Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:45
Lượt xem: 35
Vọng Đế Xuất ho khẽ một tiếng: "Cũng không hẳn, sau khi thanh tẩy được Tiểu Quỷ Vương, tốt nhất nên tìm một t.h.i t.h.ể mới c.h.ế.t được năm phút để nó đổi hồn. Chỉ có như vậy, nó mới hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của người đó."
Kha Mỹ Ngu gật đầu, sau đó cô nhìn về phía Tiểu Quỷ Vương.
Vì bị tia sáng trên người Vọng Đế Xuất đánh vào, Tiểu Quỷ Vương rụt rè thò đầu ra, vừa nhìn thấy ánh mắt của cô, nó lại lập tức chui vào trong. Mặc dù có vẻ ngoài đáng sợ, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy đơn thuần.
Đây là màu sắc tự vệ của quỷ, mặc dù Tiểu Quỷ Vương được tạo thành từ những linh hồn oán hận và căm thù, nhưng nó vẫn giữ được bản chất ngây thơ của một đứa trẻ. Nó rất biết cách mê hoặc lòng người, luôn nắm được điểm yếu của người ta, sau đó tấn công dữ dội khiến con người sinh ra quyết tâm muốn chết.
Kha Mỹ Ngu vốn đã cảnh giác, vậy nên không bị Tiểu Quỷ Vương khống chế.
Thấy cách này không có tác dụng, Tiểu Quỷ Vương lại bắt đầu khóc nức nở, không ngừng kêu gào: "Con đau quá... Con nhớ mẹ... Con muốn về nhà..." Mỗi một lời nói là hy vọng cuối cùng của một đứa trẻ, sự thay đổi trong mỗi giọng nói thực sự rất kỳ dị, nhưng lại khiến người ta sửng sốt và đau lòng.
Cô gần như không nhịn được cầm lên một con d.a.o sắc nhọn để đ.â.m hết những kẻ độc ác đó.
Cô hít một hơi thật sâu, bình thản cười nói: "Đừng lo lắng, kẻ xấu sẽ gặp báo ứng nhanh thôi!"
Vọng Đế Xuất ra hiệu cho Kha Mỹ Ngu cho chiếc bình gốm vào không gian. Cái bình này cũng giống như bản thể của Tiểu Quỷ Vương, chỉ cần vật này không bị người xấu tìm ra, thì Tiểu Quỷ Vương sẽ không bị người khác khống chế.
Khi chiếc bình gốm biến mất trên bàn, những phù văn được vẽ bằng m.á.u chó vốn dĩ u ám, không gió mà có thể động đậy thoáng chốc đã cháy thành tro. Cả căn phòng không còn một chút âm u nào, như thể mùa đông đã qua đi, mùa xuân đang dần quay lại cùng với những hơi ấm lặng lẽ.
Cô nhìn chằm chằm con quạ đen bên cạnh: "Đây là cái quái gì vậy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao Tiểu Quỷ Vương cũng được tạo ra bởi hơn hai trăm đứa trẻ, vậy nên đầu óc của nó vô cùng thông minh. Không có đống bùa chú thúc đẩy, khuếch trương oán hận, thần trí của nó cũng minh mẫn hơn rất nhiều: "Dù sao cũng không phải là rùa!"
"Con… con quạ này biết nói?"
Vọng Đế Xuất cười khà khà nói: "Chưa hiểu ra sao? Con quạ này rất thông minh, chỉ cần huấn luyện được nó, nó có thể mở miệng nói chuyện."
Nói xong, nó tự lắc người biến thành một con vẹt: "Một đen một trắng, chúng ta là người bắt hồn ở địa ngục!"
Kha Mỹ Ngu do dự đưa tay chạm vào đầu con quạ, bên trên vậy mà lại có cảm giác mềm mại ấm áp.
Cô còn chưa mở miệng, Tiểu Quỷ Vương đã nóng nảy nói: "Bộ tôi là khỉ sao? Có gì kỳ lạ đâu chứ? Chẳng phải chỉ là mấy trò ảo giác thôi sao? Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này, cô thật sự có thể giúp tôi báo thù sao?"
Kha Mỹ Ngu nhếch miệng, bẻ khớp ngón tay, không khách sáo búng vào đầu nó.
Tiểu Quỷ Vương nhất thời không hiểu chuyện gì, ngơ ngác ngã lăn xuống đất.
Vọng Đế Xuất cười hả hê nói: "Trước giờ chỉ có chúng ta nịnh nọt, tâng bốc, phục vụ bà cô này thôi. Nếu không, đợi đến khi cô ấy nắm được điểm yếu của cậu, nhất định sẽ khiến cậu hối hận đến xanh mặt!"
Lệ khí trên người của Tiểu Quỷ Vương rất mạnh mẽ, chỉ có màu đen trên người nó mới có thể che đậy được.
Có lẽ biết chuyện của mình có thể giải quyết được, Tiểu Quỷ Vương nghi ngờ nhìn Kha Mỹ Ngu, đây không phải chỉ là một mỹ nhân chân yếu tay mềm thôi sao? Cô ta may mắn có được thần thú mạnh mẽ bảo vệ, không biết cô ta làm thế nào mà khiến thần thú nghe theo lời mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-242.html.]
