Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:33
Lượt xem: 52
Tai Ứng Yến truyền tới cảm giác tê dại.
Làn da trắng nõn đột nhiên ửng đỏ, cảm giác khiến người ta tê ngứa như dòng điện chạy dọc toàn thân.
Xe gào rú lớn tiếng mà đám trẻ ở thùng xe không chống lại được thuốc ngủ nên đều ngủ say cả.
Ứng Yến chần chừ rồi học theo dáng vẻ cô, ghé sát tai cô.
Trên người cô gái nhỏ mang theo sự mềm mại, nghịch ngợm, sạch sẽ, mịn màng, lại còn cả hương sữa mê người nữa.
Khiến anh hận không thể nghe răng một miếng nuốt trọn cô.
Ứng Yến nuốt nước bọt, hít hà hương thơm của cô gái nhỏ rồi thì thầm: “Bởi vì anh muốn làm một thử nghiệm.”
Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ hỏi: “Thử nghiệm gì?”
Anh cười mà không đáp, có chút dáng vẻ cao thâm của ông trùm sau này.
Kha Mỹ Ngu không chịu nổi dáng vẻ này của anh, cô không nhịn được đưa tay kéo cánh tay anh rồi lắc lắc: “Ứng Yến ơi, mau giải thích cho chị gái nào...”
Ứng Yến lườm cô: “Em chắc chắn mình lớn hơn anh?”
“Em, năm nay em hai mươi chín rồi, đương nhiên lớn hơn anh!”
“Em từ đâu tới?” Ứng Yến thản nhiên nói.
Kha Mỹ Ngu không thèm nghĩ, miệng bô bô: “Đương nhiên là năm bảy mươi lăm...”
Ứng Yến thắc mắc nhưng anh thông minh không hỏi tiếp, tin tức cần đào ra từng chút một!
Anh chỉ cúi đầu, tự nhiên kéo tay cô ra, nhẹ nhàng thay cô xoa vết hằn trên tay.
Kha Mỹ Ngu đã bị đại lão với trùm phản diện sàm sỡ quen rồi, cô cũng không cần đề phòng một đứa trẻ.
“Lần này anh lại xảy ra chuyện gì thế?” Kha Mỹ Ngu hỏi: “Sao lần nào em đến anh cũng đều xảy ra chuyện vậy? Không phải bị đám trẻ bài xích, thì là bị mẹ kế ném đánh đòn, trời đất ạ, lần trước có sát thủ, bây giờ lại bị bắt cóc sao?”
“Anh đúng là có thể chất gặp lắm tai nhiều họa!
Thật không hiểu sao lớn lên anh lại lợi hại thế nữa.”
Ứng Yến cúi đầu, nghiêm túc hỏi: “Anh của tương lai lợi hại thế nào?”
Kha Mỹ Ngu hơi hếch cằm, đây là lần đầu tiên cô hào phòng, sùng bái và cả cảm kích thừa nhận: “Lợi hại, lợi hại lắm đó, xung quanh anh toàn là dị năng giả đỉnh cấp, bất kể là thể lực hay trí tuệ đều đứng đầu, quan trọng là bọn họ cực kỳ trung thành với anh!
Anh sẽ đứng đầu dẫn họ tạo ra một cứ địa cho người sống sót, đó là một trong năm cứ địa lớn nhất Hạ Hoa chúng ta...”
Nói đến đây Kha Mỹ Ngu chú ý thấy cổ Ứng Yến có dấu vết nhàn nhạt, nhất là ở sườn hai bên trái phải, giống như vết do mùa hè thường đeo vòng cổ để lại.
Cô khựng lại, đột nhiên trong lòng hơi xót: “Anh gặp được cô gái nhỏ có thể ép anh đeo vòng cổ rồi sao?”
Ứng Yến sửng sốt rồi lập tức cười gật đầu.
Kha Mỹ Ngu xoắn suýt một lúc rồi bắt đầu nói chuyện tình gà bông: “Ứng Yến nhỏ, nếu anh đã có người trong lòng rồi thì phải dũng cảm theo đuổi. Tình cảm giữa người với người rất trân quý.”
