Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:29:10
Lượt xem: 38

Nghĩ đến việc về nhà kêu gọi người thân, bạn bè mua thịt lợn rừng không cần dùng phiếu, đồng thời cầm theo tiền và giỏ xách, người dân trong trấn lần lượt xếp hàng leo lên máy kéo.

Thôn Lạc Phượng trước đây đã mượn không ít máy móc cỡ lớn từ xưởng cơ khí ở tỉnh, nào là máy đào, máy xúc, băng tải, máy kéo,… tất cả đều cần người lái và vận hành.

Thanh niên trai tráng trong thôn vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ những người này. Họ cho rằng lái xe là một nghề cao quý, và là ước mơ mà những chàng trai trong thôn như họ không bao giờ có thể chạm tới được.

Bây giờ có cơ hội, họ thay phiên nhau học hỏi và vận hành, biết đâu sau này có chỗ tuyển đội vận chuyển, bọn họ có thể tham gia ứng tuyển.

Biết hôm nay máy kéo được mua về, họ đã sớm xắn tay áo lên chờ đợi để lái thử.

Vì vậy, họ đã lục ra những bộ quần áo đẹp nhất ở nhà để mặc vào, thậm chí còn đến thợ cắt tóc trong thôn để cắt tóc, chuẩn bị chào đón với tinh thần phấn khởi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi tất cả người dân trong trấn đã ngồi ổn định, các chàng trai trong thôn đồng thanh hét lớn, ngâm nga một bài ca rồi quay đầu xe, dáng vẻ phong độ và phóng khoáng của họ đã thu hút không ít ánh mắt của các chị em.

Người dân trong thôn cũng tất bật phụ giúp chất thịt lợn rừng và hàng hóa thủ đô lên xe, đồng thời kiểm tra số lượng.

Khoảng chục vị đầu bếp vội vàng ăn cơm, lau miệng một cái rồi mang hàng chạy vào thị trấn.

Kế toán ở thôn và xã cũng đi cùng họ để giúp họ tính toán và thu tiền.

Kha Mỹ Ngu cười đưa một chiếc túi cho anh cả, bên trong có đựng mười cân chân lợn rừng và một cân thịt lợn được cắt gọn gàng, gói trong giấy dầu: "Anh đi nhanh giúp em nhé. Sắp đến giờ tan làm rồi, mà vẫn phải làm phiền các đồng chí ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị làm việc."

"Đúng rồi, đây là cơ hội để con ra mắt cha vợ đấy, vậy nên cư xử cho tốt vào!" Chú tư Kha cũng cười lớn nói.

Tần Nguyên Cửu trực tiếp nhét chìa khóa xe máy vào tay anh ấy: "Anh cả, nếu như bận quá thì anh cứ ở lại nhà khách trước, ngày mai đưa chị dâu đi chơi vòng vòng rồi quay lại."

Thân hình Kha Nguyên Đại cao to, không nhịn được mà đỏ mặt tía tai cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại những lời trêu đùa của người nhà.

Lần này lợn rừng được nhà họ Kha phát hiện, dân làng không tốn một xu nào mà vẫn có thể nhận về miễn phí. Hơn nữa, mấy ngày tới nhà họ Kha cũng sắp tổ chức đám cưới, vậy nên người trong thôn đều đồng ý phát cho phòng lớn, phòng ba và phòng bốn của nhà họ Kha tổng cộng là nửa phần thân lợn.

Hai con lợn còn lại được chia đều cho các gia đình còn lại.

Người già và trẻ em đều được chia nửa cân thịt, nhà nào đông người có thể lấy hơn mười cân thịt. Họ lấy ra hai cân thịt làm quà biếu cho nhà họ Kha. Hai cân thịt đó sẽ được dùng trong tiệc cưới, đây không khác gì bữa cơm g.i.ế.c lợn ngập tràn không khí vui vẻ.

Thế là họ âm thầm chuẩn bị một số thứ khác để làm quà, tuyệt đối không được để mất mặt trước người dân thành thị!

Càng gần ngày cưới, người nhà họ Kha càng bận rộn. Kha Mỹ Ngu và Đào Vũ Sương bắt đầu trang trí phòng cưới bằng thành quả bận rộn trong mấy ngày qua.

Lúc này mọi người đều vất vả kiếm miếng cơm manh áo, cũng không cần phải làm quá cầu kỳ. Cộng thêm việc tổ chức trong tình hình như vậy, nên hôn sự luôn được làm một cách đơn giản.

Dù là thành thị hay nông thôn, việc dư được một gian phòng cưới đã là điều xa xỉ, sao lại phải quan tâm đến những thứ khác?

