Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:48
Lượt xem: 49

Ăn xong, nó thỏa mãn l.i.ế.m móng vuốt, sau đó không nhịn được tiếp tục vẫy đuôi với Kha Mỹ Ngu tỏ vẻ lấy lòng.

Thể diện đâu? Thể diện của thần thú thượng cổ đâu?

Kha Mỹ Ngu ngồi xổm xuống, thử vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào trán nó.

Vọng Đế Xuất nghiêng đầu, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu đó thật đúng là làm trái tim người khác tan chảy!

“Được rồi, nể tình giá trị nhan sắc của mày cao, tao cho phép mày gọi đồ ăn.” Kha Mỹ Ngu ngồi khoanh chân trên lớp cỏ khô, bàn tay rất “to gan” mà vuốt lông Vọng Đế Xuất.

Quả nhiên là thần thú thượng cổ, cảm giác này thích đến mức lông của mấy con thú cưng đứng đầu ở đời sau cũng không bằng, đầu ngón tay cô như được bao trọn bởi một đám mây nhẹ nhàng mềm mại!

Vọng Đế Xuất nhìn cô bằng ánh mắt trông mong, kêu “ao ô, ao ô” vài tiếng.

“Không phải chứ, mày là Vọng Đế Xuất đấy.” Kha Mỹ Ngu tiếp tục xoa cái đầu nhỏ của nó, chê bai nói: “Một thần thú mà lại không thể nói chuyện? Hay là tao tìm nhầm đối tượng rồi?”

Vọng Đế Xuất tức giận, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ để cào đất.

“Aizzz, ta sai rồi được chưa? Móng vuốt cào bẩn hết cả rồi.” Kha Mỹ Ngu nhanh chóng nhận sai.

Nghe nói động vật cũng sẽ mắc bệnh trầm cảm, ví dụ như có con vẹt vì bị chủ chê xấu nên đã tức giận mà giật hết lông của mình. Vọng Đế Xuất này sẽ không định cào thủng cả hành tinh luôn đúng không?

Vọng Đế Xuất vươn móng vuốt đầy đất ra vỗ Kha Mỹ Ngu một cái, sau đó nhẹ nhàng nhảy sang chỗ khác, bày ra kiệt tác của chính mình.

Lúc này Kha Mỹ Ngu mới phát hiện, trên mặt đất có mấy chữ to: “Đồ ngốc, ta muốn ăn thịt!”

Mặt cô đen sì, vậy mà cô lại bị một con thần thú coi thường!

Kha Mỹ Ngu “hừ” một tiếng, cô tiếp tục ngồi nguyên tại chỗ rồi vung tay bố trí trận pháp xung quanh mình.

Sau đó, Kha Mỹ Ngu lấy lẩu cay có mùi vị chua cay thơm nức mũi ra khỏi không gian, cô còn lấy cả không ít xiên thịt rồi vừa ăn ngon lành vừa nhướng mày với Vọng Đế Xuất bên ngoài trận pháp.

Đuôi Vọng Đế Xuất vẫy đến mức sắp đứt, ban đầu nó còn kêu rất hung dữ, sau đó lại tỏ vẻ đáng thương mà thảm thiết kêu “ao ô ao ô”, cứ như thể sắp bị làm thịt.

“Muốn ăn đúng không?” Kha Mỹ Ngu lấy một xiên thịt dê ra đặt xuống rìa trận pháp.

Vọng Đế Xuất đột ngột nhảy lên định cướp, nhưng lại đ.â.m cái bịch vào trận pháp rồi ngã chổng vó trên mặt đất!

Kha Mỹ Ngu cười không dừng nổi: “Muốn ăn cũng không phải là không được, gọi một tiếng bố tao nghe xem!”

“Có rất nhiều con ch.ó con bình thường được huấn luyện xong đều có thể kêu ra tiếng giống vậy, vậy thì thần thú Vọng Đế Xuất cũng có thể làm được đúng không?”

Vọng Đế Xuất căm tức nhìn cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kha Mỹ Ngu hừ hừ: “Tao vốn định chiêu đãi mày tử tế, phong phú, bồi dưỡng cảm tình với mày. Kết quả mày hoàn toàn không có sự tự giác của người làm khách.

Có lẽ mày không biết, hai chữ “đồ ngốc” chính là cấm kỵ của người học dở!

Mày có thể chê bai vẻ đẹp của tao, nhưng nhất định không được chê bai chỉ số thông minh của tao!

Dù gì tao cũng dùng thực lực của chính mình, ở năm cuối cùng cấp ba cắn răng ôn tập thi đỗ đợt tuyển sinh thứ hai của trường đại học, điều này chứng minh đầu óc tao không hề ngốc.”

Nghe xong lời cô nói, Vọng Đế Xuất nhìn xiên tre trong tay cô một cái, cuối cùng cũng cúi đầu, dùng móng vuốt viết ba chữ “rất xin lỗi” ở bên ngoài trận pháp.

“Nữ Bồ Tát, ta muốn ăn thịt…”

“Gọi cha!” Kha Mỹ Ngu thích xưng hô khí phách như vậy, nghe rất có phong phạm của nữ vương.

Vọng Đế Xuất thấy cô lại lấy mì nướng, móng heo nướng và mực nướng ván sắt ra thì sốt ruột không chịu nổi, móng vuốt nhỏ cố sức mà vạch vạch trên mặt đất.

“Ngài là phụ nữ, lại trẻ như vậy, lại còn là loài người, sao lại muốn ta gọi ngài là cha?” Lúc này nó còn dùng cả kính ngữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-155.html.]

