Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:56:55
Lượt xem: 43
Mùi hương của cô gái nhỏ luôn ngọt ngào và lôi cuốn như vậy, khiến cho người ta không thể dừng lại.
Tần Nguyên Cửu hôn cô đến quay cuồng, không nhịn được muốn tiến thêm bước nữa, kết quả bụng cô lại bắt đầu biểu tình.
Kha Mỹ Ngu ngoan ngoãn nép vào trong n.g.ự.c anh, đôi mắt ngấn nước mang theo sự ngại ngùng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng và ngọt ngào: "Anh Cửu, em đói…"
Tần Nguyên Cửu ôm chặt cô, hít một hơi thật sâu: "Sau này ở ngoài giường đừng nói với anh mấy câu như anh rất tuyệt, em đói rồi như vậy nữa, được không?"
Kha Mỹ lập tức hiểu ra, nhưng lại giả vờ không hiểu: "Tại sao vậy?"
"Em muốn thử không?" Tần Nguyên Cửu nhướng mày, nâng cằm cô lên, nguy hiểm hỏi.
Cô vội vàng lắc đầu: "Trời lạnh đồ ăn mau nguội, chúng ta nhanh đến nhà ăn đi!"
Không có cô Triệu cố ý gây chuyện, việc học tập và cuộc sống của các sinh viên đột nhiên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Kha Mỹ Ngu đều tận dụng thời gian tự học vào buổi trưa và buổi tối đến phòng piano của học viện m Nhạc để tập luyện cùng với Tần Nguyên Cửu.
Trận pháp tụ âm ở tòa ký túc xá số 13 đã bị phá hủy, khiến nhiệt độ xung quanh tăng từ hai đến ba độ.
Kha Mỹ Ngu nhân lúc trời tối đi xung quanh ký túc xá số 13, dùng linh lực rót vào giọng nói, sau đó tụng Lục Đạo Kim Cang Chú để phổ độ chúng sinh, giúp những linh hồn còn sót lại dần tan biến.
Thoáng chốc đã đến chiều thứ bảy, khi Kha Mỹ Ngu đến hội trường, cô mới nhận ra rằng mọi người đã diễn tập từ sáng, chỉ có cô là không tham gia.
Điểm của buổi diễn tập cũng sẽ được tính vào tổng điểm của tiết mục, tuy không nhiều nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến thứ hạng!
Dư Mộng Ni mặc bộ đồ ba lê trắng tinh, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo khinh thường liếc nhìn cô, sau đó quay người bỏ đi. Giống như đối phương là một tên hề, không cần thiết phải để ý tới.
Kha Mỹ Ngu đưa cuốn băng của mình ra, sau đó được một đàn chị trong hội sinh viên dẫn vào hậu trường. Ở đây tập trung những diễn viên sắp biểu diễn trên sân khấu, họ đã thay trang phục và đang được các thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm trước bàn.
"Bạn học, em đến hơi muộn. Thông báo là một giờ, nhưng ba giờ em mới đến. Em đã bỏ lỡ phần rút thăm, nên chỉ có thể diễn áp chót, cũng xem như là tiết mục cuối cùng. Bây giờ em đành phải đợi các bạn khác trang điểm xong thì mới tới lượt." Đàn chị bất lực nói.
Hiện tại có rất ít thợ trang điểm, mỗi học viện trình diễn hai tiết mục, một trong số đó là tiết mục tập thể.
Giữa các trường học viện có sự cạnh tranh rất lớn, ai cũng không muốn làm qua loa đối phó. Ngay cả tiết mục tập thể, việc trang điểm cho từng thành viên cũng không thể cẩu thả, vậy nên khối lượng công việc của các thợ trang điểm khá nặng.
Chưa kể đến cuối cùng thợ trang điểm sẽ kiệt sức, đồ trang điểm cũng có thể bị dùng hết, hoặc có thể trở nên lộn xộn khó trang điểm.
Các bạn sinh viên xung quanh đồng cảm nhìn cô, nhưng không một ai đứng ra cả.
Tiết mục tập thể ở học viện Ngoại Ngữ là một vở kịch nói. Có tổng cộng năm diễn viên, tất cả đều có gia đình khá giả, đã được tiếp xúc với ngoại ngữ từ sớm. Họ đang đùa giỡn với một nhóm các cô gái trong trang phục múa ba lê.
Thực ra Kha Mỹ Ngu từ lâu đã quen với việc lang thang trong sự ồn ào và cô đơn.
Kiếp trước, bởi vì cha cô quá giàu, dẫn đến xung quanh cô toàn là những đám bạn xấu do cô đứng đầu.
Nhưng khi rũ bỏ lớp hào nhoáng này, một mình vào học ở ngôi trường hạng hai bình thường, thì ngoại trừ một vài người bạn, cô thường xuyên rơi vào tình trạng bị cô lập.
Cũng hết cách, vẻ ngoài của cô quá nổi bật, tính tình tiểu thư lá ngọc cành vàng từ nhỏ đã ăn sâu vào máu. Sự tồn tại của cô là nguyên nhân khiến mọi người ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-211.html.]