Anh rất ưu tú, em tin cô gái mà anh thích sẽ có một ngày thích lại anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nên sau khi trưởng thành rồi, anh đừng quấn lấy em nữa nhé?”
Ứng Yến không nhịn được mạnh tay hơn.
Anh tiếp tục xoa nắn: “Tại sao? Nếu anh thực sự ưu tú như lời em nói, tại sao em lại không thích anh?”
“Haiz, anh đã có người mình thích rồi mà. Em có ngu đâu mà đi thích anh! Đây không phải tự tìm phiền não sao?”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt nhìn đỉnh đầu anh: “Hơn nữa...” Cô mím môi, nghĩ tới trùm phản diện ở cuộc sống thực, cô không nhịn được nói: “Hơn nữa hạnh phúc mà em muốn, anh không cho em được, sau này có lẽ chúng ta sẽ không ở trong cùng một thời không nữa.
Chi bằng chúng ta tự tìm hạnh phúc cho riêng mình vậy.”
Ứng Yến mím môi: “Vậy nên em tìm thấy hạnh phúc của mình rồi sao? Người kia là ai?”
Kha Mỹ Ngu cẩn thận quay đầu quan sát vẻ mặt anh, thấy anh không khóc, cô chần chừ rồi thì thầm: “Cũng không hẳn là thế, bởi vì em còn chưa chính thức bắt đầu với anh ấy.
“Em muốn tiếp tục ở đây bầu bạn với anh, cũng coi như báo đáp lại thời gian anh chăm sóc em ở mạt thế.”
Ứng Yến ngẩng đầu, con ngươi đen kịt như b.ắ.n ra ánh sáng: “Anh hỏi em, người kia là ai!”
Trái tim Kha Mỹ Ngu đập thình thịch, giống như sau khi mình làm gì sai, sợ phụ huynh trách mắng: “Tần, Tần Nguyên Cửu.”
“Thế nên bây giờ em xuất hiện ở trước mặt anh là vì thương hại anh, muốn báo đáp lại ân tình nực cười kia sao?”
Mặc dù Ứng Yến mới là học sinh lớp ba nhưng khí chất, giọng điệu kia vẫn khiến người lớn như Kha Mỹ Ngu không chống đỡ được.
“Ứng Yến, anh, anh đừng như thế.” Kha Mỹ Ngu vô cùng hối hận sao bản thân lại dây dưa vào chuyện này.
Sợi dây chuyền kia không phải lần đầu xuất hiện trên người anh, bắt đầu từ khi cô gặp đại lão, anh đã có nó rồi.
Tại sao cô lại còn...
“Em đi đi, để anh hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng của em, sau này em không được mơ thấy anh nữa.”
Ứng Yến đứng dậy, cười chế giễu: “Anh không dám làm lỡ dở em theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Anh lại khôi phục lại dáng vẻ như lần đầu Kha Mỹ Ngu đi vào giấc mộng, bên ngoài có một lớp vỏ bọc dày, vẻ mặt, ánh mắt đều keo kiệt cho người khác.
Sắc mặt Kha Mỹ Ngu tái đi, cô mạnh miệng: “Xem đi, anh rất thích cô gái kia. Cứ vừa nhắc tới chuyện này anh lại xù lông lên, hừ, em nói gì hả?
Một mình em bị anh giam giữ bên người mười năm trời, em không thể oán giận hai câu sao?”
Ứng Yến lạnh lùng nhìn cô: “Kha Mỹ Ngu, nếu em muốn vạch rõ giới hạn với anh thì lập tức biến cho khuất mắt anh đi!
Nếu không đừng nói mười năm, kể cả một trăm năm anh cũng sẽ không thả cho em rời đi đâu!”
Kha Mỹ Ngu cũng đứng dậy, gào lên: “Ứng Yến, anh dựa vào đâu mà dám uy h.i.ế.p em? Em không có quyền lựa chọn cuộc đời mình sao?
