Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:18
Lượt xem: 31
Tiếng loa truyền tới, anh cũng làm như không nghe thấy, ha, chuyện về thủ đô, anh chẳng thông báo cho bất kỳ ai biết, trừ nhà họ Ứng ra cũng chỉ có bốn người gặp ở Hoàng Hạc Lâu hôm trước.
Nếu là trước đây, mấy người kia sẽ đến nhà nói chuyện chứ không phải gọi điện thoại bắt anh đến nghe.
“Ứng Yến, điện thoại của con, mau đi nhận đi. Đừng làm lỡ chuyện lớn.” Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Ứng Hứa Huy không nhịn được gõ cửa.
“Tôi vừa về, có thể có chuyện gì lớn chứ?” Ứng Yến cười nhạo, không hề có ý định đứng dậy.
“Haiz.” Ứng Hứa Huy siết chặt nắm đấm: “Ứng Yến à, nếu như không có chuyện gì, người ta cũng sẽ không gọi điện cho con vào giờ này đâu.
Vừa ăn cơm xong, chi bằng con với Tiểu Kha xuống lầu đi dạo đi?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha nghe Tiểu Lưu nói trưa nay con gặp mấy anh em kết nghĩa của con à? Liệu có phải họ không?”
Lần này trong phòng không còn nghe thấy tiếng đáp lại nữa.
Ứng Hứa Huy nóng nảy đi vòng quanh, nếu không phải đồ ông ta muốn còn chưa có được, ông ta chắc chắn có thể vác gậy, sung sướng sử dụng quyền lợi được dạy dỗ con cái lên người anh.
Đồ nghiệt chướng này đúng là cứng mềm đều không ăn, y như con lừa, kéo dây cũng không dịch một bước.
Bởi vì ông ta dỗ anh, cung phụng anh nên anh tưởng mình còn là thái tử chắc!
“Ứng Yến, loa đang gọi con kìa, xung quanh đều là người quen biết, nếu con muốn sống ở đây lâu dài thì không thể quậy khiến mối quan hệ trở nên cứng ngắc. Như này đi, sau này ba sẽ nỗ lực xem xem có thể giúp đồng chí Tiểu Kha sắp xếp một công việc nhàn nhã không.”
Lúc này Ứng Yến mới lười biếng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng anh vẫn mở cửa, mặt mày bất mãn gọi Kha Mỹ Ngu sau đó đóng cửa rời đi.
Ứng Hứa Huy không nhịn được thở phào, ông ta cũng nhìn thấy rõ điểm yếu của thằng con khốn nạn này rồi, đó chính là đứa con gái xinh đẹp không giống người mà anh cưới ở đâu về.
Ra khỏi cửa, Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu bị hàng xóm dùng ánh mắt tẩy trần suốt dọc đường.
Thậm chí họ còn không cần hỏi đường mà chỉ đi theo đội ngũ đám nhóc xếp thành hàng lẻ tẻ thôi cũng đã tìm được ủy ban quản lý nhà ở rồi.
Những năm này điện thoại còn rất hiếm, chỉ có phòng làm việc của công xưởng mới được lắp đặt, nhà ai có tiền tự lắp điện thoại trong nhà đây?
Rốt cuộc là có chuyện gấp gì mà phải gọi điện đến ủy ban quản lý nhà ở, thông báo qua loa phô trương thế?
Ít nhất thì các dì trong ủy ban quản lý sẽ không tùy tiện gào lên gọi người.
“Cậu là con trai của cục trưởng Ứng? Đúng là đẹp trai thật...”
“Nghe nói trước đây cậu xuống thôn ủng hộ kiến thiết nông thôn, lần này về rồi còn đi nữa không?”
“Đây là vợ cậu à? Cô ấy là người nông thôn phải không, thanh niên trí thức trở về thành phố có thể làm hộ khẩu, cô ấy làm hộ khẩu có khó không? Không có hộ khẩu, cô ấy không được cung cấp lương thực, còn không được ở...”
“Nhà chúng tôi có quan hệ rộng, hay là chúng tôi sắp xếp cho cậu về sớm nhé? Dù sao thì cậu cũng là độc đinh của nhà họ Ứng...”
“Trước khi cậu đến đây, nghe nói cha mẹ cậu âm thầm tìm không ít cô vợ có gia thế lợi hại cho cậu mà. Vợ cậu đẹp thật đấy nhưng đẹp cũng chẳng thể mài ra ăn, đàn ông có tham vọng lớn, sau này lúc cậu hối hận rồi...”
Các hàng xóm ỷ vào Ứng Yến là người mới, không nhớ rõ mình là ai nên lời gì cũng dám nói ra ngay trước mặt đôi vợ chồng trẻ, từng câu từng câu châm chọc người ta càng khiến cho lòng mình thoải mái.
Ứng Yến lạnh lùng nhìn qua, anh ôm vai Kha Mỹ Ngu tới ủy ban quản lý.
Đám hàng xóm khịt mũi nhìn bóng lưng hai người họ, bất mãn lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-284.html.]
Ủy ban quản lý chỉ có một bà cô trực ban, thấy hai người đến, bà ta cười vô cùng nhiệt tình: “Đồng chí Ứng, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Điện thoại gọi đến ba lần rồi, có vẻ nóng ruột lắm, người kia nói qua năm phút nữa sẽ lại gọi lại.”
