Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 246

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:58:30
Lượt xem: 36

Trong các cuộc thi, đặc biệt là loại cuộc thi hùng biện này, điều đầu tiên chính là điểm ấn tượng, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào cái yên*.

*Có nghĩa là trang phục có tác động rất lớn đến hình ảnh và vẻ đẹp hình thể con người.

Ăn mặc đẹp, khí thế cũng sẽ được bộc lộ.

"Cô không tham gia cuộc thi sao?" Nhìn thấy Kha Mỹ Ngu ăn mặc giản dị, áo len hồng nhạt, áo sơ mi cổ gà màu trắng, quần bó đen và cài băng đô hoa, xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Hội trưởng thản nhiên hỏi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm: "Cô phải biết, giao phó vận mệnh của mình cho người khác là hành vi ngu xuẩn nhất.

Hay cô cảm thấy năng lực của mình rất mạnh, chỉ dựa vào góc ngoại ngữ chương trình phát sóng hàng ngày trong một tháng là có thể bồi dưỡng ra người vô địch?”

Kha Mỹ Ngu cười, ôm n.g.ự.c nói: “Tôi lại không ngốc, cuộc thi hùng biện ngoại ngữ trong trường cho mọi người tranh đoạt, tôi tham gia cuộc thi của tỉnh là được rồi. Hơn nữa, nếu tôi thua giao hẹn của chúng ta cũng không có gì tổn thất, cùng lắm thì không vào Hiệp hội ngoại ngữ là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngược lại, hội trưởng, cô, chậc chậc, áp lực quá lớn, nhỡ sinh viên thông qua tổ hai đăng ký của chúng tôi quá mức hăng hái tranh giành, đáp ứng được hai điều kiện của cô, như vậy hội trưởng sẽ phải rời đi."

Cô nói xong, sắc mặt Vương Học Anh không khỏi tái nhợt.

Quả thực, cô ta chỉ muốn đuổi người ra ngoài, ngăn cản cô trở thành tâm điểm chú ý trong Hiệp hội Ngoại ngữ, trong chốc lát không hề suy nghĩ kỹ mà đặt vị trí Hội trưởng Hiệp hội của mình vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt Vương Học Anh khôi phục như cũ, thản nhiên cười nói: "Tôi tin tưởng cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, thành tích của tổ chúng tôi nhất định sẽ là tốt nhất."

Chỉ cần Kha Mỹ Ngu không tham gia, cô ta không phải sợ ai, căn bản không cần lo lắng đến việc mất chức.

Đám người vừa đi, Kha Mỹ Ngu cười như hồ ly nhỏ.

Tần Nguyên Cửu hơi nheo mắt, đầu lưỡi chọc vào má, gần đây cảm giác tồn tại của anh quá thấp, xem ra con mồi đã buông lỏng cảnh giác, anh có thể lại tiến thêm một bước không?

Trong khi đám người hội trưởng đang âm thầm đắc ý nắm chắc phần thắng trong tay thì người ra chủ đề lại là phó Hội trưởng hiệp hội tỉnh.

Ông ta đeo kính gọng đen, bụng phệ, cười nhìn chiếc túi giấy màu nâu trên tay, nói một đoạn chứng minh tính nghiêm túc và công bằng của cuộc thi này.

Sau khi mở túi ra, nhìn chủ đề phía trên, ông ta dừng lại, liếc nhìn Vương Học Anh.

Người sau âm thầm gật đầu.

Phó hội trưởng trang trọng đọc chủ đề.

Nghe được chủ đề không giống như trước, các thành viên trong tổ một đều nhảy dựng lên, có chút hoang mang rối loạn nhìn nhau, tất cả đều nhìn về phía hội trưởng đang sửng sốt.

Người trên sân khấu còn cười tuyên bố thể lệ: “Mọi người đều đã biết nội dung cuộc thi, thể lệ cũng rất đơn giản, các bạn có một giờ để suy nghĩ và sáng tác, khi hết thời gian, hãy nộp giấy trả lời của mình lên, sau đó dựa theo thứ tự thi đấu, nửa giờ trước khi lên sân khấu có thể lấy giấy trả lời để học thuộc lòng…”

Hội trường này rất rộng, phía dưới khán phòng cao cao có mấy cái bàn dài, thường dùng để thi đấu, giảng bài, v.v.

Tất cả thí sinh đã vào chỗ ngồi, nhận giấy trả lời bắt đầu suy nghĩ, viết lên giấy.

Các thành viên tổ một và tổ ba không được tham gia góc ngoại ngữ do tổ hai tổ chức, việc tích lũy kiến thức của bọn họ dựa vào việc tìm kiếm thông tin trong lớp và đến thư viện sưu tầm tài liệu. Còn các thành viên tổ hai được học kiến thức rất phức tạp, mỗi ngày đều đọc thuộc lòng một lượng lớn từ vựng và mẫu câu, rất nhiều trong số đó là văn mẫu phổ biến để sáng tác.

Đây là thời điểm thích hợp để sử dụng.

Viết tại chỗ và đọc thuộc lòng ngay là điều quá khó khăn đối với các thành viên tổ một và tổ ba chưa chuẩn bị tinh thần bị gián đoạn nhịp điệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-246.html.]

