Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:45:55
Lượt xem: 43
Mặc kệ là nhà ai, cha mẹ có thức dậy đi tiểu đêm, qua WC thường sẽ thuận tiện ghé xem bọn trẻ, ôi, đã chín giờ rồi, đứa trẻ nghịch ngợm vốn nên bò trong chăn đã không thấy đâu mất!
Cha mẹ liền tức giận hét lên vài tiếng: “Chó con này ngứa m.ô.n.g rồi, nửa đêm không ngủ, ồn ào đến mức mọi người không ngủ được!”
Mặc quần áo và đi giày vào, cầm đèn pin giận dữ bước ra ngoài.
Năm, sáu gia đình đều như thế, lúc đi ngang qua nhà hàng xóm, những người cùng góp vui không khỏi đi theo sau: “Sao lại thế này, bọn trẻ con có phải không biết nặng nhẹ đâu, khuya như vậy còn không ngủ, là do xem phim điện ảnh nên hưng phấn quá à?"
“Ai biết được, nói không chừng có vài người cùng nhau làm chuyện xấu thì sao?”
"Ôi, mau đi xem một chút, đã muộn thế này rồi, không biết bọn trẻ đang làm gì nhưng đừng nghịch lửa hay bơi lội linh tinh là được."
Bên cạnh rừng cây nhỏ có một hồ nước, là nơi người nhà thường giặt quần áo và múc nước tưới rau, ngày thường bọn trẻ con cũng thích chơi trong đó nhưng chỉ khi có người lớn trông chừng.
Dù sao trời quá tối, người lớn lo lắng cho bọn trẻ, sôi nổi đi ra ngoài.
Tiểu Quỷ Vương vỗ cánh phành phạch, dẫn sang một sườn khác của khu rừng nhỏ.
Nhóm người lớn bị nó đánh lừa, nghĩ bọn trẻ đuổi theo Vân Bảo Nhi, thì Hắc Bảo Nhi sẽ bay cùng hướng với bọn trẻ.
Trận pháp bùa ngăn cách giống như ba lớp kính cường lực được dựng lên khoảng trăm mét vuông xung quanh hai người Sở Tiền Tiến, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, nhưng không cản trở người ra vào.
Cho nên khi nhóm người lớn thấy nơi này hơi xa lạ, trong lòng như lửa đốt, bước đi nhanh hơn, nhất định phải bắt được tên nhóc nhà mình, đánh cho một trận cho bọn chúng nhớ lâu!
Nhưng khi họ bước vào trận pháp bùa ngăn cách, âm thanh xa lạ mà quen thuộc khiến bước chân của bọn họ cứng đờ, vô thức bước nhẹ lại, nhưng tốc độ không hề chậm lại.
Sở Tiền Tiến cũng là một người đàn ông hai mươi tuổi, còn đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, vừa mới nếm được mùi phụ nữ, biết được chuyện tình nam nữ, tham ăn vô cùng, trời tối lại khiến cả người nóng nảy không đợi được, thế mà anh ta lại phải cưới một người vợ ngu ngốc, hôn sự vẫn tiếp tục kéo dài cho đến bây giờ.
Mỗi ngày đều không thể ở bên người trong lòng, nhưng khi tận dụng được cơ hội thì đều phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Vào thời điểm mấu chốt, anh ta đấu tranh anh dũng, vô cùng kích động.
Một chùm sáng chiếu thẳng vào mặt anh ta, khiến anh ta sợ hãi tới mức lập tức buông vũ khí, nặng nề rơi từ trên mây xuống đất...
Mọi người hai bên đều có chút sợ hãi, năm đầu gặp phải hiện trường phát sóng trực tiếp, thực sự bùng nổ, lúc này Vân Bảo Nhi đã lén lút vây quanh bọn trẻ, đưa bọn chúng trở về.
Nó và Hắc Bảo Nhi đứng trên cành cây, bắt đầu hát kiểu Nhị Nhân Chuyển*:
"Tiền Tiến, anh xấu quá đi, tay anh đặt ở đâu vậy..."
