Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:53:02
Lượt xem: 40
Giống như Tần Nguyên Cửu nói, trước khi bắt đầu thi đấu, thuê xong người chịu trách nhiệm an ninh chính thì ban Thông tin của hội sinh viên sẽ thông báo quy tắc. Vì trước đó hạng mục thuê mướn đã được khảo sát toàn diện, cho nên lần này chỉ cần làm nội dung như cũ là được.
Chỉ cần họ mở rộng cơ số nhân viên tham gia thi đấu, đề cao độ khó của hạng mục tranh giải và các tuyến hợp lệ, sẽ đảm bảo trở thành nhân viên an ninh công chức chính thức, có năng lực nghề nghiệp đảm nhiệm chức vụ của mình.
Trận thi đấu đầu tiên chính là chạy vác nặng. Mang hai mươi kg chạy trong năm km!
Điều kiện vừa đưa ra, làm cho các tuyển thủ đã chuẩn bị sẵn sàng và các khán giả đã quen các quy tắc thi đấu xôn xao cả lên.
Kha Mỹ Ngu khó hiểu nghiêng đầu hỏi Tần Nguyên Cửu.
Anh nhàn nhạt giải thích.
“À, có phải anh Cửu đã biết trước rồi không nên mới huấn luyện cha theo tiêu chuẩn này?”
“Không hề.” Tần Nguyên Cửu cười nói: “Anh chỉ yêu cần cha huấn luyện theo tân binh trong bộ đội thôi. Không ngờ những sinh viên này vì biểu dương lại tiêu chuẩn cao như thế.”
Năm cây số tương đương với mười dặm đất, một dặm đất là năm trăm mét. Chuyện này tương đương với cõng một đứa trẻ bốn năm tuổi trên lưng chạy hết năm ngàn mét. Đường đua tiêu chuẩn chỉ có mười hai vòng rưỡi thôi!
Nếu không phải cuối cùng Kha Mỹ Ngu quyết định lấy bản lĩnh chân chính của mình đối đáp thi đại học, thì cô vốn dĩ sẽ không trải nghiệm được cảm giác con gái chạy thể dục một ngàn mét trong thời gian quy định là như thế nào.
Kinh khủng quá rồi, đó chắc chắn là một cơn ác mộng.
Chưa tới mạt thế, thể chất của mọi người chưa được trải qua rèn luyện virus zombie.
Dưới một ngàn mét, không ít nữ sinh sắc mặt trắng bệch, đau họng, thậm chí có người còn ói ra!
Nam sinh chạy một ngàn hai trăm mét cũng không phải là một nhiệm vụ có thể hoàn thành thoải mái.
Dù gì bây giờ mọi người hoạt động nhiều nhưng mà nhiệm vụ mang nặng chạy năm ngàn mét cũng khá nặng nề.
Các tuyển thủ tới tham gia thi đấu cũng cầm lấy quyết tâm chiến thắng, muốn chiếm được một cái tên làm việc chính thức.
Họ kìm nén nội tâm kinh ngạc của mình, tiếp tục nhảy làm nóng người tại chỗ, không ai dám dị nghị gì cả.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, Vọng Đế Xuất gân cổ lên quát: “Đồng chí Kha Khánh Nghĩ cố lên! Đồng chí Kha Khánh Nghĩa siêu nhất! Đồng chí Kha Khánh Nghĩa mãi đỉnh!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nó không chỉ hưng phấn kêu lên, còn đập cánh theo sau, quanh quẩn ở trên đầu cha Kha cố gắng cổ vũ: “Ổn định hô hấp, phải chạy năm cây số, phải chuẩn bị ứng chiến lâu dài…
Tập trung chú ý, kẻ địch của ông chính là bản thân, đừng so sánh với người khác…
Không phải chỉ là năm cây số thôi, mười ngàn bước, chuyện nhỏ mà…
Hai mươi ký, không phải là cõng một đứa trẻ bốn năm tuổi thôi sao…”
Nó nói rập khuôn những lời bình thường mà Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu nói trong lúc huấn luyện cha Kha. Không chỉ thế mà không phụ lòng cả bộ lông trắng của mình, giọng nói của nó oang oang trên vùng trời đường đua, trở thành thứ sáng nhất cung thể thao!
Thành viên đội cổ động viên Vọng Đế Xuất này sức chiến đấu siêu quần, không cho đám Kha Mỹ Ngu có cơ hội ra sân.
Cha Kha bị nó nói nhao nhao bực cả mình, mất tập trung chạy. Nhưng lại vô thức hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù không lấy được hạng đầu nhưng thành tích của ông cũng tốt, đứng thứ hai.
Nghỉ ngơi một lát là tới hạng mục đánh cận chiến.
Thành viên của hội sinh viên giữ lại hạng mục này nhưng quy tắc thi đấu cũng được thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-193.html.]
Thí sinh không còn khiêu chiến nhân viên an ninh kỳ cựu nữa. Dù sao làm nhân viên an ninh ở đại học thì năng lực sẽ hạ thấp dưới sự an nhàn của công việc.
Nói cách khác, theo thói quen này thì chất lượng của nhân viên an ninh ngày càng đi xuống.
Họ sẽ để thà đánh nhau với sinh viên hiệp hội võ thuật của trường tốt nghiệp mùa hè này còn hơn.