Không dễ gì em mới cố gắng thi đỗ đại học, thi đỗ rồi còn chưa kịp hưởng thụ thành quả sau hai năm nỗ lực phấn đấu thì đã bị ép vào mạt thế, sau đó bị anh bắt giam cầm, sau này, sau này em quay về năm một chín bảy lăm rồi mà vẫn bị hệ thống trói buộc, bắt em đi cứu vớt trùm phản diện!
Em chỉ muốn sống cuộc sống bình yên thôi cũng không được sao?
Nếu như em có thể lựa chọn, em thà rằng không cần cái thân phận cô chiêu nhà giàu kia!”
Cô cũng ấm ức đầy bụng, lúc này phát tiết hết tất cả, miệng liến thoắng, mắt ầng ậng nước, mở to nhìn anh.
“Anh cho rằng em muốn nằm mơ thấy anh sao? Em muốn thoát khỏi anh hoàn toàn để bắt đầu lại cuộc sống, vờ như tận thế lạnh lùng, hung hiểm trước đó không tồn tại biết mấy!
Nhưng không thể nào, dù em đã đăng ký kết hôn với người ta nhưng chúng ta vẫn chưa thanh toán hết, nên em không thể bắt đầu cuộc sống mới, cũng không dám chạm vào tình yêu.
Mà thôi, nói cái này với một đứa trẻ chưa mọc đủ lông làm gì?”
Cô suy sụp ngồi thụp xuống, bực bội trừng mắt nhìn anh: “Chắc chắn cái hệ thống kia lừa dối em, chuyện xảy ra trong mộng sao có thể là thật được?
Với cái tình tình ngang ngược, gia trưởng cổ hủ, lại còn mắc bệnh sạch sẽ như anh, nếu đây là thật, anh nghe được mấy lời này của em mà vẫn có thể nhẫn nhịn chuyện em có người đàn ông khác, tiếp tục giam cầm em sao?”
Ứng Yến siết chặt tay, hốc mắt đỏ lên, lúc trước anh còn muốn cố gắng trưởng thành rồi đi tìm cô, vĩnh viễn giữ cô cạnh mình.
Bây giờ trong lòng anh đều là tuyệt vọng và lạnh lẽo, trưởng thành làm gì đây?
Lẽ nào anh phải đối mặt với người trong lòng đáng ghét kia của cô sao?
Lúc đầu anh tưởng tất cả vận may của mình đều dùng hết trên người cô, bất kể thế nào thế giới cũng giữ lại cho anh một tia nắng.
Quả nhiên anh là kẻ dư thừa, đến cả trong thế giới của cô anh cũng là tồn tại dư thừa.
Kha Mỹ Ngu trút giận xong, thấy bóng người nhỏ bé cô độc của anh, cô chột dạ, nhìn trái nhìn phải, tay móc vào tấm thép của thùng xe, không dám nhìn anh.
“Ứng Yến nhỏ, xin lỗi.” Cô thì thầm nói: “Em, em không nên nói anh như thế, cũng không nên trút giận lung tung.”
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh đứng thẳng, bất động như cột gỗ, cô hoảng hốt đứng dậy: “Ứng Yến, anh nói gì đó đi?”
Cô kéo góc áo anh: “Thực ra, thực ra em không hề hối hận khi gặp được anh, thật đấy!”
Kha Mỹ Ngu đứng đối diện anh, nhón chân, tròn mắt, cố gắng thể hiện dáng vẻ chân thành của mình.
“Nói dối.” Ứng Yến nghiến răng.
“Không đâu, không nói dối thật mà!” Kha Mỹ Ngu thử ôm lấy anh, trong lòng xót xa.
Lời này này phát ra từ tận đáy lòng cô, chỉ là một khi nghĩ tới anh chỉ xuất hiện trong giấc mơ của mình, đợi sau khi mình cùng anh lớn lên, cô sẽ hoàn toàn từ biệt thế giới này.
Trong lòng Kha Mỹ Ngu đau đớn giống như bị cây búa sắt gõ vào.
