Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:46
Lượt xem: 47
May mắn trên người cô đã bị lá bùa che phủ hoàn toàn, hơn nữa những chỗ có người trong mắt cô đều sẽ phát sáng như bóng đèn, tỏa ra màu sắc và quầng sáng rực rỡ khác nhau, giống hệt như giấy thử PH. Dựa vào hai chỉ số này, cô có thể nhìn ra chỉ số may mắn của người khác.
Chỉ số may mắn là một chỉ số tổng hợp. Thứ nhất, nó là đường cong lên xuống trong vận mệnh của một người từ khi sinh ra, hay còn được gọi là chỉ số vận mệnh. Thứ hai, nó là giá trị tích lũy của những điều thiện và điều ác mà người đó đã làm.
Phụ nữ và trẻ em nhà họ Tề đều không ra ngoài, chỉ có bốn người đàn ông bàn bạc mọi chuyện với cô.
Ngoại trừ Tề Bán Tiên có chỉ số may mắn hồng tươi hiếm có, ba người đàn ông còn lại đều có án tử trong tay!
Thấy trời vẫn còn tối, Kha Mỹ Ngu suy nghĩ một lúc, sau đó đeo bùa tàng hình lên người rồi đi thẳng đến khu thanh niên tri thức.
Công xã Hà An sở hữu điều kiện tốt về mọi mặt ở trấn Thư Lương, có núi đẹp nước trong, đất đai màu mỡ, và quan trọng nhất là phong thủy cực kỳ tốt. Nếu không, nhà họ Quý đã không chọn nơi này làm mảnh đất thừa kế gia tộc hàng trăm năm nay.
Nhiều quý tộc và địa chủ hương thân đã từng sống ở đây, thậm chí còn có người xây dựng từ đường ở đây.
Căn nhà mà những thanh niên tri thức đang ở là một từ đường đã được tu sửa lại, tường cao có thể chắn gió bắc mùa đông thổi vào.
Kha Mỹ Ngu nhẹ nhàng nhảy lên tường, lập tức đối mặt với một con ch.ó lông trắng.
Con vật này thật sự rất xinh đẹp và dễ thương, thân hình to bằng nắm tay với bộ lông màu trắng, đôi mắt đen tròn lộ ra vẻ ngơ ngác và bối rối, nghiêng đầu hít hít cái mũi nhỏ, sau đó thè cái lưỡi hồng hồng ra.
Kha Mỹ Ngu không dám quên bản tính hung bạo của con vật có thể chiến đấu với rồng này, cô nín thở không dám cử động.
Có lẽ may mắn quanh quẩn bên cô quanh năm, nên dù có dán bùa vẫn sẽ bị sót lại một chút, điều đó đã thu hút khứu giác nhạy bén và tham lam của con vật nhỏ.
Kha Mỹ Ngu nghĩ nó không tìm được gì để ăn, sẽ quay lại ngủ trong căn phòng thoải mái và ấm áp.
Thế nhưng, nó lại vẫy đuôi ngồi xổm xuống đối diện với cô, hít một hơi rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ lười biếng và thoải mái, cộng với bản chất được bao phủ bởi sự dễ thương, trông giống như một con sư tử đang ngủ…
Vấn đề là hiện tại Kha Mỹ Ngu vẫn đang giữ tư thế nhảy lên vừa rồi, cho dù cô là tu sĩ, nhưng đứng với hai chân dang rộng thì thật khó chịu, cũng rất khó coi, đặc biệt là khi Vọng Đế Xuất muốn dành thời gian vô hạn cho cô!
Kha Mỹ Ngu trợn mắt, chịu đựng cảm giác đau nhức trong đầu, dùng thần thức ném một viên linh thú đan từ trong không gian ra.
Ngay khi đan dược có chút linh khí bay ra khỏi không trung, con thú nhỏ lập tức nhảy lên, nuốt chửng vào trong bụng.
Nó hưng phấn vẫy đuôi, không khỏi gào hú trong không khí.
Tiếng động lớn lập tức khiến những người trong phòng bị đánh thức chửi bới: "Du Diệc Minh, giữ con ch.ó của anh kỹ vào! Chẳng phải chỉ về thủ đô thôi sao, có gì đâu mà phấn khích, để chó sủa lên lúc nửa đêm như vậy?"
"Anh cho rằng người khác có thể trơ tráo nhận công nhưng không làm việc như anh sao? Anh đọc nhiều sách của nhà họ Quý, bản thân cũng học được kỹ năng xứng với công sức bỏ ra, vậy mà lại quay mặt trở thành kẻ phản bội. Ở chung một phòng với anh, tôi kinh tởm c.h.ế.t đi được!"
"Như vậy mà là người đọc sách gì chứ, đúng là làm mất mặt người đọc sách chúng tôi…"
Cánh cửa được mở một nửa, một người đàn ông gầy gò trắng trẻo bước ra với vẻ mặt vô cảm, nhỏ giọng hô lên gọi Vọng Đế Xuất đang không ngừng tru lên vì đói ở bờ tường: "Súc sinh, nửa đêm nửa hôm mày sủa cái gì?
Cẩn thận không tao làm thịt mày bây giờ!"
Vọng Đế Xuất oan ức rên rỉ hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại, tựa vào tường không nói gì nữa.
