Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:39
Lượt xem: 120
Kha Mỹ Ngu giật nảy mình, không nhịn được bước ra khỏi lối nhỏ, quay người lại thì thấy một đám trẻ con mặc áo đuôi tôm, váy công chúa đang xếp thành vòng tròn ở dưới bậc thang, ném bánh ga tô, táo vào giữa, thậm chí còn có người hung hăng ném cả ly rượu, phát ra âm thanh vỡ tan lanh lảnh.
Cô có dáng người cao, đi thêm mấy bước liền nhìn thấy một đứa trẻ ngồi dưới đất, hai tay chống xuống, đầu cúi gằm.
Cậu bé không kêu ca gì, người bê bết bánh, khóe môi bị vật cứng ném đến bầm tím, trên tay và má đều có vết m.á.u do thủy tinh vỡ rạch ra!
Tại sao những đứa trẻ này không chơi đùa một cách vui vẻ bình thường?
Mới lớn một chút mà đã ác độc như thế!
Kha Mỹ Ngu nghiến răng, mặc dù biết người khác không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn không nhịn được giả bộ hoảng sợ, bối rối hét lên: "Không xong rồi, có zombie cắn người, mau chạy đi!"
Cô vừa hét vừa xách vách chạy ra ngoài.
Tình huống xuyên qua bọn trẻ như dự kiến đã không xảy ra, cô thực sự đụng phải một cậu bé.
Trán của Kha Mỹ Ngu đau đến mức hốc mắt đỏ hoe, nhưng đối phương cũng không dễ chịu, m.á.u mũi phun ra ngoài, một đám trẻ con xung quanh sợ hãi, không lâu sau đã bị người hầu đưa đi.
Trước khi đi, đám trẻ con kia còn hung ác nói: "Đồ con hoang chỉ cần mày còn ở lại một ngày, sẽ bị đánh thêm một ngày!"
Kha Mỹ Ngu xoa xoa trán, muộn màng nhìn xuống quần áo của mình, lại nhìn móng heo mập mạp đã nhỏ đi mấy cỡ.
Cô, cô biến thành trẻ con?
Vừa rồi cô ở trên bậc thang, nên mới có tầm mắt tốt…
Đúng là mơ, quá vớ vẩn.
Kha Mỹ Ngu cũng không để ý nhiều, nhìn trái nhìn phải, dùng đôi chân ngắn cũn chạy lạch bạch đến chiếc bàn trong sân, vơ vét một đống khăn tay ướt và túi bọc.
Dù sao cũng đang nằm mơ, cô không cần thay quần áo hay tắm rửa, vì vậy sau khi dọn dẹp các mảnh thủy tinh, Kha Mỹ Ngu đặt m.ô.n.g ngồi xuống cạnh cậu bé, mở một gói khăn tay ướt ra, bắt đầu lau tóc cho cậu bé.
Cậu bé không nhúc nhích, giống như một bức tượng gỗ, nếu không phải có hơi thở nhè nhẹ phả lên trên mặt, cô cũng nghi ngờ đây là một NPC thông minh.
"Mình tên Ngu Bảo Nhi, cậu tên gì thế?" Sau khi trọng sinh, Kha Mỹ Ngu có chút lắm lời, không chịu nổi yên tĩnh, dùng giọng điệu trẻ con mềm mềm nói: "Sao cậu không biết né đi? Bị đánh nhiều đau lắm đấy."
"Sau này bọn họ đánh cậu, cậu cứ đi mách người lớn, tìm cha mẹ bọn chúng ngay trước mặt nhiều người."
"Những người này thích giữ thể diện nhất, về nhà nhất định sẽ dạy cho con cái một bài học. Đúng rồi, cậu cũng phải nói, nếu sau này mình xảy ra chuyện gì, chính là lỗi của bọn họ."