Cô ôm anh thật chặt: “Em hy vọng anh vui vẻ, hạnh phúc, đừng cô độc, đừng buồn bã.
Gặp được anh cuộc đời ngọt ngào của em mới có vị chua, đắng, cay, mặn.
Ứng Yến, anh đừng có bị những lời nói mang năng lượng tiêu cực kia của em ảnh hưởng. Nếu như, nếu như em thực sự ghét anh, mỗi lần gặp anh, em sẽ hận không thể cách anh tám trăm dặm.”
Ứng Yến lườm cô: “Thực sự, thực sự không ghét anh?”
“Không ghét, có ghét đâu, em thích Ứng Yến nhất đấy!” Thấy thái độ anh dịu đi, Kha Mỹ Ngu lập tức tươi cười, gật đầu thật mạnh, hận không thể moi t.i.m ra để thể hiện thành ý.
“Thế, thế em hôn anh đi.” Ứng Yến cúi đầu, cả người như bị bao phủ bởi sự tự ti.
Kha Mỹ Ngu không chần chừ, kiễng chân thơm lên má anh, mặt mày vui vẻ: “Thấy chưa, em dốt nhất là diễn kịch, yêu hận rõ ràng, người đáng ghét sao có thể xứng được tiên tử đây thơm chứ.”
Bàn tay sau lưng Ứng Yến siết chặt.
Trước nay anh đều không thích từ bỏ hay khuất phục trước số mệnh, nếu cô đã có thể dùng cách vào mộng để xuất hiện trước mắt anh, điều này chứng tỏ giữa họ có trói buộc rất sâu.
Anh nhất định sẽ nghĩ cách để hai người quấn chặt cùng một chỗ.
Có thể có được cô nhiều hơn một phút, anh cũng sẽ không tiếc.
Cuối cùng cũng dỗ đại lão trở lại bình thường, Kha Mỹ Ngu thở dài một hơi, không nhịn được quay đầu vả nhẹ vào miệng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-146.html.]
Cô biết rõ đại lão có tính tình thế nào, tại sao lại không biết điều mà làm loạn?
Người ta bảo ba tuổi định hình tính cách, Ứng Yến nhỏ mới lớp ba mà tính tình đã vặn vẹo giống đại lão đến chín phần rồi!
“Ứng Yến, chúng ta thoát ra kiểu gì đây?” Tay chân Kha Mỹ Ngu đều được xoa bóp thoải mái, cô nhàn rỗi rồi lại bắt đầu lần mò khắp nơi, lôi ra được một ít bánh quy, bánh mì, sữa và đồ uống, ôm sang một bên vừa gặm vừa nhòm ra ngoài khe hở.
Ứng Yến đứng cạnh cô, nói khẽ: “Bây giờ trốn ra cũng vô dụng, nơi đây đồng không m.ô.n.g quạnh, đi nửa ngày rồi còn chưa thấy chiếc xe nào qua lại.”
“Đợi đến phố xá sầm uất rồi mới tính.”
Kha Mỹ Ngu bất đắc dĩ gật đầu, không biết bản thân có thể nằm mơ bao lâu đây.
Mặc dù cô quen biết đại lão sau khi thành niên tức là lúc còn bé, anh sẽ trải qua cửa ải này an toàn. Nhưng cô vẫn lo cho anh, hy vọng có thể cùng anh tới nơi an toàn.
Những đứa trẻ khác cũng lục tục tỉnh lại, đợi chúng mở mắt ra, cảm nhận được tay chân bị trói, miệng bị dán băng, chúng đều sợ hãi, giãy dụa kịch liệt.
Ứng Yến kéo Kha Mỹ Ngu về chỗ cũ, ngồi dựa vào thùng xe, nhân lúc đám trẻ kia chưa phản ứng lại, anh dán băng dính lên cho hai người, tay chân cũng được trói lại lỏng lẻo.
Kha Mỹ Ngu ngoan ngoãn phối hợp, lúc anh trói cho cô, cô cười cười lấy lòng rồi thơm anh một cái nữa.
