Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:53:01
Lượt xem: 45
Tần Nguyên Cửu cười khổ nói: “Phong thái lịch sự đã từng gây họa một lần, sao anh dám tái phạm?”
“Có một số người nếu không vạch rõ giới hạn, cô ta sẽ nuôi ảo tưởng, anh không muốn em bị liên lụy.”
Nhưng có vẻ như cô đã bị người khác ghi hận rồi.
Kha Mỹ Ngu cười ha ha, nói: “Em hơi bị thích đồng chí Tần rồi đó, giữa hàng ngàn cô gái lại chỉ chọn mình em.”
Tại sao lại phải ghi hận, xinh đẹp tựa thiên tiên như cô đây còn chẳng thấy được mấy người?
Nhưng nhân vật phản diện cũng rất chói mắt, nhất định sẽ thu hút một lượng lớn nữ sinh trong trường đại học…
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha Kha ở sân tập luyện tập một ngày, toàn thân đều mềm nhũn ra, nhưng kết quả thật đáng kinh ngạc, ông đã đạt được tám, chín điểm trở lên, đồng thời còn đạt được hạng xuất sắc trong phần vượt chướng ngại vật.
Về đến nhà, đồ ăn bọn họ thưởng thức chính là thành quả nghiên cứu cả ngày nay của mẹ Kha.
Một bàn ăn lớn gồm các món ăn Trung Tây kết hợp, với tập sách hướng dẫn chi tiết của Kha Mỹ Ngu, mẹ Kha không chỉ theo đuổi hương vị nguyên bản của nguyên liệu mà còn cải thiện đáng kể màu sắc, mùi thơm và cách trình bày của món ăn.
Bàn đồ ăn khiến người ta như nhìn thấy cảnh đẹp, tạo cảm giác như được đối xử ở tiêu chuẩn cao.
Không ai động đũa, mẹ Kha bưng hai bộ d.a.o kéo cho Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu, cười căng thẳng nói: “Đám thanh niên các con là người hiểu biết, giúp mẹ nếm thử đồ ăn.”
Nguyên nhân chủ yếu là vì con rể là người thủ đô, trước đây gia thế khá tốt, đã ăn nhiều đồ ngon, còn con gái của nhà mình thì chỉ là hàng đính kèm.
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu:
“Mẹ, mẹ tìm đúng người rồi!”
Cô là con nhà giàu, kiếp trước từng ăn ngon khắp thế giới, cũng từng chứng kiến những sự kiện lớn.
Cô trịnh trọng nhìn đồ ăn trên bàn, nghiêm túc nhận xét: “Mẹ, hôm nay mẹ suy nghĩ các món ăn nên trên bàn đều có món Trung và món Tây, nhưng đến lúc thi đấu thực sự, mẹ phải có sự thống nhất.
Không phải phong cách Trung Tây không thể trộn lẫn, nhưng hai nền văn hóa va chạm gay gắt, mẹ phải tìm điểm cân bằng để kết hợp cả hai mà không đột ngột. Mẹ nên làm toàn bộ là món Trung hoặc toàn bộ là món Tây.
Mỗi nền văn hóa bàn ăn đều có những nét đặc trưng riêng nhưng không thể tách rời khỏi bộ ba món khai vị, món chính và món tráng miệng..."
Lúc đầu nhà họ Kha buồn cười trước cách ra vẻ của cô, họ đều lớn lên trên cùng một mảnh đất, sao có thể có cách lý giải khác nhau?
Nhưng nghe nói cô thực sự có thể nói được điều gì đó, mẹ Kha không khỏi lấy sổ ghi chú ra.
Sau khi Kha Mỹ Ngu vắt óc nói hết những gì mình thêm vào, cô bắt đầu nếm thử cẩn thận, chính xác đưa ra đề xuất cải tiến cho từng món ăn.
Tần Nguyên Cửu im lặng cầm đũa lên, cùng cô nếm thử.
Phải nói là bản thân anh hơn vợ về mọi mặt, nhưng chuyện ăn uống thì quả thực không có nghiên cứu bằng cô!
Đúng là một nhóc tham ăn, hết lòng vì những món ngon.
Đợi cô nói xong, trước sự mong đợi của mọi người, Tần Nguyên Cửu khô khan nói: “Vợ con đã nói hết những gì cần nói, con cũng không còn gì để nói thêm nữa.”
Sau đó mọi người cười cầm đũa lên, phát hiện lúc Kha Mỹ Ngu nhận xét từng món, cô nói rất nhiều mà ăn thì cũng chẳng ít, bất giác, tất cả món ăn đã hết gần một nửa!
Nhưng quên mất Tần Nguyên Cửu cũng ăn rất được.
Ngày hôm sau, cha Kha và mẹ Kha lại chăm chỉ luyện tập thêm một ngày nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-192.html.]
Thoáng chốc, kỳ thi đặc biệt dành cho nhân viên bảo vệ đã đến, cuộc thi của họ được tổ chức tại sân vận động trường, nhiều học sinh không có lớp sẽ đến xem và bí mật bỏ phiếu để chọn ra người mình cho là có thể đảm nhận công việc bảo vệ của trường.
