Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:13
Lượt xem: 27
Kha Mỹ Ngu chớp mắt nhìn anh: “Anh có thể giải quyết được vấn đề khó khăn như vậy sao?"
"Vợ à, giữa đàn ông sẽ không tồn tại nghi vấn có thể hay không." Anh bóp cằm cô.
Trên đời ai cũng nói tình yêu có hạn sử dụng, khi yêu, không có bất kỳ bí mật nào, nước và sữa hận không thể hòa quyện vào nhau thành một thể. Nhưng tình cảm giữa người với người cũng không được bao lâu, sau khi tình yêu kết thúc, thực tế chỉ còn lại củi, gạo, dầu, muối, nước tương, dấm và trà.
Trên mạng có thịnh hành một câu nói, nụ hôn giữa đôi vợ chồng trung niên sẽ gây ác mộng nhiều đêm.
Thật ra cũng không thể chỉ nói tuổi tác đã tăng lên, mà còn do người ta ngày đêm ở bên nhau đã lâu, khuyết điểm của nhau cũng bộc lộ, khi bình thường cãi nhau sẽ dùng những lời lẽ gay gắt với nhau.
Tình cảm sâu đậm ấy đáng giá bao nhiêu năm?
Không phải tuổi tác con người già đi, cũng không phải nếp nhăn hằn lên hai má, chỉ có con người càng ngày càng xa nhau, chỉ còn cách bám víu vào tình thân, đây chẳng phải là hình phạt đối với tình yêu sao? Không có tình yêu, bất cứ chuyện gì vượt qua giới hạn sẽ mất đi hương vị.
Nhưng anh lại rất nghiện cô, mười năm qua chỉ khiến anh kiên định hơn với cô.
Sự kiên trì này đã vượt qua sự sống và cái c.h.ế.t của anh.
Kiếp này được biết và yêu nhau với cô, là một điều xa xỉ mà anh chưa từng nghĩ tới, cho tới tận bây giờ, anh vẫn dành cho cô tình cảm như vậy.
Kha Mỹ Ngu nhẹ nhàng đẩy cằm anh ra, ánh mắt mơ màng, giọng điệu quyến rũ: "Vậy anh cũng không được phép chống cự một mình, có chuyện gì thì phải nói với em.”
"Được," Anh mỉm cười đáp lại.
Kha Mỹ Ngu không tiếp tục hỏi anh cách giải quyết, cô bắt đầu viết và vẽ trên giấy, lên ý tưởng trang trí và quảng bá cho Hanks.
Ứng Yến ra ngoài một ngày, sau đó thu dọn đồ đạc cùng Kha Mỹ Ngu, để lại lời nhắn cho nhà họ Ứng, sau đó chuyển đến một khoảng sân nhỏ ở trung tâm thành phố.
Bên trong đã dọn dẹp xong xuôi, cửa sổ đều được thay mới, nội thất bên trong cũng đều thoang thoảng mùi gỗ mới, những bức tường đã được sơn và nung trong bếp qua đêm, những dấu vết về cuộc sống của những người khác đã được xóa sạch hoàn toàn.
Kha Mỹ Ngu biết đây là căn nhà của nhà họ Tần, nói chính xác là một khoảng sân nhỏ được xây xung quanh một biệt thự, vốn là chỗ ở cho quản gia. Nhà họ Tần đã bàn giao biệt thự cho tổ chức, chỉ để lại khoảng sân này.
Có ba phòng chính trong nhà, cộng thêm hai phòng ở cánh Đông và Tây, bốn phòng đảo ngược, ở giữa còn có một cái giếng, trong sân có trồng một cây nho và một cây lựu cổ vẹo, vươn cành đến tận phòng ngủ chính…
“Nơi này gần với cửa hàng bách hóa, chúng ta đỡ phải chạy tới chạy lui.” Ứng Yến sắp xếp đồ đạc sau đó rửa tay rồi nói, “Chúng ta sẽ sống ở đây trong hai tháng tới.”
Ngôi nhà rất lớn, cũng có nghĩa là trước đây đã có rất nhiều người ở đây, cô tò mò hỏi: "Ứng Yến, sao ngôi nhà lại bị bỏ trống nhanh như vậy?"
Ứng Yến đi đến gần giếng, xoay cái tời quay tay gỗ, lắc cái thùng gỗ lên, từ bên trong lấy ra một quả dưa hấu, chậm rãi tìm một con d.a.o phay, bổ dưa trên bàn đá ngoài sân, "Ông ngoại anh để không căn nhà ở đây, anh đã đếm từng căn nhà của chủ hộ rồi trực tiếp đi tìm.
Anh đoán họ sẽ từ chối, anh cũng không sợ điều này, dù sao gia đình chúng ta không có nhiều người, chỉ cần dùng ba đến năm căn nhà là được, những người còn lại có thể tiếp tục sống ở đó. Nhưng nếu tổ chức đã trả lại nhà cho chúng ta, với tư cách là thành viên của tổ chức, anh phải hỗ trợ bọn họ bằng hành động cụ thể.
Anh cũng hiểu đơn vị của bọn họ có rất ít phúc lợi, nhưng bọn họ đã chiếm nhà của chúng ta, thì cũng phải trả một phần tiền thuê đúng chứ? Đây là chuyện hợp lý, đối với bọn họ mà nói, lại có thêm một sơ hở để lợi dụng, tuy tiền bạc không sinh lợi nhiều nhưng cũng vui vẻ chấp nhận.