Kha Mỹ Ngu bình thản nhìn đồng hồ, buổi biểu diễn bắt đầu lúc sáu giờ, dự kiến kết thúc lúc chín giờ, mà cô còn là tiết mục áp chót. Từ giờ cô phải đợi đến khoảng tám giờ rưỡi, tức là năm tiếng rưỡi hơn...
Cô đi thẳng đến đại sảnh lầu hai để tìm phòng nghỉ, đóng cửa lại rồi bố trí trận pháp tiến vào không gian.
Kha Mỹ Ngu để lại lời nhắn cho chị dâu nhỏ, sau đó đặt thêm vài viên đan dược luyện thể. Mặc dù đan dược này không được xem là yếu, nhưng cũng là đan dược cấp thấp, rất ít người có thể chịu đựng được. Nó có thể rèn luyện cơ thể con người, khơi thông kinh lạc và huyệt đạo để luyện võ.
Chỉ cần khả năng của anh họ ổn định, hai vợ chồng sẽ có cơ hội thụ thai một đứa con.
Kha Mỹ Ngu tận dụng thời gian tiếp tục học tập và luyện tập.
Cô phát hiện chỉ cần là việc không sử dụng đầu óc, chỉ dựa vào trí nhớ và tập luyện, thì cô vẫn khá thích. Hơn nữa, là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và là bậc thầy tích trữ, Kha Mỹ Ngu có cảm giác như muốn ngừng mà không được.
Tranh thủ thời gian, cô bước ra khỏi không gian thay quần áo, sau đó trang điểm đậm phù hợp với vở kịch trên sân khấu.
Kha Mỹ Ngu định đi ra ngoài, cô đẩy cửa, nhưng đẩy thế nào cũng không mở được. Đúng là cái trò cũ rích, không thể đổi trò khác được sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi trình diễn ở tầng dưới đã bắt đầu, cô có thể nghe thấy tiết mục ở giữa.
Cô bất lực bao bọc các ngón tay của mình bằng linh lực, phá hủy chốt cửa chỉ bằng một cú đánh, sau đó bình tĩnh bước ra ngoài.
Ở thời đại này, tình thế vẫn còn căng thẳng, thậm chí còn có cảm giác bóng tối vô tận trước bình minh.
Kha Mỹ Ngu vào vai một phụ nữ trẻ tích cực năng nổ, tổ chức tất cả hoạt động như viện trợ, biểu tình trên các đường phố của người Hoa ở ngoại quốc, để chống đối sự đàn áp của kẻ thù nước ngoài lên đồng bào.
Cô mặc một chiếc đầm màu hồng trơn có cổ chéo, tay áo rộng dài đến đầu gối, đội mũ ngư dân màu trắng, đi giày thể thao màu trắng, trong tay vẫy một lá cờ nhỏ màu đỏ có dòng chữ "Đừng quên nỗi nhục quốc gia, giúp đỡ Hạ Hoa chúng ta".
Chỉ cần chủ đề liên quan đến lòng yêu nước và chống giặc ngoại xâm, thì về cơ bản sẽ không có gì sai.
Kha Mỹ Ngu vừa bước xuống cầu thang, thì đụng phải đàn chị vừa rồi dẫn đường cho cô.
Đối phương lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy cô đi tới thì vội vàng kéo cô lại: "Em đi đâu vậy? Chị tìm cả hậu đài mà không thấy em!"
Kha Mỹ Ngu chỉ lên lầu: "Em đi thay quần áo, tiện thể trang điểm luôn."
Đàn chị lúc này mới chú ý, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Vậy thì vừa đúng lúc, vẫn còn hai tiết mục mới đến lượt em."
Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới tám giờ.
"Không biết chuyện gì đã xảy ra, danh sách các tiết mục đã được sắp xếp lại, xen kẽ các tiết mục cá nhân vào các tiết mục tập thể, vậy nên thứ tự cũng được điều chỉnh lại theo loại hình của tiết mục."
Hai người đang nói chuyện, thì một đàn chị khác vội vàng chạy tới nói: "Bạn học Lâm, không tìm được đoạn băng của số 21!"
"Cái gì?" Đàn chị sửng sốt, ngây người nhìn về phía Kha Mỹ Ngu: "Bạn học Kha, em là tiết mục số 21!"
Kha Mỹ Ngu bình tĩnh gật đầu, đúng như cô đoán trước.
Cô nhìn cây đàn piano đặt ở một góc trên sân khấu, mỉm cười nói: "Không sao đâu, đến lúc đó em sẽ lên sân khấu giải thích, chuyển thành thanh xướng kịch là được."
"Bạn học, bạn học này." Đàn chị vừa chạy tới không khỏi áy náy nói: "Em có thể đừng nhắc tới chuyện này được không? Câu lạc bộ văn thể mỹ bọn chị tổ chức buổi lễ này, từ đầu năm học đến nay vẫn chưa có một giấc ngủ ngon. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, bọn chị không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Chuyện này liên quan đến học phần tốt nghiệp của nhiều bạn học khác, ngay cả công việc phân công cũng liên quan đến điểm số lần này…"