Đêm hôm trước, vì rảnh rỗi nên Kha Mỹ Ngu và bà nội làm một lá cờ đỏ nhỏ, đồng thời cũng vội vàng làm một lá cờ đỏ bằng giấy đỏ có viết thư pháp trên đó, "Đồng chí Kha Khánh Nghĩa, cố lên!"
“Đồng chí Kha Khánh Nghĩa là tuyệt nhất!”
Cha Kha không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy: “Đây không phải là quá xịn sao? Cha chỉ tham gia tuyển dụng bảo vệ, không tham gia cuộc thi lớn nào cả.”
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Thì có sao? Thực lực của cha bày ra ở đấy, còn sợ bị người khác biết à?
Cha cũng phải suy nghĩ về sự phát triển của mình trong tương lai, cha không thể hài lòng với việc làm nhân viên bảo vệ, cha phải có mục tiêu rõ ràng, tiến lên từng bước, tranh thủ khi chúng con tốt nghiệp đã trở thành chủ nhiệm bảo vệ đi!
Khi chúng ta lên thủ đô, cha có thể tìm được một công việc tốt ở với một bản lý lịch đẹp đẽ.”
Cha Kha sửng sốt, ông là người đi một bước phải xem một bước, không suy nghĩ quá nhiều.
Thậm chí cách đây vài ngày, ông cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm việc làm ở thành phố bằng nỗ lực của bản thân, tạo dựng được chỗ đứng.
Ông nghĩ thỉnh thoảng lên thành phố trông con, ở nhà lầu vài ngày rồi về làng khoe khoang sẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời rồi.
Ông còn nhớ trước khi đi, trưởng thôn đã nói xã trưởng có ý định cất nhắc ông lên làm cán bộ xã, ông sẽ có thể diện như người anh rể thứ hai, ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Dẫu sao việc nông dân trở thành công nhân ăn lương quốc gia khó hơn vươn tới trời cao!
Nhưng bây giờ trước mặt ông có hai công việc, một là cán bộ xã mà ai cũng ghen tị, hai là trực tiếp làm bảo vệ tại một trường đại học danh tiếng ở thành phố, ông đã chuẩn bị rất nhiều trong những ngày qua, đến giờ vẫn cảm thấy hoảng hốt như mình đang mơ.
"Được rồi, các con đều là sinh viên đại học danh tiếng, cha không thể cản trở các con!"
Kha Khánh Nghĩa nắm nắm tay nói.
Ông đã ngoài bốn mươi rồi, nhưng nhờ có con gái và con rể mà lại trở về tuổi đôi mươi, làm sao ông có thể thực sự bằng lòng làm người tầm thường suốt quãng đời còn lại?
Đương nhiên ông phải phấn đấu theo con lên thủ đô!
Mẹ Kha đang đứng bên cạnh cũng cảm động: “Tôi cũng sẽ cố gắng để có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn khi đến thủ đô.”
Cả gia đình hiên ngang xuất phát về phía sân vận động.
Cha Kha mặc một bộ đồ thể thao màu đen có hai sọc trắng, tóc được cắt kiểu đầu đinh như ý Kha Mỹ Ngu, trông rất năng động đẹp trai, với sức quyến rũ c.h.ế.t người tích lũy qua nhiều năm, ngay khi ông xuất hiện trên sân, các nữ sinh trên khán đài đã đỏ mặt, liên tục phất cờ trên tay.
Kha Mỹ Ngu cười hì hì đi tới bên cạnh mẹ Kha: “Mẹ à, mẹ trẻ hơn cha con mười tuổi, nhan sắc cũng đỉnh cao. Không chừng sau này có vài cô gái chàng trai trẻ quậy đòi làm mẹ kế cha kế của con đó.”
Mẹ Kha hơi sửng sốt, dở khóc dở cười bóp má của cô: “Con nhóc hư, sao mà cha mẹ của con con cũng chọc hả?
Cha mẹ đã một bó tuổi rồi, sắp được ôm cháu rồi sao lại có những suy nghĩ này được? Nói cho cùng cha của con còn chưa khỏi hẳn, mẹ con cũng không hiền, sao phải tìm người ngoài làm cả nhà chúng ta chịu ấm ức chứ?”
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu: “Mẹ à, khoan hãy nói. Mặc dù thế nhưng trước kia cha và các anh của con làm ruộng cũng không chịu dùng sức. Để người ta nói họ lười biếng giở thủ đoạn, phẩm hạnh không đoan trang.
Thực tế con cảm thấy người nhà mình hiểu rõ, biết làm được cái gì, không làm được cái gì. Cũng biết mình phải sống như thế nào.
Cái này gọi là gì, khôn vặt với khôn lỏi đó!”
“Chúng ta có lợi hại như con nói đâu.” Ánh mắt mẹ Kha dịu dàng nhìn cha Kha đang làm nóng người ở sân vận động: “Cùng lắm là chúng ta biết thỏa mãn, vui vẻ sống qua ngày thôi.”
“Đây là mới là người có hiểu biết thật này!” Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục.
Vì là người nhà của tuyển thủ dự thi nên chỗ ngồi của họ ở hàng giữa, khá gần hàng trước, tầm nhìn xem cả cuộc tranh tài cực tốt.