Tiểu Quỷ Vương giả vờ như không nghe thấy, dùng giọng khàn khàn quác quác vài tiếng, sau đó quả nhiên nhìn thấy cô gái cau mày chán ghét, nó cười điên cuồng nói: “Cô ta có năng lực gì? Chẳng phải chỉ có sổ sách thôi sao?”
“Bọn họ có lai lịch rất lớn, nói không chừng sổ sách còn chưa giao ra, thì đã bị người ta nẫng tay trên. Còn cô, chậc chậc, cũng sẽ bị bán vào nơi thâm sơn cùng cốc, làm vợ của mấy anh em nhà nghèo không có tiền cưới vợ.
Thùng rỗng kêu to, ai mà chẳng làm được? Muốn tôi ra sức, thì cũng phải giúp tôi đánh bại ít nhất một nửa kẻ thù. Nếu không, cô sẽ không thể nào khống chế được tôi!
Đừng để tới lúc đó, trộm gà không được còn mất nắm cơm!” Tiểu Quỷ Vương khinh thường nói.
"Dục vọng của con người quá đáng sợ, nó có thể khiến các người mù quáng, quên mất phải tự lượng sức mình. Nó cũng có thể khiến các người bị ám ảnh bởi nó, từ đó quên mất ý định ban đầu của mình."
Tất cả những người nuôi quỷ đều tự mình bước xuống vực thẳm, không ai còn đường quay lại.
"Nếu không có năng lực, thì tốt nhất nên nhân lúc còn sớm, đừng bước chân vào vũng bùn này. Cô chỉ cần đặt bản thể của tôi ở một nơi không dễ phát hiện, những việc còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết. Đương nhiên, để đáp lại việc cô đã cứu tôi khỏi trận pháp, tôi sẽ nói cho cô biết nơi họ giấu vàng bạc châu báu."
Kha Mỹ Ngu không khỏi bật cười: "Sao tôi lại thấy cậu còn căng thẳng hơn tôi nữa? Cậu nói nhiều như vậy rốt cuộc là sợ tôi không để ý đến cậu, hay là lo tôi sẽ bị liên lụy rồi bị mang đi bán?
Bây giờ nếu như tôi bỏ cuộc, tìm cho cậu một chỗ ẩn nấp, cậu còn dám đối mặt với những kẻ đã g.i.ế.c cậu sao?"
Tiểu Quỷ Vương được tạo thành từ những linh hồn oán hận và căm thù, không thể so sánh với những ác quỷ bình thường, nhưng nó cũng có điểm yếu c.h.ế.t người của quỷ. Đó chính là nỗi sợ hãi khi gặp phải người sát hại mình, cũng giống như câu nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cũng có nhiều quỷ hồn sẽ luôn lặp lại khoảnh khắc mình c.h.ế.t đi, đau khổ không thể thoát khỏi đó.
Có rất ít quỷ hồn có thể trả thù thành công, đây cũng chính là lý do.
Huống chi, nó được tạo thành bởi hơn hai trăm linh hồn, nỗi sợ hãi đó đã định sẵn nó không thể làm được chuyện gì lớn.
Bị nói trúng tim đen, Tiểu Quỷ Vương sững người, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Cô chỉ là một cô gái, cô biết cái gì mà nói?"
Bước ra khỏi phòng, mặc dù Tiểu Quỷ Vương vẫn chưa được luyện đến mức độ bất khả chiến bại, nhưng cũng không thể so với mấy con quỷ bình thường trên trần gian. Ngoài ra, nó bây giờ đã được bao phủ bởi một lớp lông vũ màu đen, không cần phải sợ ánh sáng. Nhìn ánh nắng chiều đỏ rực, nó không khỏi vỗ cánh bay lượn quanh ngôi nhà chứa đầy tội lỗi này, sau đó kêu lên mấy tiếng quác quác đầy lạnh lẽo và oán hận.
m thanh lạnh lẽo gần giống như kim loại, khiến người ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, đặc biệt là những người có trái tim chứa đầy tội lỗi.
"Viện trưởng, sao tôi lại cảm thấy hoảng hốt thế này? Ông xem còn có quạ đang kêu..."
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà tư tưởng còn phong kiến như vậy?” Viện trưởng cười nhìn các tình nguyện viên và trẻ em vui đùa, hạ giọng nói với những người xung quanh.
Bọn trẻ ở cô nhi viện rất ồn ào, cư xử ác liệt, dù người tốt bụng đến đâu cũng có thể bị chúng gây sức ép đến tê cả da đầu, muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Cũng giống như nhóm tình nguyện viên này, các thành viên cũ lập tức lựa chọn phụ giúp nấu nướng, dọn dẹp, nhổ cỏ, bổ củi.
Mà những người mới đến, ngoại trừ Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cử bị phái đi giặt quần áo và chăn ga gối đệm, những người mới còn lại rất dễ dàng nhận được công việc dỗ dành và dạy dỗ bọn trẻ.
Tuy nhiên, đây mới là điều khó khăn nhất, bọn trẻ không ngốc, trái lại, với tư cách là một tổ chức được tổ chức công nhận, đại biểu tiêu biểu nhất cho lòng nhân ái, tốt bụng của mọi người, không thiếu các đơn vị khác nhau chi viện giúp đỡ, lúc tới bọn họ mang theo đủ thứ nhu yếu phẩm, văn phòng phẩm, lúc đi thì lấy những bông hoa dại do bọn trẻ hái về, thuận tiện chụp bức ảnh đăng lên báo.