Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:42
Lượt xem: 146

Kha Mỹ Ngu đột nhiên ngẩng đầu lên, người ta đã quay người đi vào phòng thay đồ.

Cô bĩu môi, cảm giác mình suy nghĩ nhiều, nhưng trên mặt vẫn không khỏi hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

Tốt xấu gì cũng từng trải qua chuyện đời, sao đổi sang cơ thể khác, niên đại khác, cô lại thấy thẹn thùng hơn?

Phối với sườn xám, cô tết tóc từ trán ra sau đầu, cắm một bông hoa lụa, treo vòng cổ và hoa tai giả ngọc trai, không cần trang điểm vẫn trở thành một tiểu thư quý tộc dân quốc.

Tần Nguyên Cửu đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn có cổ dựng đứng, thân hình vạm vỡ của anh nâng đỡ bộ đồ nhìn rất đẹp mắt. Cộng thêm đôi lông mày lạnh lùng tuấn tú, thật sự rất giống một lãnh chúa vô lý, cao quý bá đạo.

Bá đạo?

Chẳng biết tại sao trong khoảnh khắc đó, Kha Mỹ Ngu lại cảm thấy Tần Nguyên Cửu có phần giống đại lão.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô buồn cười, có chút bi thương lắc đầu, làm sao có thể chứ?

Chuyện trọng sinh xuyên qua này quá quỷ dị, trong số những dị năng giả cô từng thấy, còn chưa ai có khả năng như vậy.

Nếu không thì họ đã sống một cuộc sống yên bình, đâu phải loay hoay trong mạt thế như vậy? Hơn nữa còn trọng sinh trong cơ thể khác, điều này chỉ có sức mạnh của tự nhiên mới có thể làm được.

Lại nói, cô không cảm thấy mình và đại lão có duyên phận sâu đậm, tất cả đều là do một mình anh cưỡng cầu!

Kha Mỹ Ngu hơi cụp mắt xuống, khi ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt cô đã óng ánh trở lại.

Cô khẽ mỉm cười ôm lấy cánh tay Tần Nguyên Cửu, hơi nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.

Tần Nguyên Cửu không khỏi hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt trở nên nhu hòa, ngay cả ngũ quan lạnh lùng của anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Ông chủ vội vàng tách một tiếng chụp lại khoảnh khắc này, còn không nhịn được nói liên tục ba chữ đẹp!

Kha Mỹ Ngu lại thay bộ quân phục, lần này cô tết hai b.í.m tóc đuôi rết, bông xù, tinh nghịch, đáng yêu và thời trang.

Sau đó cô vui vẻ nhảy ra ngoài, thoải mái khoác một cánh tay lên móc quần áo Tần Nguyên Cửu, nở nụ cười rạng rỡ, hoạt bát, chững chạc, đàng hoàng.

Tần Nguyên Cửu giãn mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng có thể thấy anh không hề miễn cưỡng với cuộc hôn nhân này như bề ngoài.

Bánh bao nhỏ đứng bên cạnh không đợi nổi nữa, thay quần áo vào đi tới đi lui trước tấm gương cao từ trần đến sàn nhà. Thấy Kha Mỹ Ngu đã chụp xong hai tấm, vội vàng mở miệng: "Chị mau đi thay quần áo đi, nhớ phải chỉnh sửa đẹp đẹp một tí, làm tóc nữa nha!"

Kha Mỹ Ngu ra hiệu OK với cậu bé rồi nhanh chóng thay quần áo, cô chia tóc mái của mình thành ba phần, tết nửa tóc phía trước bên trái và bên phải thành ba b.í.m tóc nhỏ, xõa phần tóc còn lại qua vai, vừa không cứng nhắc lại quyến rũ dịu dàng, đi trên đường cũng không quá nổi bật.

Lần nào bánh bao nhỏ cũng cổ động khen ngợi không thôi.

Hai người bọn họ tạo dáng cổ điển soái khí.

Ông chủ chụp ảnh không nhịn được bàn bạc với bọn họ: "Đồng chí, hai người người có thể chụp thêm mấy bức ảnh, treo ở trong cửa hàng của chúng tôi không? Tôi có thể chụp ảnh miễn phí cho mọi người, quần áo cũng thay tùy thích?"

Kha Mỹ Ngu còn chưa kịp nói chuyện, Tần Nguyên Cửu đã lạnh lùng từ chối, đồng thời lấy ra bốn bức ảnh và tiền thuê năm bộ quần áo: "Thật xin lỗi ông chủ, chúng tôi không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị quấy rầy, làm phiền ông in mỗi ảnh hai tấm."

Ông chủ tiếc nuối lắc đầu, cầm lấy tiền, quay sang quầy trước nói với bọn họ: "Một tuần sau tới lấy."

Ra khỏi quán chụp ảnh, Tần Nguyên Cửu lấy xe đạp chở hai người đến cục công an.