“Bởi vì tao cho mày ăn, là “người cha kim chủ” của mày. Nhanh gọi cha đi thì tao cho mày ăn đồ ăn ngon!”

Kha Mỹ Ngu đã rất lâu chưa ăn xiên nướng.

Một là vị mùi đồ nướng BBQ rất dễ ám đầy lên người, cô không muốn đối mặt với sự truy hỏi của trùm phản diện khôn khéo kia.

Hai là vì đồ nướng BBQ rất tốn điểm hòa bình, cô còn chưa được uống trà sữa thỏa thích thì nào dám mơ xa đến mấy thứ đắt đỏ như BBQ, thịt nướng, lẩu?

Kha Mỹ Ngu mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ, được cộng rất nhiều điểm hòa bình, lại rời xa trùm phản diện, vậy nên tất nhiên là cô muốn ăn thả cửa một phen.

Thấy Kha Mỹ Ngu ăn sung sướng, thật đúng là tốc độ nháy mắt ăn xong một xiên, Vọng Đế Xuất sợ bản thân vạch chữ chậm thì đến nước canh cũng không còn thừa, nó chỉ đành khuất phục, xấu hổ nhỏ giọng rầm rì: “Cha…”

“Hả? Mày nói chuyện đấy à?”

Kha Mỹ Ngu bắt nạt nó mà không hề thấy áp lực tí nào, ai bảo nó không có bản lĩnh, bị người khác bắt lấy rồi lợi dụng làm chuyện xấu, lại còn hấp thu hơn nửa vận khí của nhà họ Quý!

Vọng Đế Xuất nhắm mắt lại, cắn răng ngửa mặt lên trời kêu: “Cha ơi!”

Kha Mỹ Ngu hài lòng, cô vung tay thu hồi trận pháp, sau đó cầm một khay thịt đã bỏ xiên tre, lắc lắc trước mặt nó: “Có thơm không?”

Đầu của con ch.ó con gật đến mức sắp rớt xuống.

“Có muốn ăn không?”

Vô nghĩa, chẳng lẽ nó từ bỏ cả tôn nghiêm là để chơi cho vui à?

“Tao hỏi một vấn đề, mày thành thật viết câu trả lời thì sẽ được ăn một khay thịt, nếu không tao sẽ về nhà đi ngủ?”

Kha Mỹ Ngu cầm một miếng thịt lên ném vào miệng.

Vọng Đế Xuất khẽ cắn môi, nó đều đã gọi cha, từ bỏ tôn nghiêm rồi thì còn có gì là không thể nói nữa đâu?

Nó gật đầu đồng ý.

Kha Mỹ Ngu vô cùng hào phóng đặt khay thịt xuống trước mặt nó.

Thơm, vô cùng thơm, Vọng Đế Xuất cắn “oàm” một miếng, chưa nhai được mấy cái đã nuốt thẳng xuống cổ.

Từ sau khi nó thất nghiệp, nó phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ, không có linh lực dư thừa, cũng không có sự cung phụng của người phàm, nó giống mấy con ch.ó lang thang bình thường, bẩn thỉu chạy trốn khắp nơi, không chỉ không được ăn no mà còn phải đề phòng không để người khác bắt đi làm đồ nhắm!

Khó khăn lắm mới có người nhận ra sự khác biệt của nó, mang nó về nhà tắm rửa sạch sẽ nuôi nấng.

Nhưng nó chính là thần thú thượng cổ, không những không được ăn xương ăn thịt mà còn không được ăn no bụng, lại bị người khác ép phải làm việc!

Mấy miếng thịt hôm nay chính là thứ nó đã mong nhớ mấy chục năm, nó vừa thỏa mãn ăn vừa cảm động đến rớt nước mắt.

Kha Mỹ Ngu thấy thế thì sửng sốt, bĩu môi nói: “Mày không cần tỏ vẻ thảm thương trước mặt tao, còn đầy người khổ hơn mày. Mày nhìn nhà họ Quý – nơi xuất hiện bao nhiêu là đại nho, tạo phúc cho quê nhà, vì mày mà suýt chút nữa không còn con cháu nối dõi!”

“Hơn nữa hai cô bé mất vì sức khỏe ốm yếu của nhà họ cũng có liên quan đến việc mày hút mất phúc khí.”

“Nhất định còn có chuyện gì tao không biết, mày nói xem, mày vì một miếng ăn thì có gì mà tủi thân?”

Vọng Đế Xuất “hừ” một tiếng.

“Ấy, mày bày ra thái độ gì thế này?” Kha Mỹ Ngu tức giận vỗ nhẹ vào đầu nó.

Ăn xong một khay thịt, Vọng Đế Xuất thoải mái đến mức chỉ muốn kêu “ngao ngao”, dáng vẻ lười biếng nhìn là biết muốn quỵt nợ.

Kha Mỹ Ngu cười khẩy, cô lại lấy khoai lang hấp phô mai ra, mùi sữa thơm nức làm người khác chỉ muốn lao đầu vào.

Cô thong thả dùng thìa xúc khoai ăn, miếng khoai mềm mại, hương vị thơm nồng, thật đúng là sự hưởng thụ đến từ linh hồn.

Trong số thần thú thượng cổ, Vọng Đế Xuất thuộc loại mới xuất hiện, nó mới có mấy trăm năm tuổi thọ, tuy lúc ở Kinh Đô, nhìn như là được đi theo Đế Vương ăn hết tất cả sơn trân hải vị của thế gian, nhưng thực tế nó là đồ nhà quê.

Loading...