“Bảo bối, cho anh hôn một cái, chụt chụt…”
…
Chúng nó đều là cao thủ trong việc học cách mọi người nói, giọng nói, âm điệu hoàn hảo mười phần mười!
Trận pháp ngăn cách cũng được rút đi, động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút nhiều người đến vây xem.
Sở Tiền Tiến và người phụ nữ sợ hãi đến mức run rẩy, quần áo cũng chưa mặc đã bị bắt đi.
Trời hơi hơi sáng, trong sân nhà đã có tiếng động, bình thường nhóm người nhà đều bận rộn dọn dẹp, quét tước vệ sinh, xử lý đất trồng rau, chuẩn bị bữa ăn cho bọn trẻ, nhưng hiện giờ đều đang rất hưng phấn hỏi thăm tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Đi tìm bọn trẻ đều là đàn ông, các bà các cô các chị chưa nắm được toàn bộ thông tin, thấp giọng khe khẽ nói nhỏ bàn tán với nhau.
"Anh ta dám chui vào rừng cây nhỏ, Sở Tiền Tiến thật sự cho rằng anh ta là phò mã sao? Làm việc gì cũng có người ủng hộ?"
“May là bọn trẻ đi sang bên kia chơi, nếu như chúng nó lạc đường, đúng lúc gặp phải, tôi có thể dùng d.a.o c.h.é.m đứt hai lạng thịt trên người anh ta!”
“Mặc dù cô con gái nhà họ Phòng cũng có khuyết điểm, nhưng gia thế người ta tốt, dáng vẻ cũng xinh đẹp ngoan ngoãn, nếu không có tật thì làm gì đến lượt anh ta? Một chút cũng không biết mang ơn nhà họ Phòng, còn nhìn anh ta làm ra chuyện ghê tởm như vậy.”
“Tôi đoán,” một quân tẩu chỉ chỉ phía trên,” Chúng nó nhìn thấy không chịu đựng được. Tôi nghĩ hai con chim đã nhìn toàn bộ sự việc nên bị kích thích, ban đêm bay loạn vòng vòng khiến chuyện trở nên lớn hơn.”
"Chưa kể, rất có khả năng, ban đêm thị lực của chim không tốt, trời tối như vậy, hai bóng trắng quấn vào nhau chắc chắn làm chúng nó bị kích thích..."
Việc này đã gây ồn ào rất lớn, hình phạt cũng được truyền xuống nhanh chóng.
Sở Tiền Tiến và người phụ nữ kia lập tức bị chuyển đến nơi khác, đóng cửa nửa năm để giáo dục trước, để tránh sự trừng phạt nghiêm khắc hơn, hai người bọn họ chủ động thú nhận là bạn đời, muốn kết hôn. Nếu không, tội của bọn họ có thể trực tiếp bay lên thành tội lưu manh!
Người nhà họ Phòng nhẹ nhàng thở phào một hơi, mặc dù đã phát thiệp mời, nhưng nhân phẩm Sở Tiền Tiến quá kém, nếu như giao Duyệt Duyệt cho anh ta, sau khi kết hôn chuyện này bị bại lộ, quả thực là ghê tởm.
"Ôi, sau này Duyệt Duyệt nhà chúng ta phải làm gì đây, sau lưng người ta vốn chê cười con bé đầu óc không tốt, bây giờ có con rể tới cửa, còn là như vậy." Mẹ Phòng vô cùng lo lắng: “Việc này vừa xảy ra thì mọi người đã đến nhà hỏi tôi còn tổ chức đám cưới nữa không, tôi, tôi không thể mở miệng được.”
Sư đoàn trưởng Phòng nghiêm mặt: "Chuyện này có gì mà không nói được? Cứ ăn ngay nói thật, là tên súc sinh Sở Tiền Tiến làm sai, chúng ta ghê tởm nó, cho nên hôn lễ bị hủy bỏ.
Lấy điều kiện của Duyệt Duyệt, tôi không tin không tìm được người có lý do chăm sóc con bé hơn phân nửa cuộc đời. Nếu thật sự không được, tôi cho con bé nhận nuôi hai đứa trẻ, có nhiều phương pháp, sao còn có thể bị nghẹn chết?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-270.html.]
