Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:49
Lượt xem: 142
Buổi sáng Tần Nguyên Cửu rời đi, buổi chiều đã mang theo máy kéo gạch tới!
Người lớn và trẻ em đều tò mò tập trung ở trước phía sau núi: "Em bảy Kha đúng là có phúc khí, chưa nói một lời đã kết hôn rồi. Không ngờ điều kiện của đồng chí Tần lại tốt như vậy, vừa đính hôn đã xây nhà gạch ngói."
Các cô gái, chị dâu nhìn vóc người cao ráo lạnh lùng của Tần Nguyên Cửu, trong lòng vừa hối hận vừa chua chát.
Nếu bọn họ dũng cảm hơn một chút, thì người được ở nhà gạch có phải là bọn họ không?
Kha Vân Nguyệt lạch bạch chạy đến nhà họ Kha, vùi đầu xông vào nhà chính, vén rèm lên, hai mắt đỏ hoe căm tức nhìn Kha Mỹ Ngu.
"Kha Mỹ Ngu, chị thật sự muốn đối nghịch với tôi đúng không?"
"Chị muốn tìm đàn ông kiểu gì mà chẳng được, sao lại giành đồng chí Tần với tôi?"
"Bình thường cha tôi quan tâm đến nhà chị như thế, chị làm khó dễ tôi làm gì!"
"Chị tự sờ vào lồng n.g.ự.c mình đi, có thấy xứng đáng với lương tâm không? Tôi thật sự rất thích đồng chí Tần, còn chị thì sao, chị mới gặp đồng chí Tần được mấy lần, chị thích anh ấy bao nhiêu? Chị không muốn tìm người thành phố nữa sao?"
Cô bé nghiến răng căm hận.
Kha Mỹ Ngu đang tập vẽ bùa trên vở bằng bút chì, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Không phải cô nói sớm muộn gì đồng chí Tần cũng phải trở về sao? Đến lúc đó, tôi cũng sẽ là người thành phố, hơn nữa còn là người kinh đô đấy."
"Chị." Kha Vân Nguyệt hối hận không thôi, sao mình lại không kìm được lời nói như thế chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Với đầu óc nông cạn và thiếu hiểu biết của Kha Mỹ Ngu, cô ta hoàn toàn không thể nghĩ ra chuyện này, kết quả lại bị bản thân đánh cho một cái!
"Ha ha, chị cảm việc này đơn giản như vậy sao?" Kha Vân Nguyệt nghĩ lại náo loạn bên ngoài, đã nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa còn là cả nước, chắc chắn ba đến năm năm tới không có khả năng kết thúc.
Một người xinh đẹp trẻ trung được bao nhiêu năm?
Cô ta cười lạnh nói: "Kha Mỹ Ngu, nói chị không có đầu óc đúng là không sai!"
"Khi nào đồng chí Tần được về thành phố còn chưa biết. Nhưng tôi lại biết chị đã cắt đứt con đường gần nhất của anh ấy. Nếu như anh ấy kết hôn với tôi, sẽ có thể nắm được danh ngạch đại học công nông binh, mặc dù không phải về kinh đô, nhưng có thể đến Đại học khoa học tự nhiên Sơn Tây chúng ta, có một tương lai tốt đẹp."
"Nhưng anh ấy kết hôn với chị, chị nghĩ cha tôi sẽ mạo hiểm tặng cái danh ngạch này cho một người ở trong chuồng bò sao?"
Trên mặt Kha Mỹ Ngu không có bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào, nhướng mày: "Thì sao?"
Kha Vân Nguyệt và Kha Mỹ Ngu đã có bất đồng đơn phương hơn mười năm, gần như từ khi còn nhỏ đã bắt đầu ganh đua so sánh mọi chuyện. Ngoại trừ thành tích của cô ta tốt hơn Kha Mỹ Ngu một chút, có nhiều bạn bè hơn một chút thì chẳng có gì nổi bật.
Nhưng vấn đề là cô ta cảm thấy tốt, còn Kha Mỹ Ngu lại thấy chướng mắt, giống như dùng nắm đ.ấ.m đánh vào bông gòn, một hơi nghẹn ở cổ họng, không có cách nào phát tiết thoải mái!
