Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:56:56
Lượt xem: 35

Kha Mỹ Ngu nhướng mày cười khẽ: "Chẳng lẽ các chị nhiều người, nên đành phải hy sinh một mình em?

Không phải có câu nói luật pháp không trách tập thể sao? Hơn nữa, ưu tiên hàng đầu của các chị bây giờ không phải là tìm mọi cách để bù đắp cho chuyện này, đồng thời tìm ra kẻ đã lấy đi đoạn băng mà bỏ qua lợi ích tập thể sao?"

"Nhưng rõ ràng chuyện này là có người đang nhắm đến em, em dựa vào cái gì mà bắt bọn chị gánh thay em?" Đàn chị đó không khỏi tức giận nói.

Nói xong, cô ta lập tức ảo não: "Xin lỗi bạn học Kha, nhưng chị nghĩ mọi người đều nghĩ như vậy. Lần này oan ức cho em rồi, nhưng bọn chị vô tội, không nên bị em liên lụy."

Kha Mỹ Ngu chế nhạo: "Rõ ràng là các chị không giữ cuốn băng cẩn thận, bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm. Khi em giao cuốn băng, chị ở ngay bên cạnh phải không?

Không phải em đã các chị cất cuốn băng cho cẩn thận, ở đây có nhiều người qua lại như vậy, rất dễ làm đứt băng hoặc lấy nhầm rồi sao? Chuyện cỏn con như vậy các chị cũng không xử lý được, đã vậy cũng không muốn chịu trách nhiệm, sau này làm sao bước vào xã hội, trở thành trụ cột vững chắc được?"

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

Đàn chị Lâm không khỏi thở dài: "Việc này chúng ta thật sự không nên trách bạn học Kha, không ai muốn mình trở thành mục tiêu cả. Nếu không, chúng ta sẽ tiếp tay cho người khác, trở thành con d.a.o để người khác hại người!"

"Nhưng… nhưng tất cả chúng ta đều đợi buổi lễ này được tổ chức thành công để nhận thêm điểm học phần." Đàn chị kia chán nản nói: "Các đơn vị sắp đến trường tuyển người rồi, điểm học phần là chỉ số tham khảo rất quan trọng."

"Mình tin thầy cô tự biết phân biệt đúng sai. Đến lúc đó, chúng ta giải thích cho bọn họ, thành thật thừa nhận sai lầm của mình, cố gắng thể hiện bản thân là được." Đàn chị Lâm cười khẽ nói: "Ít nhất chúng ta sẽ không hối hận trước khi rời khỏi trường."

"Đúng, bạn học Lâm nói đúng lắm, vậy tôi sẽ quay lại nói chuyện với mọi người..."

Sau khi Kha Mỹ Ngu đến hậu đài, cô tiếp tục nhận được ánh mắt đồng cảm lẫn hả hê từ mọi người.

Dư Mộng Ni hận không thể bước tới thật nhanh, nói với vẻ mặt lo lắng: "Bạn học Kha, nghe nói không tìm được băng của cô, rốt cuộc cuộn băng đó như thế nào? Nói không chừng chúng tôi có thể giúp đỡ, làm ra một cái có nhịp điệu hoặc phong cách tương tự?"

Kha Mỹ Ngu cười như không cười nói: "Này, bạn học Dư, bây giờ cô nói chuyện với tôi, chả khác nào đang nói với mọi người rằng việc mất cuốn băng này có liên quan đến cô?

Dù sao thì tôi mới đến trường được mấy ngày, cũng không gây thù chuốc oán với ai, chỉ có mâu thuẫn với mình cô mà thôi."

"Cô!" Sắc mặt Dư Mộng Ni thay đổi: "Tôi chỉ có ý tốt quan tâm đến cô mà thôi, sao cô có thể nói ra những lời như vậy?"

"Giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ bạn học Dư chưa nghe câu này sao?" Kha Mỹ Ngu nghịch chiếc mũ trong tay, thản nhiên nhìn cô ta: "Bạn học Dư, thấy cô vội vã bước tới quan tâm đến tôi như vậy, tôi sẽ tặng cho cô một câu nói. Nhờ cây cây đổ, nhờ người người chạy. Làm việc gì cũng nên tự mình làm đến nơi đến chốn, tránh để phần đời còn lại lạnh lẽo thê lương."

Dư Mộng Ni cười nói: "Yên tâm đi, từ nhỏ tôi đã học được cách không để bản thân chịu thiệt thòi, không phiền cô phải lo lắng.”

Rất nhanh đã đến tiết mục thứ 21, chờ khi giới thiệu mở đầu xong, sân khấu đột nhiên tối đen, tất cả người trong lễ đường đều ồ lên, cho rằng bị ngắt điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-212.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng lúc này trên sân khấu phát ra tiếng đàn dương cầm trầm buồn, từng chút, từng chút đánh vào trái tim người ta.

Lời bộc bạch trang nghiêm vang lên: “Tháng chín năm 1931, khúc ca bi tráng mà lay động lòng người của Hạ Hoa về cuộc đấu tranh giải phóng toàn quốc, chống lại quân xâm lược đã chính thức mở màn...”