"Cậu biết viết chữ không? Biết thì viết tên người bắt nạt cậu ra, nói với mấy người lớn kia giao cho chú cảnh sát, sau này lỡ như cậu bị đánh hoặc mất cái gì, người ta cũng có thể kiểm tra…"
"Hừm, còn phải giao cho các phóng viên không sợ chèn ép nữa, đối thủ của bọn họ một phần, có nhiều người bảo vệ, sẽ không ai dám làm phiền cậu nữa!"
Đám người nhà giàu rất sĩ diện, đã sớm mục nát dưới ánh hào quang.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy, và đứa trẻ lúc này vẫn còn đang ngây người.
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, không cần đoán, đây hẳn là đứa con riêng mới được nhà nào đó đón về.
"Mình biết cuộc sống hiện tại của cậu rất khó khăn, nhưng cậu để bọn họ ức h.i.ế.p bản thân là sai rồi!"
"Nếu không mạnh mẽ bắt nạt lại thì mai mốt bọn họ sẽ hình thành thói quen, mà tính cách cậu sau khi lớn lên cũng xấu đi. Có câu nói, nếu không chịu bùng nổ trong im lặng, thì cậu sẽ c.h.ế.t ngạt trong im lặng đấy!"
"Cậu xem, vừa rồi mình dũng cảm như thế nào, hù doạ bọn họ chạy hết đi rồi. Bây giờ cậu còn nhỏ, chỉ cần linh hoạt đầu óc một chút là có thể né tránh rất nhiều trường hợp rồi."
Lúc này cô đã lau sạch khuôn mặt của cậu bé.
Kha Mỹ Ngu hài lòng đưa tay nâng hai bên má ngắm nghía, đột nhiên cảm thấy cậu bé xinh đẹp đáng yêu này vô cùng quen thuộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cút, cũng không phải bị cậu bắt nạt, khi cần cậu tốt bụng!"
Cậu bé đột nhiên đẩy cô ra, đứng dậy, hung dữ trừng cô một cái rồi chạy mất dạng.
Kha Mỹ Ngu ấn tay vào mảnh thủy tinh chưa được dọn sạch, m.á.u chảy ròng ròng, mở to hai mắt, tên… tên nhóc coi lòng tốt của cô là lòng lang dạ thú này, là đại lão mà!
Không sai, mặc dù trước khi tận thế, cô và đại lão không có quan hệ gì, nhưng từ sau khi bị nuôi nhốt, đại lão đã đưa cho cô một cuốn album ảnh mỏng để cô hiểu rõ về mình, sinh lòng yêu thương, một ngày phải nhìn ba bữa.
Bên trong cũng không có nhiều ảnh, hầu như năm nào anh cũng chụp một tấm, bối cảnh giống nhau, biểu cảm giống nhau, thật nhàm chán, có thể ảnh hưởng khiến cô ăn ít đi hai bát cơm.
Mở mắt ra, Kha Mỹ Ngu vẫn còn hoảng hốt, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Tiểu Vấn, mau ra đây cho bà!"
Hệ thống yếu ớt hồi đáp: "Kí chủ, buổi sáng tốt lành nha~"
"Tốt cái đầu cậu ấy!" Lúc này Kha Mỹ Ngu vẫn còn há miệng thở phì phò, không thể bình tĩnh lại: "Giấc mơ vừa rồi là gì vậy? Tôi… tại sao tôi lại mơ thấy Ứng Yến hồi bé?"
Bình thường cô nỗ lực tích cực hướng lên, cho dù phải trải qua tận thế, cũng có sự che chở của đại lão, là một bông hoa hướng dương xinh đẹp, canh giữ ranh giới cuối cùng của sự đáng thương.
Sau khi trọng sinh, cô càng hài lòng về mọi thứ, ngày nào cũng cười toe toét qua đi, hầu như là cố trốn tránh, rất ít khi nhớ tới người này.
Lúc này, trên người cô nhiễm một tia u ám đau khổ hiếm có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-29.html.]