Mẹ Phòng chỉ có thể lại thở dài, kể từ khi dùng thuốc viên và thuốc mỡ vợ Ứng Yến điều chế đến nay đã mười ngày, nhưng bà không nhận thấy con gái mình có bất kỳ thay đổi nào, có vẻ như Duyệt Duyệt sẽ như vậy cả đời.
“Dù sao, dù sao đến cuối cùng một ngày khác sẽ nói sau, bọn họ đều là người nhà trong viện.” Mẹ Phòng khẽ cắn môi.
Vì lý do đạo đức, toàn bộ quân khu tiến hành chấn chỉnh lại, nhiệm vụ huấn luyện chợt giảm, Lư Hướng Kình vẫn tiếp tục chạy bộ trên sân thể dục như thường lệ để thể hiện năng lượng của mình, đỡ phải trở lại ký túc xá lại nhớ Tiểu Uyển.
Chuyện của Sở Tiền Tiến vừa mới nổ ra, trong lòng anh ấy liền ẩn ẩn kích động, thời thời khắc khắc chờ Tiểu Uyển truyền tin tức.
Đúng như dự đoán, đêm hôm sau, anh ấy nhận được thư của Vọng Đế Xuất.
"Hướng Kình, em đang ở nhà họ Phòng, anh tới nói chuyện với em!"
Lư Hướng Kình nắm chặt phong thư, cảm nhận được sự lạnh lùng sắc bén của tờ giấy, xoay người chạy về ký túc xá tắm rửa, thay quần áo rồi sải bước đi ra ngoài.
Anh ấy còn chưa kết hôn, lại có một đứa em trai, nên dễ dàng tiến vào khu người nhà, lợi dụng bóng cây tránh người đi tiểu đêm, đến được nhà họ Phòng.
Có Vọng Đế Xuất đón anh ấy, anh ấy dễ dàng tìm được phòng của Phòng Tư Duyệt.
Khi khoảng cách giữa Lư Hướng Kình và Phòng Tư Duyệt chỉ còn năm thước, Tiểu Uyển nắm chặt âm châu, chạy về phía cơ thể của Phòng Tư Duyệt.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Uyển vẫn luôn nắm âm châu, mượn sức mạnh của nó để nuôi dưỡng, tẩm bổ chữa trị lòng can đảm.
Khi ba hồn sáu phách kết hợp với cô ấy, chúng theo bản năng sinh ra phản ứng đào thải mạnh mẽ, giống như một cơ quan được cấy ghép.
Vọng Đế Xuất đã thu thập chấp niệm của người nhà họ Phòng lưu lại bên người Phòng Tư Duyệt, chỉ là từng đợt bé nhỏ không đáng kể.
Sau khi Tiểu Uyển hợp nhất với nó, cô ấy nhanh chóng được ba hồn sáu phách của Phòng Tư Duyệt tiếp nhận, hơn nữa với tác dụng của âm châu, không bao lâu liền hợp thành một thể!
Lông mi thật dài run rẩy mở ra, nhìn ánh trăng xuyên qua kẽ lá loang lổ chiếu xuống mái nhà, tay cô ấy vuốt ve trên ngực, ấm áp, tim đập, mềm mại, đủ loại cảm giác chân thật nói cho cô ấy biết, cô ấy thật sự sống lại.
Tiểu Uyển, người đã là Phòng Tư Duyệt, vội vàng xuống giường mở cửa sổ ra, ngơ ngác nhìn Lư Hướng Kình.
"Tiểu Uyển?" Lư Hướng Kình khó khăn hỏi: "Là em sao?"
Phòng Tư Duyệt bật khóc, mạnh mẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hướng Kình, là em, là Tiểu Uyển của anh!"
Lư Hướng Kình vẫn chưa quen với cơ thể mới của cô ấy, anh muốn tiến vào ôm cô ấy nhưng lại sợ mạo phạm cô ấy.
