Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:24
Lượt xem: 36
Không xa trước mắt cô là một sân chơi rộng lớn, bên trong đèn đuốc sáng choang nhưng không một bóng người.
Quan trọng nhất là bước vào cửa đã thấy chiếc bàn dài, bên trên để đầy đồ ngọt và thức uống, một chiếc bánh sinh nhật tám tầng, bên trên có đồ chơi đáng yêu, tất cả đều khiến người ta yêu thích.
Cảnh tượng này không hề căng thẳng, đè nén giống mấy lần cô bước vào giấc mộng như khi trước.
Đây mới là giấc mơ đích thực chứ!
Giấc mơ có đồ ăn ngon, cô giống như nghỉ phép, hận không thể ngày nào cũng nằm mơ.
Kha Mỹ Ngu vui vẻ chạy tới bàn đồ ăn, tay trái cầm một chùm nho không hạt, tay phải cầm một miếng bánh kem đậu nành, thỉnh thoảng còn hút một ngụm trà hoa quả chua ngọt ngon miệng, đẹp, giấc mơ này đẹp quá!
Cứ ăn mãi mà không biết Ứng Yến đã mỉm cười đứng đối diện cô từ bao giờ, trong tay anh ôm một ly sữa bò, chậm rãi uống.
“Ứng Yến.” Cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cười gọi anh: “Lần này em chắc chắn mình đang trong mộng rồi, Tiểu Vấn kia lừa em, nếu như trong đây liên quan đến hiện thực, sao anh biết khi nào em sẽ đến để chuẩn bị một bàn ăn toàn đồ ngon thế này?
Hơn nữa vẻ ngoài của anh rất giống đại lão nhưng tính cách khác xa nhau. Đại lão chỉ biết giày vò em, làm thế nào để em không vui thì đại lão sẽ làm như thế. Nhưng anh không giống vậy.” Nói rồi cô tiếp tục tiến quân đến đống đồ ăn: “Ứng Yến, lần sau lúc em đến đây, anh chuẩn bị cho em nhiều trà sữa đậu nành kem phô mai vào nhé, cả sô cô la hạt thủ công nước D nữa, bánh ngọt phô mai em cũng muốn, chuẩn bị thêm cả chút...”
Kha Mỹ Ngu đọc hết những món ăn cô muốn ăn nhưng lại không nỡ bỏ số điểm hòa bình cao ngất ngưởng ra để mua.
Ứng Yến bất đắc dĩ bật cười, chủ động đi tới chỗ cô rồi đưa đồ ăn cho cô, giả vờ lơ đãng hỏi: “Chắc là anh của tương lai sẽ không đối xử tệ với em như thế đâu nhỉ?”
Mỗi ngày bản thân đều mong mỏi được ở cùng cô, mỗi năm chỉ được gặp cô một lần, nếu tương lai anh có thể cùng cô sớm tối bên nhau, chắc chắn anh sẽ càng yêu thương, chiều chuộng cô hơn mới đúng.
Kha Mỹ Ngu đã hoàn toàn xem giấc mơ này thành kỳ nghỉ để ăn uống và vui chơi với một NPC được mô phỏng giống đại lão, thế là cô buông thả bản thân, oán giận nói: “Anh ấy tâm lý vặn vẹo, rõ ràng có người trong lòng rồi lại còn thèm muốn sắc đẹp của em, quấn lấy em không buông.
Có lẽ anh ấy xem em thành người thay thế của người kia, mặc dù cho em ăn ngon, uống ngon nhưng anh ấy y như phụ huynh ấy, chỉ tay ra lệnh cho em, cái gì cũng quản lý. Haiz, nhưng mà em sinh không đúng thời, ở ngày tháng tận thế, em chỉ có thể cúi mình...”
Mỗi câu cô nói ra, mặt anh lại đen lại.
“Em đi theo anh phải chịu ấm ức thế sao?” Càng nói càng quá đáng, anh có người trong lòng bao giờ?
Sau đó anh xoa mặt dây chuyền trên cổ theo bản năng, cúi đầu, không rõ tại sao trong tương lai bản thân lại thay đổi nhiều đến thế.
Chắc chắn là có chuyện gì đó liên quan đến cô mà anh lại không thể khống chế hay tính trước được.
Kha Mỹ Ngu không nói nữa, cô chột dạ cười hì hì: “Cũng không phải, thực ra anh ấy chỉ lắm chuyện một chút, là do tâm lý chống đối của em mạnh quá nên hai người mới ầm ĩ không vui.
Nhưng cái này cũng không thể trách em được, anh đứng trên lập trường của em để suy nghĩ vấn đề mà xem. Ban đầu anh ấy từ trên trời giáng xuống như thiên thần, em có lòng cảm kích với anh ấy, hận không thể cho anh ấy mọi thứ. Kết quả thì sao, anh ấy chính là đồ mặt người dạ thú, xem em trở thành vật sở hữu của mình.
Đương nhiên em phải phản kháng rồi, câu đấy nói thế nào nhỉ, sinh mạng đáng ngưỡng mộ, tình yêu càng quý hơn, vì tự do cho nên cả hai đều bỏ được!”
