Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:31
Lượt xem: 144
"Sau đó tôi sẽ giả vờ buồn bã, nghe theo sự sắp đặt của gia đình đi xem mắt, lúc đó chắc chắn trong lòng anh ta sẽ cảm thấy khó chịu, chỉ cần có chút chú ý này là tôi đã thành công 99% rồi!"
Tiểu Vấn: Không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại…
Kha Mỹ Ngu đá đá người đàn ông, sau đó dỡ chiếc giỏ tre ra khỏi lưng anh ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong chiếc giỏ tre rất bình thường, có một nhóc bánh bao xinh xắn màu trắng đang nằm co ro.
Cô không nhịn được dùng tay nhéo nhẹ khuôn mặt của đứa trẻ, vừa mềm vừa mịn.
Kha Mỹ Ngu kéo đứa trẻ ra ôm vào trong lòng, sau đó thút tha thút thít quay về.
"Em bảy Kha, sao em lại khóc, ai bắt nạt em vậy?"
"Em ôm con nhà ai trong lòng thế?"
Cô vừa mới tới rìa chợ, đã có người lo lắng tiến lên hỏi thăm.
Kha Mỹ Ngu rụt rè ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó ngập ngừng nhỏ giọng kể chuyện.
Kể cô thông minh thế nào khi tinh mắt phát hiện ra bọn buôn người bắt đứa trẻ đi, dũng cảm ra sao khi cẩn thận theo dõi chúng, khôn ngoan thế nào khi khiến bọn buôn người sợ hãi, nhưng cô chỉ là một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn suýt chút nữa hại c.h.ế.t mình!
May mà đồng chí Tần, người có lòng nhiệt tình, tinh thần trọng nghĩa rơi từ trên trời xuống, khuất phục lưu manh và giải cứu hai người bọn họ.
Mọi người theo dõi câu chuyện của cô, có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống liên tục, nhao nhao khen ngợi cô và đồng chí Tần là đồng chí tốt.
Một đám người nhanh chóng chuyển kẻ buôn người vẫn chưa tỉnh dậy về đồn công an thị trấn.
Bà cụ kéo Kha Mỹ Ngu, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tức giận trừng mắt nhìn cô: "Con bé này càng ngày càng to gan, bọn buôn người đều rất ác độc, nếu bị bắt sẽ bị xử bắn, bỏ tù."
"Có cái gì mà bọn chúng không dám làm?"
"Lần này may mà gặp được đồng chí Tần, nếu không thì cháu sẽ làm mọi người đau lòng muốn c.h.ế.t đó?"
"Bà nội." Kha Mỹ Ngu cười nhẹ ngọt ngào kêu lên: "Bọn buôn người đều chú ý cẩn thận, nếu cháu gọi cứu viện người khác, chẳng phải sẽ kinh động đến hắn sao? Đến lúc đó không biết đứa trẻ sẽ bị bán đi đâu đâu."
"Vận khí của cháu rất tốt, đây lại là việc thiện, chắc chắn sẽ có quý nhân giúp đỡ!"
"Cháu đó." Bà nội Kha dí tay vào giữa hai hàng lông mày của cô: "Vận khí rất mơ hồ, không ai có thể đảm bảo sẽ may mắn từng giây từng phút đâu."
"Sau này không được tự mình xông lên, ít nhất phải bảo đảm an toàn cho bản thân."
"Tuân lệnh bà nội Kha." Kha Mỹ Ngu tinh nghịch nghiêng đầu cúi chào.
Dáng vẻ dễ thương xinh đẹp kia khiến mọi người nhất thời sửng sốt, tại sao lại có người như vậy tồn tại?
Ngay cả phụ nữ cũng bị trúng đạn, có cảm giác hôn mê…
Người nào đó đang nắm chiếc túi vải trong tay vùi đầu đi đường, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc dừng bước nhìn.
Rõ ràng Kha Mỹ Ngu cũng nhìn thấy anh, cười nhẹ duỗi tay ra vẫy vẫy.
Nhưng chỉ nhận được vẻ mặt u ám của Tần Nguyên Cửu.
Giá trị hận thù của trùm phản diện đang tăng vọt trong tâm trí cô: "Tích tích tích… Giá trị hận thù của trùm phản diện đối với kí chủ là 40…"
"… Giá trị hận thù 50…"
"…"
"… Giá trị hận thù 99..."
Kha Mỹ Ngu ngơ ngác, sau đó nhân lúc bà Kha đang hung hăng nói chuyện, cô nhét đứa bé vào lòng bà cụ, nhảy xuống, sải bước đi đến trước mặt anh.
Người đàn ông trông khá gầy gò, nhưng sau khi đến gần hơn, cô mới phát hiện vóc dáng anh rất cao, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Không khí nóng hầm hập, Kha Mỹ Ngu cố chấp ngẩng đầu nhìn anh: "Anh rất chán ghét tôi?"
Tần Nguyên Cửu không nâng mí mắt, xoay người sang một bên, nhấc chân bước đi.