Ứng Yến tức giận trừng cô, mặc dù anh còn nhỏ tuổi nhưng đối mặt với bất kỳ nan đề hay nguy hiểm nào, trước nay anh đều không biết lùi bước, hơn nữa cũng không cho phép bản thân mình thất bại.
Bởi vì sau lưng anh là vực sâu vạn trượng, bước sai một bước cái giá phải trả là tính mạng.
Mà sự xuất hiện của Kha Mỹ Ngu đã khiến ý chí chiến đấu của anh tăng lên trăm phần trăm, nói khó nghe là con ch.ó có treo một khúc xương trước mặt, điên cuồng chạy đến c.h.ế.t cũng không hề oán giận.
Cô chính là khúc xương kia của anh.
Nhưng cô gái nhỏ này hoạt bát, tính tình khác người, một giây trước có thể đưa anh dạo chơi trên thiên đường, khiến người ta hận không thể đào tim móc phổi ra đối xử tốt với cô, một giây sau lại có thể cười hi hi đẩy người ta xuống vực sâu, cả người chìm trong đầm băng, lạnh lẽo đến mất đi tri giác, cũng mất đi hy vọng.
Yêu không được hận cũng không xong, Ứng Yến cũng không băn khoăn chuyện này nữa, thời gian hai người ở chung có hạn, chi bằng anh nắm chắc, đợi sau khi cô rời đi, anh sẽ nghĩ xem bước tiếp theo nên đi thế nào.
Có điều... Ứng Yến nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, khóe môi hơi nhếch lên, mới chỉ là đứa bé chín tuổi còn chưa trút hết tính trẻ con mà đã để lộ ra tà khí rồi.
Anh đã biết điều kiện cũng như thời gian cô xuất hiện, chỉ cần thử nghiệm thêm một lần nữa thôi.
Đám trẻ khóc lóc, giãy giụa nửa ngày mới phát hiện ra không có ích gì, ngược lại còn khiến bản thân mình ngã khó chịu hơn, da mặt mỏng manh cọ trên nền đất lạnh lẽo trơn trượt không có tác dụng gì.
Những kẻ bắt cóc kia còn cố tình làm nhục đám trẻ, trói chân tay người ta cẩn thận không phải được rồi sao nhưng bọn chúng sợ bọn trẻ giúp đỡ nhau nên họ trói tay đám trẻ ra phía sau, buộc gộp vào chân, lòng bàn tay hướng vào lưng, rất khó cởi ra, giống y như con lợn con vậy!
Hơn nữa đám người kia cũng chẳng thương xót cho đám trẻ chút nào, họ nhẫn tâm buộc dây thừng thật chặt, trong thời gian dài, tay chân đám trẻ bị tụ máu, sưng lên, đau đến tê dại.
Qua mấy tiếng sau, e là tay chân bọn nhỏ đều tàn phế mất.
Đám trẻ lặng lẽ khóc, nhớ người thân, cơ thể be bé co lại, thậm chí mất đứa nhỏ còn dựa sát vào nhau như Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu để tìm kiếm chỗ dựa tâm lý, nom vô cùng đáng thương.
Kha Mỹ Ngu nhìn, trong lòng không rõ có cảm xúc gì, cô quay đầu lặng lẽ nhìn Ứng Yến bàng quan như không.
Đều bằng tuổi nhau, những đứa trẻ khác được hưởng thụ gia đình ấm áp, có tuổi thơ tùy hứng, thú vị, không cần cố kỵ, thoải mái vui vẻ.
Nhưng còn Ứng Yến thì sao, anh còn nhỏ đã mất mẹ, mặc dù được người cha lắm tiền nhận về nhà nhưng chờ đợi anh là những âm mưu, tính toán chỉ xuất hiện trong phim hay tiểu thuyết.
Trên khuôn mặt trắng nõn của anh không hề suy sụp, mà chỉ có sự thản nhiên như tất cả đều được anh nắm chắc và nhìn thấu.