Các thành viên tổ hai thể hiện vô cùng xuất sắc, vượt trội so với các thành tích trước đó, thậm chí có thể sánh ngang với các cuộc thi cấp tỉnh, được các khách mời đánh giá cao.

Vương Học Anh tức đến run người, những người bên cạnh cũng xấu hổ và tức giận không thôi, bọn họ đều là sinh viên mũi nhọn toàn khóa, sao lại thua một đám sinh viên tầm trung?

Đây là một sự sỉ nhục trong sự nghiệp học tập của họ!

Cuối cùng tổ hai cũng hãnh diện một phen, bọn họ nóng lòng muốn vây quanh hội trưởng, yêu cầu cô ta thực hiện thỏa thuận đã đưa ra trước đó.

Kha Mỹ Ngu cũng đang cầm một mảnh giấy trong tay, cười lắc nhẹ.

Vương Học Anh tiến lên, không nói gì đã giật tờ giấy trong tay Kha Mỹ Ngu, lập tức xé thành từng mảnh, sau đó ném vào cái đĩa chứa đầy nước trà, nâng cằm thản nhiên nói: "Giao hẹn nào?"

Quá vô liêm sỉ, tất cả mọi người đều ngây dại, khi đó hai người giao hẹn, gần một nửa sinh viên trong học viện đều chứng kiến.

Sao cô ta có thể đổi ý được?

Nhưng cô ta đã xé nát thỏa thuận, không có bằng chứng, người khác cũng không thể làm gì cô ta.

Khả Mỹ Ngu nghiêng đầu cười, lấy một tờ giấy khác từ trong túi móc ra, "Thật ngại quá, vừa rồi tôi lấy nhầm, đây mới phải."

Tư thế chiến thắng của Vương Học Anh cứng đờ, cô ta nhìn thẳng vào tờ giấy viết tên mình và những vấn đề đã thỏa thuận.

"Bạn học Vương Học Anh, mọi vinh quang đều nên dựa vào nỗ lực của chính mình, đi đường tắt chỉ là lừa mình dối người, sớm muộn gì cũng sẽ lật xe." Kha Mỹ Ngu nói.

Vương Học Anh mở to mắt: "Là cô đúng không? Chính cô đã đổi chủ đề thi, tổ hai các cô gian lận!"

Trả đũa, bị cắn ngược lại một cái, người tổ hai đứng cạnh nhau oán hận trừng mắt nhìn cô ta.

“Bạn học Vương Học Anh.” Tổ trưởng cũng không gọi cô ta là hội trưởng, lạnh lùng nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, những gì cậu nói đều viết giấy trắng mực đen ở đây, nếu không muốn thực hiện, không dám thừa nhận, lúc trước cậu không nên giao hẹn với bạn học Kha.

Không phải ai cũng da mặt dày không có giới hạn mà gian lận.”

Da mặt của tổ một và tổ ba có chút nóng lên, bất kể ai đúng hay sai, gian lận luôn là vết nhơ của một người, không sáng rọi, cũng sẽ không thuận theo nhiều người mà xóa bỏ.

Hội trưởng tức đến n.g.ự.c phập phồng, cô ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có được vị trí này!

Hy sinh cho vị trí này là điều người khác không thể tưởng tượng được, có thể nói mỗi bước đi của cô ta đều là quyết chiến đến cùng, ngay cả thỏa thuận với Kha Mỹ Ngu cũng theo cách làm thông thường của cô ta.

Nói cách khác, cô ta là một tay cờ b.ạ.c điên cuồng, thỉnh thoảng sẽ dùng mọi thứ mình có để đổi lấy chiến thắng màn tiếp theo.

Nhưng như Kha Mỹ Ngu đã nói, sớm muộn gì cũng có ngày lật xe.

Sao cô ta bằng lòng từ bỏ mọi thứ, chắp tay dâng cho Kha Mỹ Ngu một cách dễ dàng như vậy?

Hội trưởng cười khẽ: “Ở Học viện ngoại ngữ chúng ta, tổ hai vẫn luôn là tổ tụt hậu, tôi đã tốn rất nhiều công sức để các bạn có thể theo kịp tiến độ. Lần này tôi không tiếc bỏ ra chức Hội trưởng để khuyến khích các bạn tiến bộ, không ngờ lại có hiệu quả như vậy.

Mục đích đã đạt được, Hội trưởng như tôi cũng coi như đủ tư cách. Đây là trò đùa vô hại của tôi và các bạn, tôi tin các bạn cũng có thể hiểu được.

Hơn nữa, không phải ai cũng có thể làm Hội trưởng, vị trí này không chỉ đòi hỏi kỹ năng ngoại ngữ nổi bật, phải thông qua một hoặc hai năm rèn luyện, bộc lộ tài năng với đông đảo thành viên trong hội, kỹ năng giao tiếp và quản lý không phải là thứ mà một người mới như cô có thể làm được.

Nhưng tôi nghĩ, chỉ trong một hoặc hai năm nữa, bạn học Kha nhất định sẽ có thể tiếp nhận trọng trách quan trọng trong tay tôi!”

Lời nói của cô ta khiến mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không còn rõ là đúng hay sai, thậm chí có người còn có hơi cảm động và xấu hổ.

Loading...