Kha Mỹ Ngu nhất thời cảm thấy vô cùng bất lực, xem ra đại lão phản diện nhất định đã có một tuổi thơ bất hạnh!
Tần Nguyên Cửu lưng thẳng tắp, sải chân dài về phía trước, vài bước đã vượt qua xe bò.
"Kí chủ." Tiểu Vấn thực sự không thích năng lực làm việc của Kha Mỹ Ngu: "Nếu cô muốn tăng giá trị hảo cảm của trùm phản diện, thì phải nắm bắt cơ hội để thể hiện sự ấm áp, tăng cảm giác tồn tại."
"Làm gì có kiểu đi hỏi người ta có ghét cô hay không như vậy, giá trị hận thù 99, cô nghĩ anh ta sẽ thích cô, muốn nói chuyện với cô sao?"
Kha Mỹ Ngu vốn đã có chút đả kích, mình vô duyên vô cớ chào hỏi anh ta, sao lại thu được một loạt giá trị hận thù chứ?
Bây giờ nghe thấy Tiểu Vấn líu ríu nói nhảm, cô tức giận đến mức trực tiếp chặn lại, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Nguyên Cửu. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô theo đuổi một người, cho dù đã giải quyết rất ổn thỏa nhưng vẫn không thể chấp nhận được việc mình bị người khác ghét bỏ như vậy.
Lên xe, cô tiếp tục ôm bánh bao trắng đang mê man, tựa vào người bà cụ nhắm mắt ngủ.
Kiếp trước Kha Mỹ Ngu là một tiểu thư nhà giàu, đã được tiếp xúc với nền giáo dục truyền thống Trung Tây kết hợp dân quốc từ khi còn nhỏ.
Thành thạo tất cả các loại đồ chơi quốc tế, mà cô còn thông minh từ nhỏ, mỗi tội lại dùng hết để đối phó với gia đình và giáo viên, lười biếng bất cứ khi nào có thể, cũng chơi với loại hai mặt rất mượt.
Trước mặt người lớn, cô luôn ngoan ngoãn, ăn nói ngọt ngào, dáng vẻ lại rất xinh đẹp, gặp ai cũng có thể dỗ người ta quên hết đông tây nam bắc. Nhưng trước mặt bạn bè cùng trang lứa, cô chỉ là một cô gái điên rồ, có thể nhảy disco, khiêu vũ, đua xe, b.ắ.n súng, đánh gôn, bơi lội, đấu kiếm…
Cô từng có một thanh mai trúc mã, một vị hôn phu cùng chí hướng (ngưu tầm ngưu mã tầm mã), là một tiểu bá vương nổi tiếng ở kinh đô. Nhưng mà tận thế tới, cô trơ mắt để đại lão che chở, nhìn vị tiểu bá vương kia bị bạn bè thân thiết âm mưu lây nhiễm biến thành zombie.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-14.html.]
Vì lý do này, cô đã dành hai ngày bày tỏ chia buồn, kết quả không biết làm sao lại chọc vào đại lão, mơ mơ hồ hồ mất đi sự trong trắng…
Cuộc sống của Kha Mỹ Ngu luôn bình dị, sau khi bị đại lão nhốt vào lồng, cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát. Bây giờ lại bị một cái hệ thống bắt kết hôn.
Từng ngày rối rắm trôi qua, cô thực sự rất mờ mịt về tương lai của mình, giống như đang đứng ở ngã ba đường, chưa kịp lựa chọn đã bị đẩy về một hướng!
Loại cảm giác này quá tệ!
Kha Mỹ Ngu không khỏi ngẫm nghĩ, cuộc đời là của chính mình, nếu bị trói buộc với trùm phản diện cả đời, cô sẽ không thể ứng phó được, phải thực sự đặt người ta vào vị trí bạn đời, trao đổi tình cảm với nhau. Chủ động thay vì bị động, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa sống tốt cuộc sống của chính mình!
Đặt ra mục tiêu, tâm trạng của Kha Mỹ Ngu lập tức được cải thiện.
Xe bò lắc lư chạy đến cục cảnh sát thị trấn, Kha Mỹ Ngu ôm đứa trẻ nhẹ nhõm nhảy xuống xe, cùng bà Kha đi vào ghi khẩu cung.
"Đây là đứa bé đó sao?" Nữ công an đã sớm hiểu đại khái tình hình, cười nói, đưa tay đón lấy.
Kha Mỹ Ngu vừa giơ tay lên, lập tức cảm giác được có một đôi bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy quần áo của mình.
Cô cong môi cười, cúi đầu nhìn xuống.
Không biết cậu nhóc đã tỉnh lại từ bao giờ, hai tròng mắt di chuyển dưới mí mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ vô thức căng thẳng mím lại, giống như chỉ cần cô thả ra là có thể bật khóc oa oa.
Thật là một đứa bé khiến người ta đau lòng.
"Không sao đâu, cứ để tôi bế đi." Kha Mỹ Ngu cười nói, đưa mắt nhìn nữ cảnh sát.
Sau khi ghi lại khẩu cung, Kha Mỹ Ngu vỗ nhẹ vào lưng cậu bé: "Bạn nhỏ?"