"Thì sao?" Kha Vân Nguyệt khẽ cười, sau đó lập tức ngẩng đầu lên: "Ngày mai tôi sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với đồng chí Hoàng, mà cha tôi cũng sẽ cho anh ấy danh ngạch sinh viên công nông binh."
"Đồng chí Hoàng có lý lịch sạch sẽ, lại là học sinh trường chuyên cấp ba của tỉnh, nhất định sẽ có triển vọng trong tương lai."
"Tôi muốn xem xem, không có cái danh ngạch sinh viên công nông binh này, Tần Nguyên Cửu sẽ đưa chị về thành phố như thế nào!"
Kha Mỹ Ngu ngây người, không thể tin được nhìn Kha Vân Nguyệt từ trên xuống dưới: "Cô có bị ngu không? Kết hôn là chuyện cả đời, không phải một cái giao dịch."
"Đồng chí Hoàng đi học đại học ở tỉnh, cô không sợ cậu ta thay lòng đổi dạ sao? Có nhiều Trần Thế Mỹ lắm, đã chuẩn bị sẵn sàng làm Tần Hương Liên chưa?"
Vì mạng sống của mình, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phục tùng hệ thống, kết hôn với trùm phản diện.
Cả hai kiếp cô đều không yêu đương, hôn nhân tự do, nếu nói kiếp trước cô là con chim trong lồng vàng, thì kiếp này là con diều bay trên trời bị dây kéo.
Cô không thể hiểu tại sao Kha Vân Nguyệt lại lôi hôn nhân ra làm trò đùa vì giận dỗi.
Kha Vân Nguyệt liếc xéo cô, ôm n.g.ự.c nói: "Chị nghĩ tôi là chị à, bị người bán còn giúp người đếm tiền!"
"Đến lúc đó tôi sẽ theo anh ấy đến tỉnh lỵ, tìm một công việc tạm thời trong nhà ăn tỉnh lỵ."
"Hơn nữa tôi lấy giấy chứng nhận với anh ấy, có nghĩa là bị tổ chức công nhận. Vì tương lai tươi sáng, anh ấy sẽ không dám làm bậy sau lưng tôi."
Kha Mỹ Ngu à lên một tiếng: "Cô suy nghĩ rõ ràng là được, đến lúc đó tôi thêm trang sức cho cô."
Chỉ như vậy?
Kha Vân Nguyệt phồng má: "Kha Mỹ Ngu, sau này tôi được đến tỉnh lỵ, còn chị vẫn phải trông coi một mẫu ba phần đất ở thôn Lạc Phượng!"
"Chuyện sau này để sau này nói." Kha Mỹ Ngu híp mắt cười nói: "Nói không chừng đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học mở ra, được nhận vào đại học bằng tài năng, kiến thức còn quý giá hơn nhiều so với làm bài thi đấy."
"Chị đây là không được ăn nho nên chê nho chua." Kha Vân Nguyệt không nhịn được cười nhạo lên tiếng: "Tôi khuyên chị nên để Tần Nguyên Cửu kiềm chế bản thân, một người sống trong chuồng bò như anh ấy, còn muốn ở căn nhà gạch đầu tiên của thôn chúng ta?"
"Muốn vào sống trong cục công an à!"
Nói xong cô ta quay đầu bước đi.
Sau đó hùng hùng hổ hổ rời sân, mẹ Kha đang nấu cơm ở bếp ngẩng đầu lên kêu: "Ngư Nhi, con bé Vân Nguyệt tìm con có chuyện gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-24.html.]
Kha Mỹ Ngu đặt đồ xuống đi tới, chắp tay sau lưng xem mẹ Kha đang nấu món gì ngon, thản nhiên đáp: "Không có gì ạ, nhưng nó bảo ngày mai sẽ cùng đồng chí Tần đi lấy giấy chứng nhận kết hôn."
"Đồng chí Hoàng nào?" Mẹ Kha sửng sốt: "Chị em họ hai đứa làm sao thế, bình thường chẳng có động tĩnh gì để mọi người lo lắng không thôi, kết quả đứa nào đứa nấy lại muốn kết hôn bất ngờ như vậy."
