Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:54
Lượt xem: 47
"Ông Quý, Tiểu Lâm, cháu có thể mượn về xem không ạ? Ngày mai cháu sẽ trả lại.” Kha Mỹ Ngu giơ quyển sách trong tay, cười khẽ hỏi.
Ông Quý hừ hừ hai tiếng, cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ: "Lấy đi, sách chính là để cho người ta đọc mà!"
Quý Bội Lâm thấy khi cô xuất hiện mang theo đôi mắt đen nhánh bừng sáng, bây giờ lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lẽo ban đầu, cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, không nói một lời.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười gật đầu, còn mặt dày lấy sô cô la từ hộp sắt trước mặt Quý Bội Lâm, nhét một viên vào miệng, mơ hồ nói: "Ngày mai đọc xong, cháu sẽ đến trả lại!"
Dù sao Quý Bội Lâm cũng chỉ là một đứa trẻ, sách cậu bé đọc đều dạy người ta cách đối nhân xử thế, người trong nhà cậu bé cũng đều làm như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy kẻ thô lỗ làm chuyện quang minh chính đại như vậy.
Dáng vẻ kinh ngạc đó làm cho Kha Mỹ Ngu ngượng ngùng gãi gãi b.í.m tóc, "Lát nữa cô sẽ mời cháu uống trà sữa!”
Đã gần trưa, người nhà họ Quý sinh hoạt theo quy luật lần lượt trở về nhà.
Kha Mỹ Ngu ăn bánh nếp đường nâu nóng hôi hổi, cười híp mắt truyền tất cả số liệu cơ thể của nhà họ Quý tới máy mô phỏng.
Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra, cũng không có cái gọi là máy chụp toàn cảnh, cho nên bọn họ cũng không biết mình bị Cổ Trùng mập mạp ký sinh trong cơ thể được mấy năm, chỉ cho rằng mình giống như những người dân khác, là thiếu m.á.u do bị suy dinh dưỡng.
Cổ Trùng rất tham lam, trong mấy năm nay, không biết đã lang thang trong cơ thể người bao nhiêu lần, lựa chọn định cư lâu dài ở vị trí gần tim và đầu để lấy m.á.u tươi. Cuối cùng nó trở nên quá lớn, không thích hợp lang thang khắp nơi nữa.
Kha Mỹ Ngu gọi em họ Vũ Sâm vào trong góc, lúc đưa một cái bánh gạo nếp qua, cô tiện tay bố trí trận pháp, còn dán một lá bùa bất động lên người, nó có thể khiến mọi sinh vật sống đột nhiên dừng lại, bao gồm cả quá trình trao đổi chất và sự thay đổi tế bào trong cơ thể, sức mạnh trên lá bùa sẽ cung cấp và duy trì năng lượng sống.
Hiện tại thần thức của cô vẫn chưa thể dùng được, thay vào đó cô trực tiếp dùng máy mô phỏng và các loại thiết bị quét hình thay thế, nhìn thấy Cổ Trùng kia vẫn duy trì trạng thái ban đầu, thậm chí miệng của nó đã dừng lại!
Kha Mỹ Ngu không dám lãng phí thời gian, liền rút d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c anh ấy.
Bùa bất động là bùa thường dùng nhất khi làm phẫu thuật, có thể giảm đáng kể cơn đau của bệnh nhân, tránh khỏi nỗi lo mất m.á.u quá nhiều.
Nhưng bùa bất động cũng có thời hạn, chỉ có mười phút!
Cô đã mô hỏng hơn mười cách phẫu thuật ở trong không gian trong mười phút từ lúc Quý Vũ Sâm vào sân.
Lúc này Kha Mỹ Ngu nhanh nhẹn cắm con d.a.o vào chỗ Cổ Trùng ở gần tim anh ấy, sau đó đổi thành móc câu, móc Cổ Trùng ra khỏi cơ thể anh ấy, tiếp đó đắp Hồi Xuân Đan đã nghiền thành bột lên, không quá hai phút, miệng vết thương của anh ấy đã lành hoàn toàn.
Cô thu hồi lá bùa và trận pháp vào không gian.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Vũ Sâm hơi ngây người, anh ấy xoa n.g.ự.c như cảm nhận được điều gì đó, nghi hoặc lẩm bẩm: “Chị, chị quả nhiên là bùa may mắn, sau khi gặp chị, n.g.ự.c em không còn cảm thấy buồn bực nữa.”
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu: "Đúng không, nhưng em họ, em gầy yếu quá, nên ăn nhiều thịt chút, nên uống chút nước đường đỏ để bồi bổ thân thể đi!"
Quý Vũ Sâm nhai bánh gạo nếp mà không hề để ý, từ sau lưng lấy ra mười quả trứng chim nói, "Chị Bảo, những thứ này đều rất tươi mới, lát nữa em sẽ nướng cho chị ăn.”
Hoàn thành một việc lớn, tâm tình Kha Mỹ Ngu thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ xem làm sao đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng.
Đột nhiên cô nghĩ tới Tề Bán Tiên, có lẽ cô có thể để anh ta làm bia đỡ đạn giải quyết việc này, mà bản thân cô có thể lặng lẽ tiếp tục làm bùa may mắn!
