Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:40
Lượt xem: 38
Ở nông thôn, mọi người đều thân thiết và biết mọi thứ về nhau. Lúc nói chuyện, họ thường quên giữ mồm giữ miệng, đã nói là nói ra một tràng: "Tề Bán Tiên nói nhà họ Quý có thể ăn nên làm ra như ngày hôm nay, tất cả là vì họ thờ cúng sách tiên. Bây giờ sách không còn nữa, gia đình họ đã bị sách tiên quật lại, khiến họ không có con cháu nối dõi…"
Nói xong, bà cụ ấy bực bội tát vào miệng mình: "Ai ya, coi cái miệng nhiều chuyện của tôi này, sao lại nói hết ra như vậy chứ? Ngu Bảo Nhi, cháu đừng nghe bà Vương nói bậy. Đây là Hạ Hoa mới, không có yêu ma quỷ quái đâu!"
Kha Mỹ Ngu mỉm cười lắc đầu, nghiêng người thấp giọng hỏi: "Bà Vương, Tề Bán Tiên là ai?"
Nghe thấy cái tên này cùng với câu chuyện nửa thật nửa giả kia, Kha Mỹ Ngu vô cùng hứng thú.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, bọn họ lỡ nói nhiều quá rồi. Bọn họ thực sự coi cô là con cháu trong nhà, không nhịn được mà hạ giọng nói tiếp: "Tề Bán Tiên là người trong gia đình có truyền thống coi bói ở thôn chúng ta. Người nhà họ xem bói rất linh, vì để lộ ra quá nhiều thiên cơ, tất cả thành viên trong nhà không què chân thì cũng mù mắt.
Ví dụ như cha cậu ta bị mù, còn anh cả của cậu ta thì bị què. Chỉ có cậu ta là người duy nhất không thích làm việc này từ khi còn nhỏ, nên cậu ta cũng là người bình thường duy nhất trong gia đình."
Kha Mỹ Ngu đột nhiên gật đầu, sau đó lại hỏi về chuyện của thanh niên tri thức.
Mấy ông bà cụ rảnh rỗi thường hay ngồi ở đầu thôn, vậy nên không có chuyện gì có thể thoát khỏi được giác quan hóng hớt của bọn họ. Chẳng bao lâu sau, Kha Mỹ Ngu đã có được đầy đủ thông tin về thanh niên tri thức kia.
Lúc rời đi, cô vẫn cảm thấy chưa đủ, thấp giọng dặn dò mọi người: "Khi Tề Bán Tiên xuống núi, ông bà nhất định phải nói cho cháu biết. Cháu có chuyện muốn hỏi anh ấy!"
"Ngu Bảo Nhi, khả năng của Tề Bán Tiên cũng chỉ có viết thuốc chữa bệnh. Cháu, cháu tìm cậu ta làm gì? Nếu để người ta biết được thì không hay đâu!"
"Cháu ở nhà cũng có theo học thầy thuốc trên núi, vậy nên cháu muốn thảo luận với anh ấy."
Từ xưa đến nay, bà đồng, thầy phong thủy, thầy huyền học,... tất cả đều là những người vô cùng thần kỳ.
Là một người Hạ Hoa tương đối truyền thống, thực ra Kha Mỹ Ngu vẫn có chút mê tín. Cô tin rằng trên thế giới này có thần linh, nhưng lý trí của cô lại nắm quyền thống trị, nên cô chưa từng đem nó vào thực tế.
Nhiều người thích chạy theo trào lưu, hôm nay lần chuỗi, ngày mai đi chùa thắp hương lễ Phật, hoặc là nghe nói thầy bói ở nơi nào đó nói rất chuẩn, thì chạy đến xin coi về tình duyên hoặc tương lai.
Thậm chí có người còn sang nước T xin Kumanthong, sau đó mang về thờ cúng như thần.
Kha Mỹ Ngu không biết những thứ này là thật hay giả, nhưng mạt thế đã đến, con người đã có siêu năng lực, cô đã được trọng sinh xuyên không, trong nhà còn có một chỉ dâu nhỏ là hồ tiên, bây giờ lại còn xuất hiện thần thú Vọng Đế Xuất. Thử hỏi, thế giới này còn có chuyện gì là không thể xảy ra?
Nếu các ông bà cụ đã nói nói người nhà họ Tề có dị năng, cô càng muốn xem thử họ có năng lực gì mà có thể tự cắt xẻo mình như vậy!
Cô em họ phụ giúp việc viết thư ở bưu cục trên thị trấn đang cưỡi ngựa trở về, từ xa nhìn thấy chị dâu nhà mình đi cùng một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên, cười toe toét gọi to: "Chị Bảo Bảo!"
Kha Mỹ Ngu bị tiếng gọi làm giật mình, khóe miệng lập tức co rút.
Cô phát hiện ra ai cũng thích đặt cho mình một cách gọi độc đáo, mặc cho nó có khó nghe đến mức nào.
Người khác nghe vậy thì xấu hổ, nhưng người gọi lại vui mừng hét lên!
Cô bé xinh đẹp dịu dàng vui mừng lao về phía trước, sau đó phanh gấp đột ngột, chỉ cách Kha Mỹ Ngu một ngón tay.