Phải huấn luyện trong bao lâu mới có thể sở hữu tố chất tâm lý thế này?
Kha Mỹ Ngu không nhịn được nghiêng đầu dựa vai anh.
Mặc dù miệng cô đã bị dán băng dính lại nhưng dán không chặt lắm, cô vẫn có thể thì thầm với anh.
“Ứng Yến nhỏ, anh nhất định phải bình an lớn lên, sau đó khi tận thế đến, đi tìm em, em học năm hai ở đại học Bách khoa S. Em là hoa khôi của trường đó, rất dễ tìm.”
Nói đến đây, mặt mày cô vui vẻ, mang theo nhiều hoài niệm, cô cười: “Anh không biết đâu lúc đó em bị khiêu khích, đi đánh cược với người ta, nói không cần ỷ vào thân phận tai to mặt lớn của cha em là ông trùm ngành giải trí xuyên quốc gia, chỉ cần dựa vào sự nỗ lực của mình em cũng có thể đường đường chính chính thi vào đại học.
Mặc dù chỉ là trường loại hai nhưng đây là lần đầu em không dựa vào quyền thế trong nhà. Em ham chơi, giả làm nữ sinh bình thường, mỗi tháng khống chế sinh hoạt phí ở mức một nghìn rưỡi, phải biết là lúc đó em mua một cây son thôi cũng đắt hơn thế nhiều!”
Kha Mỹ Ngu thì thầm chia sẻ với anh thú vui khi giả làm dân nghèo, cũng làm giảm bớt không khí ngột ngạt lúc này: “Em còn ở ký túc xá, ngủ trên cái giường chật hẹp, xoay người giường kêu cót két, có lúc còn có cả gián!
Mặc dù cuộc sống có nhiều thứ không thích ứng được nhưng em cảm thấy khá thú vị.
Anh không biết có bao nhiêu nam sinh cậy mình có tướng mạo, nhà nhiều tiền đến thể hiện trước mặt em đâu, ha, em là người kiến thức rộng rãi, có thể ếch ngồi đáy giếng đến thế sao?
Kết quả anh biết sao không?”
Ứng Yến nhìn cô rồi lắc đầu.
“Tận thế đến, họ đều nhao nhao muốn làm anh hùng để có được trái tim em, còn có người thấy trật tự xã hội hỗn loạn nên muốn cưỡng h.i.ế.p em!”
Nghe đến đây, trong mắt Ứng Yến không nhịn được bùng lửa giận lạnh lẽo.
“May mà lúc ấy anh từ trên trời giáng xuống như thần tiên, bảo vệ em dưới đôi cánh...”
Kha Mỹ Ngu lải nhải với anh rất lâu, lâu đến mức không chống đỡ được mà ngủ gục.
Đợi đến lúc tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng choang.
Cô vội ngồi dậy, nhìn khung cảnh quen thuộc mang theo chút xa lạ, trên mặt đầy phiền não.
Vào lúc Ứng Yến cần cô bầu bạn nhất, cô lại ngủ mất.
Dù cho chỉ là mộng nhưng Kha Mỹ Ngu vẫn ủ rũ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Không biết anh thoát khỏi nguy hiểm thế nào, làm sao chống lại áp lực từ mẹ kế để về lại nhà.
“Ngủ không ngon à?” Tần Nguyên Cửu vào phòng, duỗi tay chạm vào trán cô để thử nhiệt độ.
Kha Mỹ Ngu tránh theo bản năng, cô cười gượng rồi lắc đầu: “Em không sao, chỉ nằm mơ mà thôi.”
Mắt Tần Nguyên Cửu tối đi, anh lạnh lùng ừm một tiếng rồi thu tay về: “Máy kéo trong thôn có thể cho thuê, chỉ cần tự bỏ tiền xăng rồi thêm vào một đồng là được dùng một ngày.
Bà nội thuê một ngày nói sáng nay sẽ kéo mọi người lên trấn mua chút đồ, buổi chiều đi tiễn cô với em.