Sau khi ăn cơm xong, loa làng bắt đầu vang lên: "Các thôn dân xin chú ý, các thôn dân xin chú ý, bảy giờ tối nay xã Hà An chúng ta sẽ chiếu phim! Xin nhắc lại lần nữa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-159.html.]
Mọi người trên bàn đồng loạt đưa mắt nhìn Kha Mỹ Ngu.
Kha Mỹ Ngu có chút bối rối, cô vô thức lấy tay chạm vào mặt mình, thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
Cô út cười nói: “Không phải dịp lễ tết thì công xã chúng ta sẽ không chiếu phim, vả lại mỗi lần chiếu phim cũng là những làng bên dưới thay phiên nhau chiếu, có thể nói là vài năm cũng không quay lại.
Không ngờ cháu mới đến ngày thứ hai, chỗ chúng ta đã chiếu phim, nếu không nhờ vận may của Ngu Bảo Nhi, chúng ta cũng không biết giải thích tình huống bất thường này như thế nào.”
Quý Nghiên Phi về nhà ăn cơm không nhịn được nói: “Con biết rồi, chắc chắn là đám dâu hôm qua muốn xem phim, trêu chị Bảo Bảo. Kết quả hôm nay lại ứng nghiệm…”
Cô ấy vừa nói xong thì lối vào sân trong đã ùa vào một đống người.
“Ngu Bảo Nhi có ở đây không, nhà tôi luộc thừa một quả trứng gà, mang cho cháu một quả, cháu xem giúp con dâu nhà thím chửa con trai hay con gái với…”
“Đồng chí Tiểu Kha, đang ăn cơm à? Khoai lang năm nay nhà thím trồng là loại ruột đỏ, cực kì ngọt, mang cho cháu ăn thử. Cháu thử sờ cháu trai thím để đầu óc nó sáng láng hơn tí, rồi sau này nó có tiền đồ…”
“Ngu Bảo Nhi, cháu có thích tấm vải hoa này không? Đây là do người thân của thím mang từ tỉnh về, thím thấy rất hợp với cháu… Cháu phán cho thím vài câu được không, không cần nhiều, nói xem có thể tìm được năm đồng lần trước thím đi chợ làm mất ở trong sân nhà không?”
Sắc mặt người nhà họ Quý bỗng thay đổi, họ bước lên trước để chặn đám dân làng điên cuồng.
Kha Mỹ Ngu giương mắt ếch nhìn, cái mác may mắn cũng không thể yên tĩnh mà làm nữa à?
Chú Quý lớn giọng hét: “Bà con đang làm gì vậy? Họa từ miệng mà ra, mọi người tỉnh táo lên đi!”
“Chú ba Quý, ông đừng có mà nhà mình ăn thịt cũng không để nhà khác uống nước canh thịt chứ! Đứa cháu gái này nhà ông ghê gớm lắm, có cái miệng thiêng, nói đâu trúng đó. Mọi người đều ở trong cùng một làng, bảo cháu nó nói cho chúng tôi vài câu thì làm sao?”
Dân làng nhao nhao cả lên, trong suy nghĩ của bọn họ thì luật không trừ một ai.
Hơn nữa cái lợi đang ở trước mắt, ai sẽ quan tâm đến những điều này chứ?
Sắc mặt chú Quý tái nhợt: “Mọi người bình tĩnh lại đã, mọi người không thể chỉ dựa vào một câu của cháu gái tôi mà tin những lời đồn miệng thiêng vô căn cứ như vậy chứ. Nếu con bé nói đâu trúng đó thì nhà họ Quý bọn tôi có sống như thế này không?”
Dân làng đều sững lại, nghĩ đến nhà họ Quý sắp tuyệt tự, bọn họ nhất thời không động não được, nhìn nhau.
“Nhưng, Ngu Bảo Nhi nói muốn xem phim, hôm nay đã chiếu phim. Cán sự Quý, ông giải thích thế nào đây?”
Ông chú Quý điềm tĩnh nói: “Sau khi nước Hạ Hoa chúng ta thành lập, cuộc sống mỗi năm một tốt lên, lãnh đạo trên trấn nói rồi, nông dân chúng ta đã vất vả cả một năm, bây giờ nên nghỉ ngơi rồi xem chiếu phim.
Phim năm nay không chỉ chiếu ở làng chúng ta, ở các địa phương khác cũng có.
Lẽ nào không phải do bà con thấy các làng khác có chiếu phim nên cũng thèm muốn, nên mới trêu cháu gái tôi mở miệng sao?”
Dân làng suy nghĩ, quả đúng như vậy thật, nhưng vấn đề là thời gian quá trùng hợp!
Bọn họ đều không hề nghe thấy phong phanh gì, không ngờ lại có được xem chiếu phim, thực sự có chút khó tin.
Nhưng bọn họ lại nhìn trái nhìn phải, trong thâm tâm vẫn tin rằng Kha Mỹ Ngu là điềm may mắn, quyết định đợi đến khi ít người sẽ lén nói với nhà họ Quý.
Sau khi đuổi khéo mọi người về, nhà họ Quý nhanh chóng khóa cửa lại, thở dài một hơi.
Chú Quý nhìn về phía Kha Mỹ Ngu, không nhịn được mà nói: “Ngu Bảo Nhi, hay, hay là cháu nói một câu để làng nào cũng chiếu phim một lượt đi?”