Mới đi được nửa đường, Kha Mỹ Ngu nhìn thấy kẹo hồ lô cắm đầy khay gỗ trước lối vào hợp tác xã tiếp thị cung ứng, không nhịn được giật giật quần áo của Tần Nguyên Cửu: "Đồng chí Tần, dừng lại, tôi muốn mua kẹo hồ lô!"

Kẹo hồ lô, khi còn bé cô đã từng ăn qua, bởi vì rất ngon nên món ăn vặt chua ngọt này cũng không chiếm nhiều bộ nhớ trong não cô.

Nhưng ai bảo cô đến từ mạt thế, đột ngột từ một cô con gái nhà giàu trở thành một cô gái miền núi ngu ngốc, nhìn thấy cái gì cũng muốn có chứ!

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chú Tần, cháu cũng muốn ăn." Bánh bao nhỏ xấu hổ nhỏ giọng nói theo.

Tần Nguyên Cửu phanh xe, chân dài khẽ chống xuống.

Kha Mỹ Ngu nhảy ra khỏi ghế xe: "Đồng chí Tần, anh có muốn ăn không? Chắc là đàn ông không thích đồ ngọt, vậy tôi chỉ mua cho hai chúng tôi thôi nhé."

Cô tự nhủ lập tức quay người đi mua kẹo hồ lô.

Mua hai xiên kẹo hồ lô, cho bánh bao nhỏ một xiên, cô cầm một xiên nhảy lên ghế sau xe.

Đàn ông cô từng gặp đa phần đều không thích đồ ngọt, chắc có một mình đại lão là hảo ngọt!

Tần Nguyên Cửu lườm cô một cái: "Cầm cho chắc vào, để cọ vào người tôi thì cô xác định!"

Kha Mỹ Ngu nhăn nhó sau lưng anh: "Anh đạp xe ổn định là được rồi, tôi cầm cái này ở tay, không đụng vào anh đâu mà lo! Một người đàn ông trưởng thành mà khó tính như vậy, ngu ngốc…"

Nửa câu sau là cô nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai Tần Nguyên Cửu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-20.html.]

Cô gái nhỏ hồn nhiên phàn nàn, khiến người ta như được bao bọc trong một vị ngọt ngào béo ngậy.

Anh cụp mí mắt xuống che đậy cảm xúc sợ hãi, nhưng lại dùng sức dưới chân, đạp xa một quãng dài.

Kết quả là, Kha Mỹ Ngu vô thức vội vàng đặt hai cổ tay quanh eo lưng gầy của anh, cảm nhận sức mạnh kết cấu của từng thớ cơ bắp.

"Kha Mỹ Ngu!" Tần Nguyên Cửu nghiến răng gầm lên.

"Làm… làm sao…" Kha Mỹ Ngu chột dạ nhìn vết nước đường dính trên quần áo của anh: "Ai bảo tự nhiên anh đạp nhanh như thế, với cả, tôi… tôi sẽ giặt cho anh sau còn không được sao! Hừ, rốt cuộc ai mới là người vô lý."

Nhưng mà bánh bao nhỏ lại muốn khóc không thôi: "Chú Tần, chị ơi, hai người đừng cãi nhau nữa, mấy cục kẹo của em rơi hết rồi…"

Kha Mỹ Ngu nghe vậy xấu xa bật cười ra tiếng, sau đó lập tức an ủi: "Không sao, về nhà chị sẽ làm kẹo hồ lô cho em, cho em ăn ngán thì thôi!"

Bánh bao nhỏ liên tục gật đầu: "Chị phải nhớ đấy, không được lừa trẻ con."

"Không lừa, ai nói dối sẽ bị dài mũi." Kha Mỹ Ngu đáp lại, trong lòng lại tính toán hệ thống có cho đơn thuốc, mà phía sau núi có vô số táo gai, quả dại và các loại quả hạch, chỗ bà cụ cũng có đường phèn, nguyên liệu đầy đủ, mình cũng có thể đỡ thèm.

Cô a một miếng ăn nốt quả táo gai cuối cùng, nước đường giòn tan, quả có vị chua ngọt, thật sự rất ngon.

Ngon đến mức cô không nhịn được ngâm nga một bài hát: "Ai cũng nói kẹo hồ lô bọc đường chua, trong vị chua có vị ngọt, ai cũng nói kẹo hồ lô có vị ngọt, nhưng trong vị ngọt lại lộ ra vị chua*..."

*冰糖葫芦 - 冯晓泉: Kẹo Hồ Lô - Phùng Hiểu Tuyền

Bánh bao nhỏ luôn miệng khen hay, còn muốn học theo: "Nghe hay quá, chị dạy cho em đi, về nhà em sẽ khoe khéo khắp đại viện."

Một lớn một nhỏ cười nói ầm ĩ đến tận cục công an.

Các đồng chí trong cục công an nghe bọn họ báo cáo tình hình xong, lập tức vui mừng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi theo địa chỉ, cuối cùng đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam vội vàng: "Xin chào! Tôi là Lư Hướng Kình, xin hỏi ngài là ai? Cháu của tôi thật sự ở chỗ của ngài sao?"