Thấy chị họ không còn sợ hãi la hét như trước, cô bé thất vọng nói: "Chị Bảo Bảo, chị lấy dũng khí từ đâu ra vậy?"
Kha Mỹ Ngu tròn mắt nhìn cô ấy. Cô gái này cũng đối xử với nguyên chủ rất tốt, chẳng qua là giữa những bé gái sẽ dễ so sánh với nhau rồi sinh ra ghen tỵ. Bởi vì cô út đối xử quá tốt với nguyên chủ, đương nhiên sẽ khơi dậy sự thù địch trong lòng cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-150.html.]
Thực ra cô bé Quý Nghiên Phi này cũng thích nguyên chủ, không hề tranh giành đồ ăn hay đồ chơi, mà chỉ thích chơi khăm, sau đó nhìn chị họ yếu ớt khóc lóc.
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng: "Phi Phi, em chưa nghe câu nói này sao? Ba ngày không gặp phải lau mắt nhìn, sao em vẫn đánh giá chị bằng đôi mắt như xưa vậy?"
Quý Nghiên Phi kinh ngạc nhìn cô: "Ai da, rất ấn tượng, có khi nào chị Bảo Bảo nhà ta đã bị đổi thành một người khác, chứ sao có thể văn chương lai láng như vậy được?"
Kha Mỹ Ngu ngây người, cô đột nhiên hiểu được một câu nói, người hiểu bạn nhất sẽ luôn là người thân của bạn!
Con bé này đang tiết lộ sự thật.
Điều này cũng gián tiếp khiến cô nhận thức sâu sắc, nguyên chủ là một mỹ nhân ngốc nghếch như thế nào, chỉ vài câu nói đơn giản đã khiến cô bé phải kinh hồn bạt vía!
Một chị dâu cười nói: "Không phải Bảo Nhi thay đổi, mà là do em rể quá giỏi!"
Mọi người bắt đầu trêu đùa và khen Tần Nguyên Cửu không chỉ là nhân tài, đã vậy còn biết lái máy kéo, quan trọng hơn hết là anh có phong thái nho nhã lịch sự, chắc chắn con đường sau này sẽ vô cùng rộng mở.
Nụ cười trên mặt Kha Mỹ Ngu rất tự nhiên, không hề có chút ngượng ngùng.
Về khía này này, mặt cô thực sự rất dày, thậm chí cô còn gật đầu như thật, nhân tiện xóa bỏ mối nghi ngờ về việc mình trọng sinh, cô nhíu mày phàn nàn: "Đồng chí Tần ngày nào cũng bắt chị học cả."
"Chị Bảo Bảo, đừng nói chị đồng ý cho mẹ em đến nhà làm khách là để trốn học nha?
Em nghe nói sinh viên đại học Công Nông muốn vào trường cũng phải kiểm tra trình độ. Chị Bảo Bảo, đừng để người ta trả về nhé." Quý Nghiên Phi xấu xa nói trúng tim đen.
Kha Mỹ Ngu nghiến răng nghiến lợi: "Không có chuyện đó đâu."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng qua là cô đã bắt gặp ánh mắt hâm mộ của Quý Nghiên Phi.
Nhà họ Quý là gia tộc có học thức, mặc dù đã suy tàn, nhưng dòng dõi thư hương trong xương cốt của họ chưa bao giờ thay đổi dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của tổ tiên. Việc đọc thơ, luyện chữ và viết văn đã trở thành thói quen hằng ngày của họ.
Mặc dù tình cảnh hiện tại không tốt, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã bị bãi bỏ, nhưng trình độ học vấn của nhà họ Quý vẫn đạt đến cấp ba.
Trong thị trấn hàng năm đều có học sinh cấp ba, nhưng công việc thì chỉ có một vài vị trí, vậy nên con cái nhà họ Quý phải về quê cầm cuốc ra đồng.
Họ không hề tỏ ra oán trách hay không cam lòng, đây mới là khí chất của con cháu các gia tộc. Kiên nhẫn chịu đựng cô đơn, tương lai sẽ làm nên việc lớn!
Kha Mỹ Ngu không định làm gì cả, dù sao thì trong hơn hai năm nữa, khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, đó sẽ là thời điểm để nhà họ Quý thực sự bay cao.
Trở về nhà, Quý Nghiên Phi vừa ăn cơm, vừa tươi cười kể lại cho gia đình chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Chữ viết của cô ấy rất đẹp, viết thư cũng vô cùng cảm xúc, được rất nhiều người đón nhận. Các bạn trẻ thường nhờ cô viết thư cho những người sống ở nơi khác.
Thậm chí có nhiều cặp đôi còn được se duyên với nhau nhờ những bức thư tình lãng mạn của cô ấy. Đây là niềm kiêu hãnh và tự hào của cô ấy, nhờ đó cô ấy đã được mọi người tặng cho cái tên Nguyệt Phi.
Vừa nói, cô ấy vừa cau mày, hừ một tiếng nói: "Hôm nay con nhìn thấy Du Diệc Minh, anh ta đến bưu cục nhận thư."
"Anh ta làm gì cũng không liên quan đến chúng ta." Anh trai sinh đôi của cô bé là Quý Vũ Sâm giận dữ nói.
"Quý Nghiên Phi, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chúng ta hãy xem như con người này không tồn tại, được chứ?"