Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:09
Lượt xem: 30
Bất kể trẻ được nhận làm con nuôi hay c.h.ế.t vì bệnh tật, tên của bọn chúng đều được ghi trong hộ khẩu tập thể của cô nhi viện để được hưởng thêm phúc lợi và tiền bạc.
Chỉ có Ứng Yến, khi ấy mới chín tuổi, chơi đùa với những nhân viên quản lý, không chỉ để lộ dấu vết khi có lãnh đạo kiểm tra mà còn lén lút chuyển tang vật và tiền tham ô đi, khi mọi người tìm được gia đình nhận nuôi liền chia đều.
Những vật tư này đã giúp họ rất nhiều trong vài năm.
Sau đó đi theo Ứng Yến làm vài công việc lớn, hiện giờ nhìn bọn họ rất bình thường, chỉ là những công nhân lao động với đồng lương khiêm tốn, nhưng bọn họ cũng có giá trị con người không nhỏ, không nói có thể mua được một căn nhà nhưng ít nhất có thể mua được ba món đồ lớn, vẻ vang cưới vợ, gả chồng.
Chỉ là tiền không phải mình vất vả kiếm được, bình thường bọn họ trêu đùa cũng không sao, phô trương như vậy rất dễ khiến một số kẻ xấu ghen ghét, sau lưng viết báo cáo!
“Cửu gia, có việc gì cậu cứ căn dặn!” Bọn họ vỗ ngực.
Đây không phải là nơi để nói chuyện, bọn họ liền đi đến một nhà máy bỏ hoang, quây thành một vòng tròn ngồi xuống.
Ứng Yến lần lượt giới thiệu ngắn gọn những người này với Kha Mỹ Ngu, những người được giới thiệu đến đều cười bổ sung vài câu, cố gắng để lại ấn tượng tốt trước mặt chị dâu.
Sau khi nói ngắn gọn, Ứng Yến nói về việc giúp đỡ người khác thu hồi nhà ở: “Ở Thủ đô có không ít nhà cổ đã được trả lại cho các cá nhân như vậy, hơn nữa mỗi ngôi nhà đều không tính là nhỏ. Ví dụ như những ngôi nhà có ba hoặc bốn phòng, trước kia bị ngăn cách một phần, bên trong có mấy chục hộ gia đình sinh sống không phải là chuyện hiếm lạ.
Nhà được trả lại cho cá nhân nhưng hộ gia đình vẫn ở đó không đi, cũng không trả tiền thuê nhà, vì sự việc như vậy đã gây ra rất nhiều rắc rối, thậm chí còn khiến người dân thiệt mạng.”
Phương Tấn Nguyên gật đầu: "Cửu gia, vấn đề quả thực rất khó giải quyết, tổ chức cũng không có giải pháp rõ ràng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiều chủ nhà đã bí mật nói, ai có thể giúp họ thu hồi nhà ở sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh, thậm chí còn có người sẵn sàng nhường một khoảng sân nhỏ!”
Mọi người chăm chú nhìn Ứng Yến, nếu có cách giải quyết vấn đề này, quả thực sẽ có lợi ích rất lớn.
Ứng Yến nhếch khóe môi cười: "Đúng vậy, trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, tôi tin nhất định có một phương án tương đối hoàn mỹ. Vậy nên tôi gọi các anh em tới."
"Cửu gia, mặc kệ việc này có được hay không, cậu cứ căn dặn đi! Các anh em ngoại trừ đi làm cũng không có việc gì..."
Bọn họ đều tỏ thái độ nói.
“Được, vậy tôi không khách sáo.” Ứng Yến bắt đầu điều binh khiển tướng.
Anh rời Thủ đô đã năm sáu năm, mặc dù có con đường nắm giữ tin tức của riêng mình, nhưng dù sao cũng không phải ở trước mặt mình, anh chỉ có thể hiểu biết đại khái.
Trước kia nhà họ Tần từng là một gia đình giàu có, ở Thủ đô ai có tai cũng đều biết rõ ràng, nên việc nhà họ Tần có rất nhiều bất động sản cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Anh lấy bản đồ phân bố bất động sản do Kha Mỹ Ngu vẽ ra, đây chỉ là một phần nhỏ, còn chưa đến một phần mười: “Bắt đầu luyện tập từ bất động sản của gia đình tôi trước. Đây là ngôi nhà và cửa hàng mà tổ chức đã trả lại cho ông ngoại tôi.
Trước tiên chúng ta đến từng nơi tiến hành khảo sát một chút, người nào ở trong nhà nào, bọn họ làm việc ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, có thể sắp xếp chỗ ở nào khác không, nhân phẩm, tiền lương đãi ngộ của bọn họ…
Những vấn đề này đều phải được tìm hiểu rõ ràng, chúng ta sẽ tổng hợp lại, phân tích chi tiết các vấn đề cụ thể và đưa ra giải pháp."
Những thanh niên này tuổi không lớn, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, tính cách kiên cường, cũng vì cuộc sống mà có được phẩm chất co được giãn được tốt, miệng ngọt, có thể nhìn ánh mắt để làm việc, việc thăm dò nghe ngóng là thành thạo nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-296.html.]
