Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:35
Lượt xem: 28
Kha Mỹ Ngu vùi đầu vào ăn, cô vừa ăn hết một mâm, Kha Nguyên Hạ liền lặng lẽ lấy đĩa gửi lại, không lâu sau, một đĩa đồ ăn mới lại được mang ra.
Mới có một giờ mà họ đã đổi bàn ba lần rồi.
Bụng của Kha Mỹ Ngu chính là một cái động không đáy. Cô chưa bao giờ có cảm giác no, nhưng sau khi ăn đồ ăn đến một mức độ nhất định, cô sẽ mất đi cảm giác thích thú ban đầu, lúc này chính là lúc cô dừng đũa.
Ăn cơm xong, người chơi số 11 vậy mà lại xin đến sống ở nhà họ Kha.
Tần Nguyên Cửu bình tĩnh nói: “Mỗi tuần tôi giao cho cậu một bài, bài này đủ để cậu có thể tiêu hóa trong một tuần.
Bình thường tôi còn phải đi học, không có thời gian dạy cậu.”
Lúc này Úc Hướng Dương mới đáng thương dừng lại, nói: "Sư phụ, khi nào chúng ta bắt đầu bài học đầu tiên?"
“Chờ đã.” Quăng xuống ba chữ này, Tần Nguyên Cửu nắm lấy cổ áo Kha Mỹ Ngu đi về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Nguyên Cửu lãnh đạm nhìn Kha Mỹ Ngu đi vào phòng.
“Sao vậy?” Cảm nhận được áp suất thấp, cô không khỏi rùng mình, “Ai lại chọc đại bảo bối Nguyên Cửu nhà chúng ta không vui?”
Tần Nguyên Cửu bất lực nhìn cô một lát, trong lòng lại rung động hồi lâu.
Năm chữ đó có lực sát thương rất lớn đối với anh, đồng thời, đây quả thực là lần đầu tiên trong đời anh.
“Em biết Úc Hướng Dương?” Anh không vòng vo, hỏi thẳng. "Đừng nghĩ ứng phó với anh, nói thật."
Nói thật như thế nào?
Chẳng lẽ cô phải giải thích sự thật là linh hồn cô đã thay đổi, cô đến từ mạt thế?
Nếu không trải qua chuyện này, ai nói như vậy ở trước mặt cô, cô sẽ tát người đó hai cái.
Nghĩ cô là kẻ ngốc sao?
Mặc dù cô thích đọc các loại tiểu thuyết xuyên không trùng sinh nhưng không có nghĩa là cô từ bỏ sự kiên trì của mình với chủ nghĩa duy vật.
Cô cũng không muốn nói dối hết lần này đến lần khác, chỉ có thể u sầu nói: “Nếu em nói đời này em không uống canh Mạnh Bà, có chút ký ức kiếp trước, anh có tin không?
Hoặc là nói, mỗi ngày em đều nằm mơ, mơ đến mình ở thế giới khác, kiểu này có khiến anh dễ dàng tiếp nhận hơn không?”
Tần Nguyên Cửu nhướng mày nói: “Tiếp tục nói, trong mơ, hay là ở kiếp trước, hai người có quan hệ gì.”
“Chuyện này…” Kha Mỹ Ngu thật sự nghiêm túc nói: “Cậu ta là em trai hàng xóm của em, điển hình là kiểu người ngu ngốc có rất nhiều tiền. Em là một người có trái tim ấm áp từ nhỏ, thích bênh vực kẻ yếu nên em đã thu tiền tiêu vặt của cậu ta, xé nát tất cả lời dối trá của phụ nữ, để cậu ta không còn bị người khác lừa gạt khắp nơi.
Sự báo đáp của cậu ta là giúp em ngăn chặn mọi rắc rối, thậm chí chúng em còn giao hẹn, nếu em không tìm được tình yêu đích thực, sẽ tiếp tục đóng vai vợ chồng…”
Nói đến đây, giọng nói của cô rất thấp: "Thật sự, em thực sự chỉ coi cậu ta như một cậu em trai ngu ngốc. Em không có ý nghĩ gì khác, nếu có, em sẽ không thẳng thắn thành thật với anh như vậy!"
Tần Nguyên Cửu thản nhiên nói: “Anh tạm thời tin tưởng em, nhưng về sau hai người không được phép gặp mặt riêng.”
Kha Mỹ Ngu không vui, hỏi: "Tại sao? Hai người bọn em trong sạch, tại sao lại không thể gặp nhau?"
Nghe được sự phản nghịch và kháng nghị quen thuộc của người phụ nữ, Tần Nguyên Cửu mím chặt môi, cụp mi xuống, hồi lâu mới khẽ thở dài: "Quên đi, hiện giờ anh cũng không có tư cách can thiệp vào tình bạn của em, cho dù sau này chúng ta trở thành một đôi vợ chồng bình thường, anh cũng không thể can thiệp vào quyền tự do của em.
Vì yêu, nên mới hèn mọn chăng.”
Kha Mỹ Ngu mới vừa rồi còn cứng cổ muốn tranh luận liền sửng sốt, cô cắn môi, khó tin nhìn anh: "Anh không sao chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-236.html.]
Điều này quá không phù hợp với phong cách của một trùm phản diện, ít nhất nếu cô làm đại lão, có thể chính đáng nhốt cô lại trong nhà một tuần, còn phải theo dõi người ra vào.