Mẹ nói để em tự xem rồi thu xếp quần áo, thức ăn thì để bà chuẩn bị giúp.”
Suy nghĩ của Kha Mỹ Ngu bị anh làm đổi hướng: “Không được, sáng nay em phải ở nhà phối chút thuốc thường dùng cho cha với các anh, không lên trấn chơi nữa, anh mua ít đồ ăn vặt giúp em là được rồi.”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Nhớ chuẩn bị một phần cho anh đấy.”
“Em biết rồi, không bỏ quên anh đâu.” Kha Mỹ Ngu vẫy tay, lấy lại tinh thần, rời giường tắm rửa, thay quần áo rồi chạy về nhà tổ ăn sáng.
Trong nhà có khách, hơn nữa tối qua vừa tổ chức tiệc cưới, đồ ăn đương nhiên sẽ phong phú hơn mọi ngày.
Miến băm với củ cải nặn viên chiên lên rồi đem hấp tối qua làm thừa ra ăn dai giòn, còn nghiện hơn kẹo dẻo, lại không ngọt quá, một mình Kha Mỹ Ngu có thể ăn hết cả nồi lớn.
Thế nhưng mẹ Kha lặng lẽ nhét cho cô một chậu rồi đẩy cô sang một bên.
Nặn thành viên như này rất tốn sức, phải liên tục trộn bột mì, bình thường chỉ khi các anh trai ở nhà, hơn nữa còn phải là lúc ép dầu mới có thể làm một nồi chứ ngày thường không có đâu.
Cô muốn ăn đến đủ!
Bữa sáng mà phối trứng vịt muối, dấm tương với chao đỏ trộn lẫn với trứng gà luộc cũng là món Kha Mỹ Ngu rất thích.
Thực ra đồ ăn ngon hay không thực sự không nằm ở nguyên liệu đắt hay rẻ, chỉ cần có tay nghề, phối hợp chay mặn thì ăn thế nào cũng thấy vui.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi xe kéo lên trấn chơi, những người còn lại cũng bận rộn chuyện của mình.
Kha Mỹ Ngu về nhà, cố ý mở phòng thuốc nhỏ ra.
Cô lấy cớ gặp được người cũng là nông dân trên tỉnh, dùng kẹo sữa thỏ trắng, sữa bột, vại hũ... để đổi lấy hai bao tải dược liệu đã được phơi khô.
Giống như Tần Nguyên Cửu nói, thực ra cô không cần lo cho cha và anh trai, dù sao năm nào họ cũng tham gia hoạt động săn b.ắ.n như thế, kinh nghiệm phong phú, bản lĩnh đối chiến không đủ nhưng lại rất giỏi chạy trốn.
Hơn nữa khoảng thời gian này ngày nào họ cũng luyện tập với Tần Nguyên Cửu, bất kể là tốc độ, sự nhạy bén, sức bạo phát, tính nhẫn nại hay các phương diện khác đều được nâng lên rất nhiều.
Theo lý mà nói, lần này họ sẽ càng thoải mái hơn so với những cuộc săn trước đây.
Nhưng Kha Mỹ Ngu nhớ rất rõ lịch âm năm bảy tư còn chưa hết, xã tổ chức cuộc đi săn, cuộc săn lần này vận may của mọi người không tốt, gặp phải con hổ lớn, trong lúc chiến đấu, thôn dân bị thương nặng, may mà có binh sĩ đóng quân gần đó đi tuần tra phát hiện ra chuyện lạ nên tới cứu giúp.
Nếu không hơn nửa thôn dân sẽ c.h.ế.t trên núi.
Đúng vào lần đó cha cô bị hổ cắn chết...
Thế nên cô không thể không xem trọng, dù sao thì uy lực của cốt truyện không hề nhỏ.
Bình thường cuộc đi săn tổ chức sau mồng tám tháng chạp nhưng Kha Mỹ Ngu thích chắc chắn tuyệt đối nên cô phải chuẩn bị từ sớm, ai có thể đảm bảo được vòng sáng cá chép của cô lúc nào cũng chiếu sáng?