Giọng nói rõ ràng, rành mạch từng chữ, mang theo nhịp điệu giống như có linh hồn khiến mọi người không khỏi đắm chìm vào trong, cảnh tượng trong đầu đều vô cùng rõ ràng nhưng họ lại phớt lờ lời bộc bạch của chính mình.

“Trong phố người Hoa ở đất nước M xa xôi, có rất nhiều người Hạ Hoa tha hương cầu thực... Mặc dù không ở cố hương nhưng trong lòng họ vẫn lưu luyến tổ quốc, mỗi một tờ báo liên quan đến tình hình chiến tranh của Hạ Hoa đều được mua hết...”

Dù sao Kha Mỹ Ngu cũng ngâm mình trong tiểu thuyết mười mấy năm trời, bản lĩnh thổi phồng cao siêu, lúc học đại học cũng tham gia câu lạc bộ phối âm, học tập phối âm một cách có hệ thống, thậm chí còn từng phối âm cho kịch truyền thanh, khiêu chiến một người phối âm cho năm nhân vật khác nhau.

Kịch truyền thanh không chỉ là đọc theo kịch bản, cũng không phải chỉ thay đổi giọng, khó nhất là ở chỗ phải khiến người ta có cảm giác như thế giới 2D nhào vào mặt, dùng âm thanh nghe được để tạo ra thế giới tinh thần!

Vì thế đối với những khán giả không bị tin tức bùng nổ công kích mà nói, kịch rối tay của Kha Mỹ Ngu diễn ra được thiên binh vạn mã chấn động lòng người, nhân vật phong phú, kịch bản hồi hộp, thù nước hận nhà đều được đầu tư vào trong tác phẩm.

Khi ánh đèn lần nữa vụt tắt, sân khấu tối tăm, trên màn che được cột đèn huỳnh quang giống như một vì sao chiếu sáng cho các anh hùng đã hy sinh vì quốc gia và chỉ đường dẫn lối cho thế hệ sau này.

Lúc này không biết ai ra sức vỗ tay bồm bộp, những người khác cũng nhao nhao đứng lên, lệ nóng quanh tròng, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, cảm ơn mà hưởng ứng.

Lúc này giọng nói Kha Mỹ Ngu thay đổi, hóa thành giọng lúc trẻ của ông Chu, vang vọng, mạnh mẽ đầy hoài bão: “Tôi phải học để giúp Hạ Hoa vùng dậy!”

Mọi người không nhịn được cùng cô đọc một lần đầy thành kính.

Sau đó cô lại đọc diễn cảm một bài văn thi đại học được điểm tuyệt đối liên quan đến giáo dục và phát triển.

Đèn đuốc ở hiện trường khôi phục lại như lúc đầu, khán giả lại lần nữa nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt, cả người như được kéo vào những năm tháng nhiệt huyết, tình nghĩa quốc gia bao trùm lên từng các nhân.

Ban giám khảo trực tiếp cho điểm tuyệt đối, đây là hội liên hoan do trường đại học Bách khoa tự tổ chức, hơn nữa các bạn học liên hệ với nhau để bắt đầu, đây là tiết mục đầu tiên có được điểm số cao như thế.

Những tiết mục sau đó có vẻ nhạt nhẽo hơn nhiều, dù cho các sinh viên được lây nhiễm, đều hết lòng biểu diễn nhưng các tiết mục vẫn ảm đạm.

Đến cả tiết mục múa thiên nga áp trục lãng mạn, tao nhã, phong cách như thế cũng bị xem là mù quáng theo đuổi nghệ thuật nước ngoài, không khỏi khiến mọi người mang theo tâm lý bắt bẻ cho điểm ở mức trung bình!

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, suy cho cùng lúc diễn tập, mấy chủ tịch, phó chủ tịch bộ văn hóa thể thao đều nhất chí cho rằng màn múa ba lê kia có khả năng đạt được giải quán quân nhất, vì thế mọi người mới cố tình xếp nó ở cuối cùng.

Không ngờ tới nửa đường lại có con ngựa đen lao ra.

Kha Mỹ Ngu cười xán lạn, đứng trên sân khấu, một tay giơ cao cúp lưu niệm bằng thủy tinh, một tay cầm giấy chứng nhận, trong lòng ôm một bó hoa tươi do người đàn ông nhà mình tặng, trên người đeo dải lụa, cô là người đầu tiên nhận được vinh hạnh như thế trong những tân sinh viên.

Hội liên hoan cho tân sinh cuối cùng cũng kết thúc đầy mỹ mãn, đợi khi khách mời rời đi, mọi người mới được thông báo hội liên hoan là một trong những tiêu chí để xếp hạng tổng hợp các trường đại học trong tỉnh.

Bởi vì quan hệ của mình Kha Mỹ Ngu mà chất lượng của hội liên hoan do đại học Bách khoa tổ chức được nâng lên một tầm cao mới so với lúc trước, có hy vọng lấy được xếp hạng tốt một lần!

Loading...