Kha Mỹ Ngu là kiểu nếu người khác tiến, cô có thể đánh vỡ đầu với người ta mà tiếp tục tiến tới.
Nhưng một khi người khác nhượng bộ, cô cũng biết xấu hổ, theo đó sẽ lùi lại một bước lớn.
Nói trắng ra, tính tình cô rất thất thường, có lý hay không không quan trọng, cô thoải mái trước rồi tính sau.
Nghĩ đến trùm phản diện trong tiểu thuyết cô độc và bướng bỉnh, Kha Mỹ Ngu không khỏi bước tới, ngượng ngùng cười nói: “Thật ra anh có thể quản một tí xíu, anh là chồng của em, em là vợ của anh, không phải hai bên nên thành thật với nhau sao?
Em chỉ cảm thấy mình không có ý đồ gì nên cũng không cần phải lo lắng quá, hơn nữa cho dù sau này hai người chúng em có chạm mặt nhau thì chắc chắn xung quanh sẽ có rất nhiều người, chào hỏi và nói chuyện bình thường thôi.”
Tần Nguyên Cửu kéo người vào lòng, ôm thật chặt: "Là do anh không có cảm giác an toàn, cảm thấy em có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào."
Loại yếu ớt và lo lắng này, không hề giống phản diện chút nào.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười ôm lại anh: “Anh đã sờ em từ trong ra ngoài rồi mà còn sợ em chạy? Trên đời này ai có thể ưu tú được bằng anh? Với kiểu ăn uống của em, làm gì có ai nuôi nổi?”
Tần Nguyên Cửu cười khẽ gật đầu, nhưng trong mắt lại có chút sợ hãi.
Suýt nữa anh đã quay trở lại kiếp trước, ước gì có thể giữ được cô bên cạnh.
Anh không sợ bất cứ điều gì, anh tự tin vào mọi thứ, chỉ khi đối mặt với cô, anh lại rất không tự tin.
Nhưng điều anh không thể chịu đựng nhất chính là sự kích thích từ cô, cho dù anh có đeo mặt nạ dày đến đâu, một khi liên quan đến cô, anh sẽ dễ dàng xúc động, quên đi ba quy tắc đã tự đặt ra cho mình.
Ban đêm, Kha Mỹ Ngu không biết có phải ban ngày nghĩ gì thì bên đêm mơ về việc đó hay không, cô vừa gặp được trúc mã kiếp trước, lúc này cô lại lần nữa rơi vào trong giấc mơ với đại lão.
Vân Mộng Hạ Vũ
Như thường lệ, hôm nay là một ngày tháng Năm với nhiệt độ vô cùng dễ chịu, điểm khác biệt là lần này là ban ngày, ánh nắng tươi sáng.
Kha Mỹ Ngu mặc bộ đồ bơi màu hồng tương đối bảo thủ, thân hình của cô gái đã bắt đầu phát triển đáng kể.
Làn da trắng nõn nhẵn mịn, đôi chân thon dài thẳng tắp, mái tóc xoăn dày được búi sơ qua, cô nhìn mặt biển trong veo lấp lánh và bờ cát vàng rực rỡ.
Lần đầu tiên Kha Mỹ Ngu không lo ăn uống, reo hò chạy về phía biển.
Ứng Yến nhìn áo phao và phao cứu sinh trong tay, xem ra không cần nữa, anh ném chúng đi, nhặt ván lướt sóng, mỉm cười theo sát.
Nước biển mát mẻ nhưng không lạnh, khi Kha Mỹ Ngu lao xuống biển, cô có thể nhìn thấy rõ những con cá tôm nhỏ đang du đãng dưới đáy biển, những con cua ẩn mình trong cát thỉnh thoảng bị sóng cuốn trôi.
Chơi đùa một hồi, cô cũng cầm ván lướt sóng, tươi cười rạng rỡ theo sát Ứng Yến đuổi theo bọt sóng.
Chơi chán, họ lên bờ, bên trên đã có người chuẩn bị sẵn bữa tối hải sản hấp dẫn nóng hôi hổi.
Phủ thêm áo tắm, hai người ngồi trên ghế vừa ăn vừa tận hưởng gió biển, loại hưởng thụ này thực sự có thể giúp tâm trạng căng chặt của người ta hoàn toàn thả lỏng.
Kha Mỹ Ngu không khỏi thở dài: "Ứng Yến, không ngờ mỗi lần mơ thấy anh lại là một trải nghiệm khác.
Anh rất giỏi chơi đùa và làm phụ nữ vui vẻ, tại sao không theo đuổi được ánh trăng sáng mà còn lạnh lùng với em?"
Ứng Yến cười không nói gì, tiếp tục chăm chỉ bóc tôm, cua, sò cho cô ăn.
Kha Mỹ Ngu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc trên bàn đã đầy vỏ.
Cô chống cằm nhìn Ứng Yến, lông mày nhíu lại, giật giật không ngừng đánh nhau.
“Có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Ứng Yến không ngước mắt lên nói.
Mặc dù cô chỉ xuất hiện mỗi năm một lần, hơn nữa mỗi lần bọn họ ở cùng nhau cũng không dài nhưng anh có thể thông qua trực giác và khả năng quan sát, hiểu rõ cô.