Nói đến đây, tự nhiên Kha Mỹ Ngu thấy thương cảm: “Thực ra không phải tất cả đều theo như ý anh ấy, ở tận thế sao có thể chuyện gì cũng nghe theo em được? Anh ấy có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người bình thường khát vọng được yêu thương thôi.
Anh ấy có thể gánh vác áp lực, chiều chuộng em trong tình trạng đó đúng là không dễ dàng gì. Là em không biết cảm kích, mặc dù bọn em ở chung mười năm nhưng em nợ anh ấy quá nhiều.
Có lẽ vì như thế nên NPC là anh mới có dáng vẻ giống anh ấy. Cái này gọi là ngày nhớ đêm mơ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-229.html.]
Thương cảm nhất thời khiến hứng thú của cô với đồ ngon đầy bàn bị giảm bớt ba phần.
Ứng Yến nhẹ nhàng kéo người ôm vào lòng: “Tại sao là mười năm?
Tại sao em lại xuất hiện vào năm bảy mươi lăm?”
Tim Kha Mỹ Ngu vọt lên, dù cho là giả cô cũng không muốn làm lộ ra quyết định ngốc nghếch, tự mình làm cảm động mình lúc đó.
“Haiz, lẽ nào khu vui chơi này cũng là anh chuẩn bị cho một mình em sao?”
Nhanh chóng chuyển chủ đề, Kha Mỹ Ngu lấy mấy túi giấy ở bên cạnh phòng đồ ăn, bọc không ít đồ lại rồi hào hứng gọi anh đi chơi.
Năm bảy mươi lăm, cô sống khá vui vẻ, hạnh phúc, chỉ là phải cách xa các sản phẩm điện tử, giống như đột nhiên từ thủ đô về nông thôn, từ màn hình màu chuyển sang màn hình đen trắng, từ mãn hán toàn tịch chuyển thành bị cắt giảm bữa ăn nhẹ, lúc đầu cô còn cảm thấy mới mẻ nhưng lâu dần, cô nhớ lắm những phương tiện thông tin phát triển của tương lai.
Ít nhất thì cuộc sống của cô cũng rực rỡ sắc màu, có thể du lịch vòng quanh thế giới khi nhàn rỗi.
Nhớ đến đây, cả người Kha Mỹ Ngu cứng đờ, hình như trong bùa chú cũng có một loại bùa dịch chuyển tức thời, chỉ cần lĩnh ngộ thấu đáo, vị trí dịch chuyển có thể ngày càng xa. Hơn nữa không phải còn có Vọng Đế Xuất sao, để nó biến thành chim bay qua đại dương, bản thân cô cũng có thể dạo quanh nước ngoài một vòng.
Nếu muốn quay về thì còn có chị dâu họ định vị mà, hoàn mỹ!
Kha Mỹ Ngu kéo Ứng Yến chơi hết các trò chơi một vòng, cổ họng hét đến khàn cả đi, trong khi cô còn thắc mắc sao giấc mơ lần này yên bình, tốt đẹp quá thể đáng thì tàu siêu tốc đột nhiên bị kẹt lại, treo ngược giữa không trung.
Ứng Yến cười nhạt, nắm tay cô: “Có sợ không?”
Tóc Kha Mỹ Ngu dựng thẳng lên, treo ngược khiến cảm giác bị dồn m.á.u vô cùng chân thực, không thoải mái lắm: “Không đến mức sợ, bởi vì em đang trong mộng, cùng lắm là lúc ngã thì em trong hiện thực cũng bị ngã khỏi giường thôi...
Không đúng, anh Cửu ở đó, anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn em ngã xuống giường.
Anh Cửu mà em nói chính là Tần Nguyên Cửu kia à?” Ứng Yến lạnh lùng hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừm, ừm, chính là anh ấy, một trùm phản diện tốt thí trong sách, khá đáng thương nhưng con người không tệ lắm.” Đầu cô bị dồn máu, không kiêng kỵ gì kể ra hết.
“Dù sao thì chúng ta còn cách lúc được cứu một khoảng thời gian nữa, hay là em nói với anh về chuyện của anh ta đi.”
“Nói về anh ấy á?” Kha Mỹ Ngu cảnh giác: “Hay là nói chuyện của anh đi.”
Nói xem anh đợi lâu như thế mới có được cô gái trước mắt này trong mười năm, tại sao người khác lại chiếm được lợi!
Ứng Yến rất giỏi nhẫn nhịn.
Anh đè nén lại sự tàn bạo trong lòng, cười khẽ: “Anh sao, đương nhiên là ngày nào cũng chăm chỉ học hành, chuẩn bị tham gia thi đại học, nếu như thành tích không tệ, anh có thể trực tiếp vào trường quân đội số một trong nước.”
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nhìn anh.
Trong hiện thực mới chỉ vài ngày thôi mà anh đã trưởng thành thế rồi, dáng vẻ đã ở lúc thành niên, chỉ là anh vẫn gầy gò, cơ bắp còn chưa nảy nở.
Đường nét ngũ quan hoàn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng quý phái, kiên định, tự tin.
“Không phải lần trước anh nói dùng ba năm để học xong chương trình cấp hai và cấp ba sao?”