Cậu nhóc vẫn nhắm chặt mắt không phản ứng gì.
Nữ công an cũng nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, nơi này là cục công an, hiện tại cháu đã an toàn rồi."
"Cháu có thể nói cho dì biết cháu tên gì, nhà ở đâu, cháu đã bị người ta bắt đi như thế nào không?"
"Đúng vậy, bạn nhỏ, dì này có thể giúp em tìm được người nhà rồi đưa em về nhà nha." Lúc này Kha Mỹ Ngu trực tiếp bóp mũi cậu bé.
Cậu bé cố nhịn không há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn cố chấp giả vờ ngất.
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, buông tay ra, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, chị không đi đâu, nếu như… nếu như dì công an không tìm được nhà em, vậy em có thể về nhà chị trước, cho đến khi cha mẹ em tìm đến, được không?"
"Thật ạ?" Cậu nhóc mở một mắt, nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên, trẻ con nói dối sẽ trở nên xấu xí!" Kha Mỹ Ngu trịnh trọng thề.
Lúc này cậu bé mới yên tâm mở mắt ra, ngoan ngoãn dựa vào người Kha Mỹ Ngu, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn như người lớn, nói ngọng nghịu: "Dì công an, năm nay cháu bốn tuổi."
"Mẹ cháu sinh ra cháu khi đến tỉnh Quảng thăm cha, thế nên tên của cháu là Lư Việt Hải!"
"Lần này…" Nói đến đây, cậu bé cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn mắt Kha Mỹ Ngu, sau đó chột dạ cúi đầu nói tiếp: "Lần này cha cháu đi công tác làm việc, cháu lén lút leo lên xe."
"Bạn nhỏ Lư Việt Hải." Nữ công an tiếp tục nhẹ giọng dẫn dắt: "Cháu còn nhớ cha mẹ cháu tên gì, làm nghề gì, nhà ở đâu không?"
"Cháu lên xe lúc nào, xe tên gì, ở trên xe bao lâu?"
Lư Việt Hải sững người, nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Cha cháu tên là Lu Chan Sinh, quản lý rất nhiều chú quân nhân, mẹ cháu họ Tran, tiêm cho những đứa trẻ không nghe lời!"
"Nhà cháu ở Duyen Châu…"
(Nói ngọng không rõ chữ, tác giả viết phiên âm tiếng Trung nên mình để không dấu)
"Cháu cũng không biết lên lúc nào, cháu ngủ quên một giấc thấy xe dừng lại thì đi xuống."
Trong từng mảnh vỡ ký ức rời rạc của đứa trẻ, mọi người cho ra một kết luận.
Thằng nhóc nghịch ngợm chui vào xe cha đi công tác, lúc đi ngang qua Tiền Trang, xe dừng lại, chắc là người trên xe xuống dưới bổ sung thức ăn và nước nóng.
Mà Lư Việt Hải cũng ngơ ngác xuống xe, bị bọn buôn người bám theo, dẫn đến những chuyện phía sau.
Biết đứa bé chưa ăn gì, bà cụ Kha vội lấy ít đồ ăn vặt ra, mượn cốc trà pha thêm một cốc sữa bột.
Sau khi rửa tay, cậu bé mỉm cười với bà cụ và Kha Mỹ Ngu, hoàn toàn không còn sợ hãi, bắt đầu ngấu nghiến ăn đồ ăn vặt.
Các đồng chí công an họp nhau bàn cách giải quyết.
Không có mạng lưới thông tin toàn quốc, tất cả việc thu thập chứng cứ và điều tra đều được thực hiện thủ công!
Việc tiếp cận thông tin một cách thụ động và đơn lẻ cũng hạn chế khả năng xử lý vụ việc của họ, chẳng hạn như họ không thể hiểu được đứa trẻ nói giọng địa phương gì, nên sẽ không coi đó làm điểm vào.
Đứa trẻ còn nhỏ, nói không rõ ràng, không nhớ được nhiều điều quan trọng càng làm tăng thêm độ khó của vụ án.
"Duyen Châu, Duyen là chữ gì, ở đâu…"
"Tên của cha mẹ cậu bé là chữ gì…"
"Có khá nhiều sĩ quan có tên giống nhau."
"Mỗi ngày đều có rất nhiều xe chạy qua Tiền Trang, quan trọng nhất là cha của đứa trẻ không biết nó đang ở trong xe!”
Kha Mỹ Ngu vểnh tai lên nghe, nhấc tay nói: "Đồng chí Công an, đứa trẻ này nói năng không rõ ràng, hơn nữa giọng điệu rất lạ, có chút lẫn lộn giữa giọng tỉnh Quảng và tỉnh Liêu."
"Hạ Hoa chúng ta có rất nhiều quân khu, dưới mỗi quân khu lại có không ít quân nhân."
"Tôi nghĩ trước tiên chúng ta có thể tập trung vào các quân khu ở tỉnh Quảng, tỉnh Liêu và các khu vực lân cận, hỏi xem gần đây có nhà ai mất con không…"