Người đàn ông xả giận xong thì đi vào nhà ngủ, khiến những người trong ký túc xá lại lên tiếng chửi bới.
Khi người đi vào một lúc lâu, Vọng Đế Xuất vẫn còn nhắm mắt lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng hức hức oan ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-154.html.]
Kha Mỹ Ngu nhướng mày, khẽ thở dài, thần thú cổ xưa sống như thế này cũng quá mất mặt rồi.
Vừa thở dài xong, cô đã nhìn thấy Vọng Đế Xuất đứng dậy, nhe răng gầm gừ về phía cô, như thể đang đe dọa sự xuất hiện của cô.
Trên mặt Kha Mỹ Ngu âm thầm hiện lên sự đắc ý, xem ra dáng vẻ của Vọng Đế chẳng qua cũng chỉ có như vậy, bị một người phàm quát mắng đến mức không còn một chút uy nghiêm của thần thú cổ xưa.
Nghĩ thì cũng đúng, linh khí ở phàm trần vốn đã ít ỏi, cộng thêm quy tắc không thể làm trái của thiên đạo lục giới. Dù là yêu ma quỷ quái hay là tinh linh thần tiên, sức mạnh thần thông của họ đều sẽ bị áp chế.
Vọng Đế Xuất được cử đến trần gian để giám sát công việc của hoàng đế, chắc chắn trên người sẽ có nhiều hạn chế để phòng tránh nó gây rắc rối cho nhân gian. Hơn nữa, cánh cửa vào lục giới đã đóng lại, Vọng Đế Xuất hiện tại có rất ít pháp lực, e rằng đã bị người khác dùng làm công cụ hút may mắn.
Kha Mỹ Ngu thích nhất là cười trên nỗi đau của người khác.
Kha Mỹ Ngu im lặng cong môi cười, nhe răng với tao à, nhóc con, mày cũng chỉ có chút năng lực này…
Nhưng mới cười được vài giây, sắc mặt Kha Mỹ Ngu đã lập tức thay đổi chóng mặt!
Súc vật nhỏ Vọng Đế Xuất thật đúng là không làm mai một ba chữ này, nó nhảy nhót chạy đến trước mặt cô, sau đó cong mông, nhấc chân sau lên y như chó…
Kha Mỹ Ngu vội vàng nhảy sang vách tường khác, chỉ là dù chân con thú nhỏ này ngắn nhưng sức bật lại khá tốt, nó theo sát phía sau, kiên quyết nhấc chân sau về phía cô!
Một người một thú đuổi theo nhau lên tận trên núi.
Chờ Kha Mỹ Ngu nhận ra thì bọn họ đã vào sâu trong núi rừng!
Con thú nhỏ đuổi theo không rời, nó bám riết không chịu tha làm Kha Mỹ Ngu cảm giác như bản thân chính là khúc xương trước mồm nó, khiến nó có thể đuổi theo tới cùng trời cuối đất!
Kha Mỹ Ngu chịu thua trước, cô bất lực thu hồi bùa ẩn thân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thấy con thú nhỏ kia nhe răng đắc ý nhìn mình, biểu cảm của nó giống y hệt dáng vẻ ban nãy của cô!
Thật là đáng giận.
“Được rồi, tao thua mày.” Kha Mỹ Ngu thở dài nói.
Con ngươi của cô chuyển động, cô suy nghĩ rồi lấy một phần thịt kho tàu ra khỏi không gian.
Kha Mỹ Ngu lập tức nhìn thấy con thú nhỏ biến thành con ch.ó con, nó thèm nhỏ dãi nhìn bát thịt trong tay cô, cái đuôi phía sau cũng không tự chủ mà vẫy vẫy.
Cô nhướng mày, cười khẽ hỏi: “Vọng Đế Xuất, thể diện thần thú của mày đâu rồi?”
Nhưng Vọng Đế Xuất cứ như không nghe thấy lời cô nói, nó còn giương móng, khẽ gầm gừ với Kha Mỹ Ngu giống như đang nói: “Nếu cô không cho ta ăn thì ta sẽ nuốt chửng cô!”
Kha Mỹ Ngu cũng không có ý định làm khó nó, cô đặt bát xuống dưới chân.
Vọng Đế Xuất chạy chậm đến rồi cắm đầu ăn, thi thoảng còn sung sướng rầm rì vài tiếng, dáng vẻ của nó giống hệt như lúc cô ăn đồ ăn ngon, là kiểu hạnh phúc đến từ linh hồn, làm người nhìn cũng không khỏi vui vẻ theo.
Hóa ra là người cùng chung lý tưởng!
Kha Mỹ Ngu lại không nhịn được mà trêu nó, cô cười khẽ, hỏi: “Mày không sợ tao bỏ thuốc mê vào trong à?”
Vọng Đế Xuất chẳng thèm nhìn cô cái nào, dáng vẻ chắc chắn là cô không dám động tay động chân.
Cũng có thể là nó muốn là muốn làm ma no, cứ ăn cho đỡ thèm trước rồi tính sau!
Tuy Vọng Đế Xuất trông bé nhỏ nhưng sức ăn của nó lại rất lớn, chỉ một lát đã ăn sạch một bát thịt.