"Còn ai khác nữa, chính là cái tên công tử bột thanh niên trí thức trong sở kia kìa." Kha Mỹ Ngu bĩu môi: "Còn nói chú sẽ cho đồng chí Hoàng danh ngạch công nông binh, đến lúc đó nó sẽ cùng đi đến tỉnh lỵ thuê nhà làm nhân viên tạm thời."
Mẹ Kha thò đầu ra ngoài nhìn một cái, thấy trong sân không có ai, cũng bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Con bé đó lòng dạ cao thật, từ nhỏ đã luôn so đo với con, chuyện gì cũng muốn áp đảo."
"Lúc trước nó vẫn luôn theo đuổi Tiểu Tần, cả thôn đều biết, nhưng Tiểu Tần còn không thèm nhìn nó một cái."
"Nó đây là tức giận, lấy hôn sự ra mâu thuẫn với con đấy. Đồng chí Hoàng vừa nhìn đã thấy không đáng tin cậy. Đằng trước thì cua đồng chí Đường, ra sông bắt cá cho người ta, đằng sau lại đi lấy giấy chứng nhận với con bé Vân Nguyệt! Tỉnh lỵ là nhà cậu ta, con bé này mà đến đó có khi sẽ bị người ta gặm sạch xương!"
Kha Mỹ Ngu gặm bánh bột ngô, ăn cùng thịt hoẵng thơm nức.
Có rất nhiều người trên công trường, tất cả đều là con trai của mọi người, lượng cơm ăn rất nhiều.
Lúc này Kha Mỹ Ngu đang ăn ké, thấy mẹ Kha không để ý đến mình, cô vui vẻ nhét hết vào miệng.
Mẹ Kha lập tức cười nói: "Đây là của bà nội con, nói là cháu trai nhà mẹ bà ấy săn hoẵng lấy thịt, vừa vặn cho người trên công trường ăn. Con thích ăn lắm à? Mai mốt để các anh trai của con đi săn, cho con ăn chán thì thôi."
Kha Mỹ Ngu híp mắt gật đầu lia lịa, thầm nghĩ hàng tồn của bà cụ đều góp ra hết rồi, xem ra buổi tối cô lại phải đi ra sau núi lấy thêm một ít.
"Thím, chị bảy Kha, nhà thím có khách, còn lái xe tải đấy!" Một đám trẻ con chạy tới báo tin, còn chưa kịp hỏi đã lại chạy đi mất.
"Ai thế nhỉ, chiến trận lớn như vậy?" Mẹ Kha vội vàng bỏ đi một ít củi lửa, dùng lửa nhỏ hầm thức ăn trong nồi.
Con ngươi của Kha Mỹ Ngu khẽ động: "Hay là cha của bánh bao nhỏ?"
"Chắc là thế rồi." Mẹ Kha đi ra sân, tùy tiện gọi một đứa nhỏ: "Đi ra sau núi gọi ông ba Kha và chú bốn Kha của cháu về đây, gọi cả bạn nhỏ Lư Việt Hải nữa!"
Chẳng bao lâu sau, đã thấy một người đàn ông mặc quân phục, hai tay xách rất nhiều đồ, tươi cười nhanh chân đi vào trong thôn, người dân chen chúc nhau xung quanh.
"Đây là nhà của ông ba Kha." Thôn dân nhiệt tình chỉ vào sân nhà họ Kha nói: "Kia là thím bốn nhà họ Kha, bé con nhà cậu được con bảy nhà họ cứu đấy."
"Là hai vợ chồng em bảy Kha, hôm qua cô ấy đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với đồng chí Tần rồi!"
Nhìn thấy hai người phụ nữ trong sân, người đàn ông vội vàng tiến lên phía trước cúi đầu thật sâu, đầu gần như chạm vào đầu gối: "Chào thím, chào đồng chí Kha! Tôi là cha của Lư Việt Hải, Lư Chấn Sinh. Cảm ơn mọi người đã cứu con tôi."