Nhưng sinh viên được tuyển vào hiệp hội võ thuật thì đều có thiên phú về mặt võ thuật. Hơn nữa hiệp hội thường xuyên mời danh sư võ thuật tọa đàm và hướng dẫn, thường xuyên dẫn đội tham gia thi đấu võ thuật toàn quốc.
Mặc dù họ không thể so sánh với những nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng cũng chủ nghĩa hình thức trong nghiệp dư.
Từng hàng sinh viên cao lớn mặc đồng phục đi vào sân, trên khán đài bùng nổ những tràng vỗ tay kịch liệt, dường như thi đấu ngày càng thú vị.
Hai mươi sinh viên khoanh tay đứng cách nhau.
Các tuyển thủ chỉ cần một mình đấu thắng hai người trong số đó thì xem như thuận lợi thông qua cửa ải sát hạch này.
Cha Kha uống nước mật ong, lúc này những khó chịu chạy vác nặng mang lại đã biến mất hoàn toàn.
Ông thích tốc chiến tốc thắng, những người khác chưa kip chần chừ thì bản thân đã đi tới đối diện, hơi cúi người cười với người ta: “Đồng chí nhỏ, mời?”
Sinh viên kia gật đầu, hít sâu liệt kê tư thế, khí thế rất đầy đủ, làm cho người ta nhìn là biết vô cùng chuyên nghiệp.
Dù gì cha Kha cũng là người thi đấu hai lần, lại từng huấn luyện trong cục cảnh sát, nhân lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi thích so võ thuật với người ta. Ông cũng hiểu chính xác thực lực của mình.
Ông chậm rãi so chiêu với người ta. Đến khi thăm dò hết chiêu thức của đối phương thì ra chiêu khống chế địch.
Ông có thể lấy kinh nghiệm vừa học được dẫn đến hiệu quả so tài, cũng không để cho đối phương thua quá thảm.
Ông thắng người thứ hai vô cùng dễ dàng.
Người khác thấy thế thì cho rằng sinh viên trước mặt chỉ nhìn khỏe mạnh thôi nhưng thật ra chỉ đang khoa tay múa chân.
Thoáng chốc lòng tự tin của họ nổ tung, chọn người hơi gầy éo hoặc vóc dáng lùn khiêu chiến.
Nhưng mà thực tế rất tàn khốc, họ bị sinh viên đánh tới kêu cha gọi mẹ!
Trận thi đấu đầu tiên đã loại được một đống tuyển thủ, trận thứ hai này thì loại hơn một nửa.
Trong hai hạng mục thi đấu sau, cha Kha cũng thành tích vô cùng xinh đẹp, giành được sự ủng hộ của tất cả mọi người, đương nhiên thuận lợi lấy được một cái tên làm việc chính thức. Chỉ cần làm trên ba tháng, ông không có xuất hiện tình trạng gì đặc biệt thì sẽ lên thẳng chính thức, hưởng thụ tiền lương phong phú và phúc lợi trước kia bản thân cũng không dám nghĩ.
Nghe nói một đống nhà phúc lợi mới được phát, nếu như mẹ Kha cũng lấy được tên như vậy thì họ cũng có hy vọng xin một căn rồi!
Cả nhà hưng phấn về nhà, mẹ Kha, bà cụ lại chuẩn bị chúc mừng cho cha Kha.
Lúc này Kha Mỹ Ngu lấy một chồng sách từ trên lầu xuống, bỏ cái rầm bên cạnh cha Kha, cười nói: “Cha ơi, phải bảo toàn nhiều thứ lắm. Cha phải học tập đàng hoàng, không thể bị đám trẻ vượt mặt được.”
Cha Kha nhìn chồng sách cao hơn nửa người, đầu có hơi chóng mặt: “Ngu Bảo Nhi, cha con có bảo toàn đi nữa thì rèn luyện cơ thể này tốt không phải là được sao? Bình thường nghe radio một chút, đảm bảo không lụt tư tưởng là đủ rồi.”
“Sai sai sai.” Kha Mỹ Ngu líu ríu: “Cha cho là làm việc giống như làm ruộng à? Trước kia cha là nông dân, tiếp xúc nhiều nhất là ruộng đất. Nhưng từ này về sau cha phải đối mặt với sinh viên, đồng nghiệp, người có ăn học trong bụng toàn là mực, âm mưu cũng nhiều. Con không tính là người có tính toán nhưng khác thì chưa chắc đâu!
Nói cho cùng, sao cha có thể mở mắt ra trừ ăn với ngủ thì rèn luyện cơ thể cả ngày được? Đọc sách lâu không có hại đâu.”
Trên dưới người nhà họ Kha cũng đồng ý, mẹ Kha cũng cười nói: “Tiểu Ngư Nhi nói đúng, đồng chí kia đã nói rồi mà. Ba ngày không học là không theo kịp đồng chí Lưu mà nhỉ?
Vĩ nhân người ta cũng nói ngày nào sách cũng không rời tay, mẹ cũng phải học tập theo người ta.”
Tần Nguyên Cửu cười nói: “Con cảm thấy nhân lúc cha mẹ còn ở đại học thì lấy bằng tốt nghiệp cấp ba trước, sau đó không chừng còn có cơ hội lên đại học nữa đó.”