Sau đó anh lại nhân cơ hội này sắp xếp và điều chỉnh một số hộ gia đình, kiểu gì cũng thừa ra một căn nhà, vậy nên chúng ta sống ở đây trước nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-298.html.]
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, cô đã bị mắc kẹt bởi tư duy cố định.
Cô lập tức hào hứng hỏi: "Cách này không tệ, có phải những căn nhà khác cũng có thể giải quyết theo cách này không? Dù sao thì hầu hết nhà của chúng ta đều sẽ cho thuê.”
Ứng Yến trầm ngâm, không có ý định che giấu nói: "Cũng không phải vậy, muốn giải phóng căn nhà này thực sự rất khó. Những hộ gia đình đang sống ở nhà họ Tần ở, hoặc là có nhiều mối quan hệ, lòng dạ hẹp hòi thích giở trò ở sau lưng; hoặc là chính là những hộ có thu nhập thấp, ông bà già khó đối phó dám treo cổ tự tử bằng dây thừng.”
Kha Mỹ Ngu đồng tình vỗ vai anh, "Người gây khó dễ cho anh nhất định không chỉ có một hai người, chỉ riêng việc tìm ra những người này cũng sẽ tốn rất hiều công sức.”
Ứng Yến nhếch khóe môi nói, "Vợ cứ yên tâm, chồng em là người sẽ chịu thiệt sao?"
“Đương nhiên là phải ăn miếng trả miếng! Anh đã có manh mối rồi, chỉ cần xác nhận một phen.”
“Đây là trung tâm thành phố, an ninh khá tốt, chất lượng và phẩm chất của hàng xóm xung quanh cũng ở mức chấp nhận được. Gần đây anh có chút việc bận, em cần gì thì cứ nói với anh, chờ sau khi xong việc này, anh sẽ dẫn em đi dạo.
Có thể mượn Vân Bảo Nhi và Hắc Bảo Nhi một chút!”
Kha Mỹ Ngu lên tiếng trả lời, "Vậy anh cẩn thận một chút, đây coi như là vấn đề mà lịch sử để lại, rất nhiều người đều phải đối mặt. Sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được, nếu như khó quá, cùng lắm thì chúng ta kiên nhẫn chờ đợi và chỉ giải quyết một vài vấn đề khó giải quyết khác.
"Biết rồi, quản gia nhỏ." Ứng Yến cười xoa đầu cô.
Anh thích những chuyện nhiều thử thách, hiện tại không có ngành chuyên đòi nợ, đây xem như là một khu vực giữa trắng và đen. Nếu sử dụng tốt, anh không chỉ có thể kết nối giữa người với người mà còn có thể dẫn dắt các anh em làm giàu.
Nếu đợi đến khi tổ chức can thiệp mạnh vào chuyện này, thì sẽ không thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Nhà ở thương mại sẽ phải đợi đến những năm 1980, mà sự bùng nổ bất động sản sẽ phải mất thêm 20 đến 30 năm nữa.
Trong lòng Ứng Yến đã có một số kế hoạch, anh muốn nhà họ Tần gắn kết chặt chẽ với sự phát triển của tổ chức.
Nửa tháng sau đó, Ứng Yến đi sớm về trễ, nhưng luôn sắp xếp rõ ràng cơm nước cho Kha Mỹ Ngu.
Về phần Kha Mỹ Ngu, ngoài việc lên ý tưởng ra, cô còn nhân cơ hội mày mò nấu ăn.
Không có ai bên cạnh, cô vui vẻ đạp chiếc xe đạp 26 mới mua đi mua thức ăn ở khắp nơi, số lượng khá nhiều, về nhà tự nấu chín rồi tích trữ ở trong không gian tiêu thụ dần.
Một tuần sau, hôm nay Ứng Yến về sớm một chút, nhìn thấy Kha Mỹ Ngu thì thần bí nói: "Vợ, đi thôi, chúng ta ra ngoài làm một việc lớn!"
Anh trực tiếp thu dọn túi xách của Kha Mỹ Ngu, đưa cô đến vùng ngoại ô thành phố, trên đường nói: "Anh nghe nói hôm nay hàng hóa của lão Tam, lão Ngũ và lão Bát sẽ đến thủ đô.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu phản ứng lại, kích động hỏi: "Chính lô vải từ thành phố Thiên Cơ được sản xuất sai quy cách sao?"
"Đúng vậy," Ứng Yến gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Chuyện nhà họ Tần chính là do lão Nhị và lão Ngũ cùng nhau giở trò ở sau lưng!”
"Ông ngoại anh luôn đối xử tốt với người khác, với thủ đoạn cao tay, ông đã đánh bại nhiều kẻ thù truyền kiếp và khiến mọi người phải rơi nước mắt cảm ơn nhà họ Tần. Ngược lại kẻ luôn tố cáo, buông lời xúc phạm nhà họ Tần chính là họ hàng và đám anh em thân thiết của anh!”
Tuy những rắc rối này đều là do nguyên thân gây ra, nhưng Ứng Yến đã tiếp nhận cơ thể này thì sẽ chịu trách nhiệm.
"Theo anh được biết, lô hàng này rất lớn, người phụ trách sợ bị tổ chức phát hiện và bị trừng phạt nên đã bán tất cả nguyên liệu thô với giá rất thấp, thậm chí còn không kịp tính phí đến chi phí lao động, tổn thất máy móc,...