Hai người chỉ nắm tay nhau, Phòng Tư Nguyệt mím môi cởi chiếc cúc trên áo anh ấy ra xuống, cầm trong lòng bàn tay, “Để tránh anh cảm thấy đây là một giấc mơ, ngốc nghếch mà tìm người xác minh, em sẽ giữ chiếc cúc ở đây.
Em, mẹ em nói thiệp mời trước một ngày mới có chuyện hủy bỏ hôn lễ, cho nên anh nhanh đi tìm bà mối đến cầu hôn, biết đâu đám cưới sẽ được tổ chức như thường, hai vợ chồng già bọn họ có thể giữ được thể diện, coi như món quà đầu tiên của anh và em dành cho họ.”
Lư Hướng Kình gật đầu, cơ mặt vẫn còn cứng ngắc, nhiều năm như vậy anh ấy khó có thể nở nụ cười.
"Thật ngốc." Phòng Tư Duyệt cười khẽ, thò người ra ôm lấy anh ấy qua cửa sổ, "Hướng Kình, thật tốt, em còn có thể tiếp tục ở bên anh mấy chục năm nữa, có thể chạm vào và ôm anh, cũng có thể hôn anh."
Nói xong, cô ấy chạm nhẹ vào má anh, làm quỷ nhiều năm như vậy, cô ấy không thể nhịn được nữa, khao khát được nói chuyện thật đáng sợ: “Mỗi đêm dài tĩnh lặng, thời điểm nhìn anh cầm chiếc trâm cài em tặng anh, em liền muốn ôm anh hôn anh, nói với anh rằng em luôn ở đây.”
Lư Hướng Kình nghe lời của cô ấy, mặc dù người đã thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, anh ấy cần phải thích nghi, nhưng vẻ nũng nịu trong lời nói, ấm ức và mong nhớ đã đốt cháy trái tim anh.
Anh ấy ôm cô thật chặt: "Tiểu Uyển..."
Hai người chỉ thì thầm một cách ngốc nghếch qua cửa sổ gần như cả đêm, lúc nghe thấy trong phòng có tiếng người đi tiểu đêm, mới lưu luyến nói lời tạm biệt.
Lư Hướng Kình trịnh trọng nói: "Ngày mai anh sẽ mời người tới cầu hôn, em chờ anh!"
Phòng Tư Duyệt nặng nề gật đầu.
Dù sao hồn phách của cô ấy vừa mới dung hợp, thân thể cảm thấy rất khó chịu, cô ấy lại căng chặt cơ thể ôn chuyện với người trong lòng, sau khi trở lại giường thể thì mê man chìm vào giấc ngủ.
Mẹ Phòng đã chuẩn bị cơm xong, nhìn thấy người nhà đều đến bàn ăn, nhưng cô con gái út lại không thấy đâu.
Bà ấy hơi nghi hoặc, cởi tạp dề ra: "Hôm nay đứa trẻ này bị sao vậy, bình thường không phải 6 giờ đã dậy rồi sao?"
Nói xong, bà ấy đi đến phòng con gái, gõ cửa: "Duyệt Duyệt dậy chưa con?"
Không phải bà ấy chú trọng đến riêng tư của con gái, chỉ là bà ấy thay đổi một cách vô tri vô giác mà bồi dưỡng lễ phép cho con.
Gõ ba tiếng, không nghe thấy tiếng động nào. Bà ấy hơi lo lắng muốn xoay tay cầm, nhưng lại không xoay được.
Mẹ Phòng sửng sốt, ngoại trừ lúc đầu Phòng Tư Duyệt nhốt mình trong nhà, gần như không bao giờ xảy ra chuyện khóa cửa khi ngủ.
Bà ấy có hơi sốt ruột, vội vàng gọi con trai đi lấy chìa khóa mở cửa.
Cả nhà lo lắng bước vào nhà, chỉ thấy Phòng Tư Duyệt đang nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt nho đỏ bừng dị thường, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó.
“Ôi, Duyệt Duyệt sốt rồi.” Mẹ Phòng vô thức đặt tay lên trán Phòng Tư Duyệt, nhiệt độ nóng bỏng khiến bà ấy hét lên sợ hãi.