Bọn họ ngay lập tức phân chia nhiệm vụ của mình, cam đoan sẽ hoàn thành công việc trong vòng một tuần.
Sau bữa trưa, hai người đi đến tòa nhà bách hóa trong thành phố, thấy Charles đã chờ đợi rất lâu.
Nhìn thấy hai người, Charles rất nhiệt tình, không ngừng chia sẻ những gì đã thu hoạch trong nửa ngày qua.
"Ứng, Kha, ánh mắt hai người thật tốt, chẳng trách lại chọn nơi này làm nơi gặp mặt." Anh ta chỉ vào tòa nhà bách hóa, lại chỉ vào những chiếc xe đạp dựng dày đặc, "Dòng người ở đây thật sự rất khả quan, một cái đèn xanh đèn đỏ, liền có hàng trăm hàng ngàn người thông qua.
Nếu Hanks của chúng ta được thành lập ở nơi này, vậy thật không phải lo lắng về việc buôn bán!”
Anh ta đột nhiên trở nên tự tin trở lại, Hạ Hoa là một thị trường lớn khắp nơi có thể sinh ra tiền, bất cứ ai sẵn sàng bỏ tiền đầu tư và có một chút sáng tạo đều có thể kiếm được rất nhiều tiền!
Ứng Yến cười nhạo: "Đây là nơi của tổ chức, có thể đàm phán quầy hàng tiếp theo ở nơi này, rất khó."
Khi tòa nhà bách hóa mở cửa cách đây năm năm, nghe nói lưu lượng khách trong một ngày đạt tới mười sáu vạn, giày của khách hàng bị rơi có thể chất đầy vào hai giỏ lớn. Một nơi thu hút tiền như vậy, tất nhiên là của tổ chức.
“À.” Charles tiếc nuối gãi đầu, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tòa nhà bách hóa, rồi nhìn người đi đường qua lại không dứt, “Hay là để tôi hỏi một chút?
Không phải nói tổ chức hỗ trợ hạng mục của chúng ta sao? Rất nhiều hạng mục hợp tác với tòa nhà bách hóa đấy."
Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu không nói gì, chỉ đưa anh ta đến một bên tòa nhà bách hóa, bên cạnh là một cửa hàng hai tầng rất tinh xảo, nhưng cửa cửa hàng đóng kín, có thể nhìn thấy đủ loại quần áo đang phơi trên tầng hai.
"Có lẽ có thể thương lượng các gian hàng ở tòa nhà bách hóa, nhưng quy mô, vị trí và giá thuê các gian hàng sẽ bị hạn chế rất nhiều, hơn nữa, tôi nghĩ tổ chức cũng cho rằng hạng mục ẩm thực không quá quan trọng, sẽ tập trung hỗ trợ chính sách nhiều hơn.
Nói thật với anh, người khác nhắm vào tôi, cũng có thể gây khó khăn cho anh.”
Charles có chút khó hiểu, Ứng Yến cũng không nói nhiều, chỉ vào cửa hàng cổ kính này, hỏi: "Đây là căn nhà ông ngoại để lại cho tôi, dùng nơi này làm cửa hàng chính thì sao?"
Charles lại sửng sốt, nghiêng đầu nhìn sang một bên, mặc dù ngôi nhà đã khá cũ, lớp sơn bên ngoài đã bị nước mưa cuốn trôi, trở nên xỉn màu hơn rất nhiều, cửa ra vào và cửa sổ bằng gỗ cũng mục nát ở nhiều mức độ khác nhau, sau lại bị người đóng gỗ thô lên, giống như được vá lại.
Nếu không bao gồm những yếu tố này, chỉ cần nhìn vào quy mô và vị trí của cửa hàng, quả thật còn phù hợp hơn bên trong tòa nhà bách hóa.
Anh ta liên tục gật đầu, "Được, thật tốt quá!"
Tòa nhà bách hóa tràn ngập hàng hóa, cho dù bán thức ăn cũng là chút thực phẩm phụ, mỗi tầng bày bán một mặt hàng khác nhau, vị trí các gian hàng cũng rất quan trọng, muốn có được một vị trí tốt trong này quả thực không dễ dàng.
Thà bọn họ mở một cửa hàng khác, cửa hàng diện tích lớn, ngoài cửa có một quảng trường rộng, rất rộng rãi sáng sủa.
Dưới ánh nắng chói chang, bọn họ vừa ăn kem vừa ngồi bên lề đường để thảo luận.
Charles phụ trách học tất cả các công thức nấu ăn, cách quản lý, v.v. của anh em nhà Jane, nhân tiện bắt cóc hai vị sư phụ.
Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu phụ trách công việc khai trương cửa hàng.
Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu đã đích thân đến cửa hàng này tìm hiểu. Bọn họ không trực tiếp đến ủy ban nhân dân, dù sao cũng không nên xem thường bất cứ ai ở thủ đô, nói không chừng sẽ có quan hệ mật thiết với việc đang làm.
Nếu như bọn họ muốn lấy lại nhà, giải quyết mọi việc một cách tốt nhất thì mấu chốt chính là tốc độ, phải hành động trước khi người khác kịp phản ứng.