"Ai da, chào cậu chào cậu!" Mẹ Kha có chút mất tự nhiên nói: "Vào nhà nói chuyện đi, ông nội và cha con bé đang xây nhà ở sau núi, bé con nhà cậu cũng đi chơi với mấy đứa nhỏ trong nhà. Bây giờ chắc sắp về rồi."
Sau đó bà khẽ huých Kha Mỹ Ngu, để cô vào trong phòng đợi một lúc, còn mình thì đi rót nước đường đỏ cho khách.
Lư Chấn Sinh mỉm cười đáp lại, bước vào nhà chính.
Các thôn dân đều kéo vào sân hóng chuyện: "Đồng chí Lư, đồng chí là người ở đâu? Tham gia quân ngũ ở đâu?"
"Trẻ con thành phố thật là gan dạ, cũng may gặp được phúc bảo thôn chúng tôi, không thì không tìm lại được đâu…"
Lư Chấn Sinh cẩn thận trả lời từng thông tin cơ bản của mình, nhưng liên quan đến vấn đề cần giữ bí mật của tổ chức lại không tiết lộ một lời nào.
Chờ mấy người trở về, bà cụ Kha đã đuổi hết đám người hóng chuyện ra ngoài.
Bánh bao nhỏ ôm chân bà cụ, cúi đầu đỏ hoe mắt không dám tiến lên.
"Thằng nhóc thối, còn không mau tới đây." Lục Chấn Sinh nghẹn ngào vội đi ra khỏi phòng, ngồi xổm xuống giang hai tay ra.
Bánh bao nhỏ u oa một tiếng rồi lao vào lòng cha mình như một viên đạn, gào lên: "Cha, cha yêu của con, sao bây giờ cha mới đến!"
"Con suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc. Con còn tưởng từ nay về sau sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ và cha nữa. Hu hu, con nhớ bánh bột ngô mẹ làm, con nhớ chiếc cặp sách nhỏ của mình, con cũng nhớ khẩu s.ú.n.g gỗ cha làm cho con…"
Bé con khóc đau lòng đến nỗi mắt của những người có mặt đều đỏ hoe.
Kha Mỹ Ngu đẩy cửa sổ ra để lộ một khe hở, nhướng mày nhìn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao đối diện với cô, nước mắt thật sự chảy xuống, nhưng chỉ được mấy giọt, còn lại đều là thực lực diễn xuất của cậu bé.
Lúc này cậu bé còn có thể vừa nức nở khóc kể lể mình thê thảm thế nào, vừa nháy mắt với cô, giống như đang hỏi chị xem em làm đúng không.
Kha Mỹ Ngu gật đầu, đồng thời giơ ngón tay cái lên, trẻ con đúng là dễ dạy!
Bánh bao nhỏ càng thoải mái hơn, dựa vào những gì mình học được, đầu tiên bày tỏ sự sợ hãi, sau đó thành thật nhận lỗi, liên tiếp hứa hẹn sẽ ngoan ngoãn nghe lời học tập sau khi về nhà.
Thấy con trai ngoan ngoãn đáng thương như thế, Lư Chấn Sinh đau lòng không thôi, hận không thể m.ó.c t.i.m móc phổi ra.
"Cha, con muốn thi vào đại học kinh đô, tốt nghiệp xong cũng sẽ nhập ngũ, sau khi được thăng chức thành đoàn trưởng, con sẽ kết hôn với con gái của chị…"
Cái gì?
Bầu không khí náo nhiệt đột nhiên bị chọc thủng, Lư Chấn Sinh nghiến răng vỗ m.ô.n.g cậu bé, nhưng cũng không dùng nhiều lực, dở khóc dở cười: "Con đây là muốn đi học hay là muốn lấy vợ? Nhóc con bé tí như thế này, có khả năng không?"
Bánh bao nhỏ cứng cổ: "Cha, cha không thấy chị xinh đẹp như thế nào sao. Nếu không phải chú Tần trưởng thành cưới chị ấy trước, nói không chừng chị ấy đã là vợ con rồi!"
"Chị và chú Tần đều rất đẹp, chắc chắn con gái hai người sinh ra cũng rất đẹp. Có em ấy ở nhà con sẽ không chạy loạn, càng không bị lạc mất đâu."