"Hướng Kình, là tôi." Tần Nguyên Cửu liếc mắt ra ngoài cửa, lấy lý do quân đội không cho người ngoài nghe điện thoại, chặn cô vợ nhỏ mới ở bên ngoài, nhàn nhạt bình tĩnh trực tiếp nói vào điện thoại: "Ứng Yến, bây giờ đổi tên thành Tần Nguyên Cửu."

"Ứng đoàn?" Lư Hướng Kình kêu lên: "Sao ngài lại đến đó?"

"Chuyện có chút phức tạp, cháu trai cậu lén đi theo xe của cha đến chợ Tiền Trang, huyện Tế, tỉnh N, bị bọn buôn người nhắm tới, may mà được…" Anh dừng ại, giọng điệu có chút khó chịu: "Được vợ tôi nhìn thấy."

Lữ Hướng Kình nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, bây giờ trẻ con đi lạc rất nhiều, đặc biệt là các bé trai, người ở nông thôn thậm chí thành thị đều không biết gì, xóm giềng lại đoàn kết nên không ai có cơ hội trốn thoát.

Mất là mất thật, mất mười đứa thì không tìm lại được một nửa.

Lần này cũng là Lư Việt Hải may mắn, nếu không, anh ấy cũng không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với gia đình mình khi nhận được tin dữ như thế nữa!

Anh ấy liên tục cảm ơn: "Ứng đoàn, bây giờ tôi phải gọi điện thoại cho em trai và em dâu để nói chuyện này, sau này nhất định tôi sẽ đích thân đi tạ ơn ngài."

"Hiện tại tôi là Tần Nguyên Cửu, không còn là đoàn trưởng của cậu nữa, sau này gặp mặt cứ gọi tên tôi là được."

Lư Hướng Kình đáp lại. Anh ấy thật sự rất sốt ruột, cúp điện thoại xong thì trực tiếp gọi thẳng đến đơn vị của em trai mình.

Cha của Lư Việt Hải đã đến nơi công tác, đang lo lắng vì vợ gọi điện, bây giờ nhận được tin từ anh trai, tảng đá treo trên cổ họng cuối cùng cũng nặng nề rơi xuống.

Nếu con đã tìm được, lại có chiến hữu của anh trai trông coi thì anh ấy sẽ bình tĩnh hoàn thành nhiệm vụ, khi nào trở lại thành phố sẽ xách thằng nhóc thối đó về nhà!!!

"Được rồi, đi thôi." Tần Nguyên Cửu Niên lạnh lùng nói.

Kha Mỹ Ngu trừng mắt, cô ngây ngốc đợi ở đây, kết quả anh lại không chịu khai báo một lời?

"Chú Tần." Bánh bao nhỏ nhịn không được: "Bác cả cháu nói thế nào?"

"Còn nói thế nào nữa, cả nhà tìm cháu đến điên rồi." Tần Nguyên Cửu cười nói.

Bánh bao nhỏ áy náy không thôi, chỉ cần nghĩ đến việc mình từng suýt bị lừa bán đi, mãi mãi không được gặp lại cha mẹ người thân, cái miệng nhỏ lập tức mếu máo khóc oa oa.

Kha Mỹ Ngu trực tiếp đẩy tay Tần Nguyên Cửu một cái: "Anh là người lớn so đo với trẻ con làm gì?"

"Thằng bé còn nhỏ, có thể biết cái gì? Anh không thể thay đổi từ ngữ nói chuyện sao?"

Tần Nguyên Cửu mím chặt môi, con ngươi đen nhánh đã nhuộm đầy lửa giận, nhưng người phụ nữ đã đau lòng ôm bánh bao nhỏ vào ngực, an ủi vỗ lưng cậu bé.

"Đừng nghe chú Tần em nói, chú ấy không quan tâm đến em đâu." Kha Mỹ Ngu nhỏ giọng dỗ dành bé con: "Cha mẹ em nhất định đang rất lo lắng, khi nào gặp mặt em phải xin lỗi trước, thái độ thành thật một chút, sau đó nói rằng mấy ngày nay con sợ hãi, vừa nói vừa lau miệng khó, thỉnh thoảng lại đỏ hoe mắt, đảm bảo cha mẹ em sẽ không dám đánh mắng em đâu!"

"Thật ạ?" Bánh bao nhỏ mở một bên mắt, tò mò hỏi.

Cậu nhóc mới bốn tuổi, dù có hiểu chuyện thông minh đến đâu thì vẫn còn là một đứa trẻ, cũng sợ cha mẹ nổi giận.

"Đương nhiên, cha mẹ em nhất định rất thương em. Nhưng mà chỉ một lần này thôi, không có lần sau."

Bánh bao nhỏ liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc: "Chị, sau khi trở về em sẽ hiểu chuyện, không nghịch ngợm nữa. Em phải chăm chỉ tập thể dục, cao ráo đẹp trai như chú Tần, sau đó cưới em gái ruột của chị!"

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, một đứa bé nhỏ xíu như vậy đã bắt đầu tính toán cho tương lai rồi sao?

Loading...