"Tôi cũng không biết mà, có thể là nhiệm vụ hệ thống bị rối loạn thì sao?" Tiểu Vấn vội vàng trả lời: "Hệ thống giá trị hòa bình này giống như bộ não con người, sau khi được các lập trình viên phát triển, không chỉ phức tạp mà còn có nhiều yếu tố không chắc chắn."
Kha Mỹ Ngu nắm chặt chăn bông, mím môi, tiếp tục khàn giọng hỏi: "Nói cách khác, sau này tôi vẫn sẽ mơ thấy anh ấy?"
"Có lẽ là vậy, chẳng lẽ kí chủ ngày nghĩ đêm mơ, cho nên hệ thống tặng quà?"
Tiểu Vấn cảm nhận được tâm tình của kí chủ, do dự bổ sung: "Thật ra hệ thống cũng rất nhân đạo. Nó tiếp nhận giá trị hòa bình kí chủ thu được, sau đó căn cứ vào suy nghĩ của kí chủ mà ban thưởng."
"Tôi có thể từ chối không?"
"Không thể, nói cách khác, đây là vật phẩm đi kèm nhiệm vụ, giống như lúc trước kí chủ mơ thấy số mệnh ban đầu của Lư Việt Hải vậy."
Kha Mỹ Ngu đặt một tay lên ngực, nhàn nhạt mở miệng: "Câu hỏi cuối cùng, chuyện xảy ra với Ứng Yến trong giấc mơ là thật sao?"
"Đương nhiên, vật phẩm hệ thống sản xuất ra nhất định có thật, sẽ không lừa ký chủ." Tiểu Vấn thận trọng hồi đáp, cho dù kiêu ngạo, cũng không dám động vào kí chủ xù lông sắp nổ tung, cẩn thận từng li từng tí xoa dịu.
"Lui đi." Kha Mỹ Ngu hít một hơi thật sâu, giấu Tiểu Vấn đi, nhìn ánh sáng ban mai trắng xóa ngoài cửa sổ, phức tạp lẩm bẩm: "Ứng Yến, anh thực sự tồn tại ở khắp mọi nơi, ngay cả khi tôi trọng sinh."
Bởi vì chuyện này, cô bàng hoàng ngồi tại chỗ cả buổi sáng.
Nhớ lại ngày hôm qua đã hứa nấu cơm cho Tần Nguyên Cửu, cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đi hái rau trong vườn.
"Con gái, con định làm gì vậy?"
Bởi vì có khá nhiều công nhân phụ giúp xây nhà, mẹ Kha và hai chị em dâu hầu như suốt ngày ở trong bếp.
Thấy con gái hái một rổ rau, bà không nhịn được run rẩy hỏi.
Trà gừng đường đỏ lần trước thật sự đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Kha Mỹ Ngu cười nhẹ nói: "Hôm qua đồng chí Tần đưa con đi xem phim và ăn cơm, nên con hứa sẽ nấu cơm cho anh ấy để báo đáp."
"Cái gì, báo đáp đồng chí Tần." Bác gái cả nhà họ Kha buồn cười nói: "Hai đứa là vợ chồng trẻ đã lấy giấy chứng nhận và đính hôn, chỉ cần xây nhà liền kết hôn, sao phải khách sáo như vậy?"
"Đúng vậy, bây giờ không phải là tuyên truyền cái《 Luật hôn nhân 》gì đó, lấy giấy chính là nhận sự bảo vệ của tổ chức, một nửa của cậu ấy, một nửa của cháu. Nhưng đây là tình cảm của vợ chồng trẻ các cháu, em dâu bốn, chúng ta đừng nhúng tay vào." Bác gái ba cười cười chỉ ra ngoài: "Ai da, ở đây đang bận lắm, cháu bảy dùng tạm bếp của bác ba trước đi, gọi một con bé nhóm lửa cho."
Mẹ Kha có chút do dự: "Ngư Nhi, bình thường mọi người nấu ăn không ngon sao? Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu…"
Kha mẹ do dự nói: "Ngọc Nhi, bình thường chúng ta nấu đồ ăn không phải rất ngon sao? Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy..."