Ứng Yến gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chào thím, làm phiền thím rồi ạ. Người bên kia không hiểu chuyện, chiếm dụng tài nguyên công cộng, đợi lát nữa tôi sẽ bảo lại người đó.”
Bà cô kia vội xua tay: “Không sao, không sao cả, từ sau khi lắp điện thoại, chúng tôi cũng chưa dùng tới mấy lần.
Công việc trong xã khu rất nhẹ nhàng, cũng chỉ phải gọi mấy câu, hắng hắng cho cổ họng thoải mái...”
Nói rồi, tiếng chuông điện thoại lại gấp gáp vang lên.
Bà cô kia nhanh chóng nhận điện thoại, nói hai câu rồi đưa Ứng Yến, thì thầm bảo: “Đồng chí Tiểu Ứng, người ta tìm cậu đấy.”
Ứng Yến cười gật đầu, nhận lấy rồi uể oải alo một tiếng: “Ai đấy, có chuyện gì sao, không có chuyện gì tôi cúp máy đây.”
“Lão cửu, là anh năm đây.” Phía bên kia, tiếng cười của tóc xoăn truyền tới: “Em để anh tìm lâu ra phết đấy, hai tiếng đồng hồ mới có được phương thức liên lạc của em.
Trước đó em với em dâu thân mật ghê quá nên các anh không nỡ làm phiền hai em.
Mấy năm không về, lần này em không đi nữa đâu nhỉ? Nhân lúc còn chưa đi làm, mấy anh em chúng ta tụ tập một bữa được không? Lần này nói trước rồi đấy, không ai được mang theo người nhà!”
Ứng Yến không nể nang gì: “Không đi, vợ em mới đến đây, còn chưa quen với cuộc sống nơi này, nếu như em không ở cạnh cô ấy, lỡ như cô ấy bị người ta bắt mất thì phải làm sao? Lúc đấy em có muốn khóc cũng chẳng tìm được chỗ mà khóc.”
“Haiz, không ngờ tới sau khi cưới vợ xong, em cửu lại trở thành như thế, hiếm có người nào có thể khống chế được em.” Tóc xoăn cười ha hả: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cũng không xin được sao? Còn là anh em không thế?”
“Không được!” Ứng Yến nói chắc như đinh đóng cột.
Người đầu bên kia ngẩn ra, không ngờ tới Ứng Yến đã rơi vào nước này rồi mà còn có thể cứng rắn, không nể mặt người ta như thế.
Nghĩ tới anh vừa về thủ đô, còn chưa kịp thay đổi, vẫn cho rằng mình là cậu ấm nhà họ Tần như trước, ai ai cũng phải nâng cái chân thối của anh.
Tóc xoăn thực sự muốn thưởng thức cái cảnh tượng Ứng Yến sau khi cởi lớp áo là cậu ấm của nhà họ Tần ra, phải đối mặt với việc bị bất kỳ người có quyền có thế nào đó chèn ép, cảnh tượng kia chắc chắn sẽ là màn kịch đặc sắc!
“Haiz, thật đúng là thằng nhóc thối có vợ quên bạn, được rồi, em mang cả người nhà đến đi, ở chỗ cũ không gặp không về.”
Tóc xoăn không kiên trì nữa, mang thôn nữ tới cũng được, để người ta nhìn thử thế giới của tầng lớp thượng lưu.
Người, nhất là phụ nữ đều là kẻ ham hư vinh bậc nhất.
Cô ta đẹp như thế, nhìn thấy cuộc sống xa hoa rồi còn có thể cam tâm tình nguyện sống đời bình dân cùng Ứng Yến sao?
Nghĩ tới việc có thể nếm được mùi vị người phụ nữ của Ứng Yến, lại tưởng tượng ra dáng vẻ Ứng Yến quỳ xuống cầu xin, tóc xoăn kích động đến run rẩy.
Ứng Yến ừm một tiếng rồi dập điện thoại.
Dù sao về cũng không có gì làm, hai người nhân lúc sắc trời tối đã đi dạo, tiện thế nói kế hoạch trước khi khai giảng.
Mặc dù hai người quyết định cả đời này sẽ bước trên tuyến đường của người bình thường, làm người giàu khiêm tốn nhưng ở thủ đô này, làm người bình thường không dễ sống, bởi vì trong mười người thì chín người có quan hệ với nhau rồi.
Bọn họ muốn sống cuộc đời suôn sẻ thì phải làm gì đó để đứng thật cao mới có thể khiến mọi người sợ hãi.
Ứng Yến tiếp tục nghiên cứu sâu về ngành máy tính. Nghiên cứu sinh theo giáo viên hướng dẫn vừa học, vừa thực chiến, nghiên cứu, nếu may mắn sẽ có thể nhận được hạng mục cấp cao. Chỉ cần người đủ ưu tú sẽ sẽ có được sự bảo vệ tương ứng từ tổ chức.
Loại bảo vệ này còn chu toàn hơn những giới khác bởi vì đấy là sự tôn trọng và yêu mến người tài.
Anh muốn chiếm một vị trí nhất định trong lĩnh vực máy tính, có được đặc quyền, như thế thì dù cho anh không khoe giàu, không quan hệ với đám người quân đội, thương nhân, chính trị kia thì cũng không có ai dám hô to gọi nhỏ.