Thuốc cầm m.á.u đặc hiệu, thuốc trị thương, thuốc tiêu sưng, viên bách độc, thuốc mê,... thuốc có thể dùng đến cô đều phối không ít, mỗi một chàng trai trong nhà đều được chuẩn bị một phần, đến cả nhà bác cả và nhà bác ba cũng có phần.
Hơn nữa cân nhắc tới người nhà mình đều nhiệt tình, hào phóng, mỗi phần cô đều chuẩn bị nhiều hơn không ít, tránh cho đám anh em cha chú ngốc nghếch cứu người khác, hi sinh bản thân.
Túi thuốc Kha Mỹ Ngu làm ra tinh xảo, dễ dùng, cô lại nhờ các bà các cô may vào đai lưng, như thế có chạy cũng không rơi được, tránh xuất hiện chuyện ngu ngốc như rơi mất dây truyền vào phút quan trọng giống trong ti vi.
Bận rộn làm những thứ đó xong, Kha Mỹ Ngu lại tìm kiếm những tư liệu liên quan đến Vọng Đế Xuất trong kho tư liệu điện tử của hệ thống, hy vọng có thể tìm thấy phương pháp giải quyết vấn đề trong đôi câu vài lời.
Đương nhiên cô cũng xem rất nhiều ngọc giản trong không gian, trong đó có ghi chép không ít yêu ma quỷ quái nhưng cũng không miêu tả quá nhiều về thần thú đó, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Không có đầu mối, Kha Mỹ Ngu chuẩn bị đến đó rồi mới phân tích tình hình cụ thể.
Có điều cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lúc phát nhiệm vụ, hệ thống có nói con Vọng Đế Xuất kia bởi vì không có năng lượng tiếp tế nên mới bị con người khống chế, hấp thu vận khí của nhà họ Quý.
Vậy vận khí đỏ đến tím lại của cô chẳng phải là dê trong miệng cọp sao?
Kha Mỹ Ngu lập tức lật ngọc giản, tìm kiếm một loại bùa chú có thể che lấp, thậm chí là làm giả giá trị vận khí của mình.
Dù sao thì ngày ngày cô đều vẽ bùa, lại còn đốt một đống điểm hòa bình hết đợt này đến đợt khác, trải qua hai tháng ngoài thực tế, cũng chính là hơn một năm trong không gian không ngừng luyện tập, vẽ bùa như trở bàn tay thì cô không dám nói nhưng ít nhất cô cũng vẽ dễ dàng hơn, đồng thời tỷ lệ thành công cũng cao hơn.
Chỉ là loại bùa chú hiếm gặp này vẽ khá phức tạp, nét vẽ kết hợp cũng không giống loại bùa khác, thậm chí có khả năng người sáng tạo ra nó đã dùng cách vẽ liền để lá bùa đạt tới hiệu quả độc đáo, tuyệt vời nhất.
Một khi bùa có nhiều nét vẽ thì yêu cầu đối với năng lực của chế phù sư cũng tăng lên, phải khống chế linh lực ổn định, chính xác, đồng thời linh lực cũng phải dồi dào mới được.
Chính vì hai mặt hạn chế này, lá bùa mới có phân loại về đẳng cấp, ở mỗi một cấp độ, yêu cầu với tu sĩ cũng khác nhau.
Kha Mỹ Ngu đang ở phàm gian, mặc dù cô có không gian nghịch thiên, linh lực bên trong cũng nồng đậm nhưng quy tắc thiên đạo và linh lực của thế giới bên ngoài ít ỏi, hoàn toàn không đủ cung cấp cho tu sĩ Kết Đan kỳ.
Mà trùng hợp là lá bùa này cần tu sĩ Kết Đan kỳ vẽ mới có thể vẽ thành, nói một cách chính xác thì chỉ có linh lực mạnh mẽ trong cơ thể tu sĩ Kết Đan kỳ mới có thể đáp ứng được nhu cầu khổng lồ này.