Lời còn chưa nói hết, bà đã bị bác gái cả kéo đo: "Em dâu bốn, chuyện của bọn nhỏ thì cứ để bọn nó giải quyết, ai mà không phải làm như thế?"
"Đồng chí Tần người ta là muốn ăn cơm cô vợ nhỏ nhà mình nấu."
Kha Mỹ Ngu cũng biết mẹ cô đang lo lắng điều gì.
Cô cười nói: "Mẹ, có thể lần trước gừng bị hỏng, lần này con nhất định sẽ rửa sạch rau!"
Mẹ Kha bất lực, vì con rể, chỉ đành gọi mấy đứa cháu gái đứng canh chừng con gái mình nấu cơm.
Kha Mỹ Ngu còn không biết cách dùng lò đất, nhưng dưới sự hướng dẫn của các cháu gái nhỏ, cuối cùng cũng nhóm được lửa.
Để bọn nhỏ đứng cạnh bếp quan sát, cô bắt đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Cô biết rõ mình có bao nhiêu nên tạm thời không có ý định chạm vào những thức ăn quá hiếm, chỉ có thể chọn lựa danh sách các công thức nấu ăn ít tỉ lệ thất bại.
Kha Mỹ Ngu ngây người lật nhìn danh sách hơn mười phút, thấy có nhiều món ăn đầy đủ màu sắc hương vị như thế, nước miếng chảy dài, cái gì cũng muốn ăn, nhất thời không thể đưa ra quyết định.
"Dì Ngu, rốt cuộc dì có biết nấu ăn không? Nếu không thì để con giúp dì nhé?" Bọn trẻ lại bật chế độ ghét bỏ.
"Chỉ cần xoa chút mỡ vào đáy nồi, dùng thìa sắt chọc vào rau củ vài lần rồi đổ xì dầu với nước vào, có gì khó đâu?"
"Dì Ngu bên kia có nhiều bánh bao mới hấp lắm, hay là lấy kẹp thịt ăn đi?"
Sau khi ghét bỏ, lũ trẻ lại dùng đầu óc giúp đỡ người dì lười biếng nhà mình vượt qua khó khăn.
Cũng không thể để dì bị chồng trả về vì không biết nấu cơm đi?
"Ngốc nghếch." Kha Mỹ Ngu đưa ngón tay dí trán từng đứa một: "Dì Ngu của mấy đứa cái gì cũng làm được, không phải chỉ là nấu cơm thôi sao! Ai mà không biết."
Dựa vào nguyên liệu nấu ăn có trong tay, cô làm món sườn hầm củ cải, trứng tráng cà chua, địa tam tiên*, bí đỏ hấp mật ong, khoai mỡ, khoai sọ, nhân tiện thêm một nồi cơm.
(*Địa tam tiên: Một món chay gồm cà tím, ớt xanh, khoai tây)
Và món canh thịt bằm nấm!
Có thịt có rau, có canh có cơm, có món tráng miệng có món chính đầy đủ, vấn đề là tự mình làm, số lượng rất lớn!
Tốc độ của Kha Mỹ Ngu rất nhanh, mà bọn trẻ biết cách giữ lửa, cô nói gì bọn chúng làm đó.
Chẳng bao lâu sau đã làm xong tất cả món ăn.
Mùi hương thơm nức xộc vào mũi bọn trẻ, nhưng bọn chúng rất hiểu chuyện, một câu cũng không nói, thậm chí còn cố gắng hết sức kìm nén biểu lộ thèm ăn của mình.
Kha Mỹ Ngu mím môi cười khẽ, để cảm ơn sự giúp đỡ của bọn nhỏ, cô dùng sữa bột, trứng gà, đào tươi hấp hai bát bánh pudding trái cây, sau đó úp ngược bát lên đĩa lớn, dùng thìa vỗ nhẹ, bánh pudding màu hồng phấn rơi bộp một tiếng, còn rung rinh ba lần, trông cực kỳ đáng yêu.