biết được nhanh thôi.

Quả nhiên, cuộc trò chuyện ở bên này còn chưa dừng, cửa phòng của bác gái hai Kha đột nhiên bị mở ra, bác gái hai Kha còng lưng khuỵu gối chạy thẳng đến sau nhà.

“Dọa c.h.ế.t tôi rồi.” Bác gái ba khẽ hô lên, tò mò nhìn: “Cô ta lại bị làm sao vậy?”

Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, bà nội Kha và mẹ Kha liếc nhau, sau đó từ từ đưa mắt nhìn Kha Mỹ Ngu đang miết môi.

“Bảo Nhi.” Bà nội Kha thử dò hỏi: “Đây không phải là một bát nước bình thường sao?”

Trong nhà ai cũng biết Kha Mỹ Ngu không thích uống nước sôi để nguội, nước của cô luôn phải cho thêm một ít thứ gì đó, ví dụ như đường đỏ, đường cát trắng, mật ong, sữa bột, hoặc là một ít trà hoa, lá bạc hà…

Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân khiến bác gái hai Kha vẫn luôn để ý đến bát nước.

Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Có cho một ít đường cát trắng vào ạ.”

Cô chưa từng uống suối linh tuyền, ngay cả trà gừng đường đỏ lần trước hệ thống yêu cầu, cô cũng quên không uống.

Nhưng cô nghĩ chắc là nước suối linh tuyền cũng khá ngọt, hơn nữa đồ vật trộm được cho dù chỉ là nước sôi để nguội, cũng sẽ theo tâm lý của con người mà lúc uống cảm thấy có vị ngọt!

Khi người nhà họ Kha uống trà gừng đường đỏ, ai cũng phải xếp hàng đi vệ sinh cả đêm.

Một mình bác gái hai Kha uống hết nửa bát, chậc chậc, như thế cũng coi như là một sự trừng phạt nhỏ để răn đe!

Chỉ là không biết ngoài tiêu chảy ra thì còn có tác dụng gì khác hay không.

Không lâu sau, một mùi hôi thối nồng nặc bắt đầu bay ra.

Đúng lúc đó đồ ăn cũng đã được nấu xong, mấy chị em dâu vội vàng bưng hết mọi thứ ra sau núi, rồi sai người dọn dẹp sạch sẽ, đậy kín nồi niêu.

Loading...