Vả lại, đồ đạc người nhà cho Kha Mỹ Ngu cũng rất đơn sơ, một chiếc giường làm bằng gỗ táo rộng hai mét vuông có thể nằm mấy chục năm mà không bị gì cả, bàn ghế cũng do chú tư Kha và ông Kha làm cho khi rảnh rỗi.

Kha Mỹ Ngu và Đào Vũ Sương đội mũ đeo khẩu trang, quét dọn phòng ngủ nhiều lần, thay chăn ga gối nệm thành đồ cưới, rèm giường cũng được làm bằng vải cotton màu đỏ nền trắng đẹp mắt, may thành những đường viền xếp li vừa mới mẻ vừa thời trang.

Ba chiếc tủ gỗ lớn cửa đôi, tủ ngăn kéo, tủ quần áo, bàn làm việc, ghế… tất cả đều được sơn lại bằng màu sơn gỗ thông sáng sủa và trầm ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-135.html.]

Tủ gỗ và tủ ngăn kéo được phủ một lớp vải bông có in hoa trắng đỏ, ghế được kê thêm đệm hoa đỏ nền vàng, rèm cửa cũng được treo theo kiểu dáng tương tự.

Kha Mỹ Ngu còn nhờ các anh làm vài cái hộp đựng đồ, bên trên được khâu một vòng ren bằng vải, trông vừa nghệ thuật vừa mới mẻ. Cô và Đào Vũ Sương rất thích chúng, không nhịn được cũng muốn làm một bộ để ở nhà riêng của mình.

Sau đó, họ đặt thêm một cặp ấm, chậu tráng men có chữ hỷ, một cặp ly tráng men và hộp xà phòng in chữ phục vụ vì nhân dân, sau đó tự mình xếp nến thành hình trái tim, rồi dùng tre nứa xếp thành chữ "Bên nhau trọn đời".

Các bức tường được bao phủ bởi những tấm ván gỗ có hình chữ love tiếng anh, bên trên còn đặt những đồ trang trí đẹp đẽ được đặt làm ở nhà máy thủy tinh.

Chất lượng của căn phòng lập tức được cải thiện, ai bước vào cũng cảm nhận được không khí nghệ thuật ở thành phố lớn.

Phòng tân hôn trang trí đẹp đẽ, thì toàn bộ sân, nhà chính và nơi tiếp khách cũng không thể qua loa sơ sài đúng không?

Cả gia đình tiến hành tổng vệ sinh, san lấp làm phẳng mặt đất, trải một lớp đá cuội từ lối vào sân đến nhà chính và từng phòng ngủ. Tường bùn cũng được đánh bóng nhẵn, mái nhà được lợp lại bằng mái ngói, những chỗ hư hỏng cũng được thay mới.

Cửa ra vào, cửa sổ và đồ nội thất cũng được đánh bóng và sơn màu gỗ thông, mấy chiếc ghế dài và ghế đẩu cũng được làm lại, bên trên dán chữ hỷ, viền giấy và bông cà phê đẹp mắt!

Đêm ngày mùng tám, Kha Mỹ Ngu thầm cầu nguyện trong lòng trước khi đi ngủ, mong rằng ngày mai trời đẹp không mưa, đám cưới diễn ra một cách suôn sẻ.

Vẻ mặt nghiêm túc và thành kính đó khiến Tần Nguyên Cửu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Anh kéo cô vào lòng, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: "Lúc gả cho anh, em có để tâm như vậy không?"

Kha Mỹ Ngu mở mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cười lắc đầu: "Không có, người lo lắng là cha mẹ và ông bà em, em chỉ cần ăn ngon ngủ đủ là được."

Tần Nguyên Cửu u ám cau mày, nhéo má cô không hề thương tiếc: "Em không mong chờ và hy vọng vào cuộc hôn nhân của chúng ta chút nào à?"

"Ví dụ như chuyện gì?" Cô bối rối hỏi.

Anh lập tức bất lực, trên mặt không khỏi lộ ra sự thất vọng, mười năm anh còn không sưởi ấm được trái tim cô.

Chẳng phải người ta còn nhẫn tâm cho anh một nhát d.a.o vào tim sao?

Để anh trơ mắt nhìn cô rơi xuống đất trong màn sương đẫm m.á.u như một con búp bê vỡ nát!

Sao anh có thể hy vọng vào hai tháng này được chứ?

Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã nghĩ thoáng hơn, chỉ cần cô thuộc về anh và sống hạnh phúc là được.

Kha Mỹ Ngu lén lút liếc nhìn anh, cảm thấy có chút áy náy, không khỏi thấp giọng nói: "Em chỉ trêu anh thôi!

Em nói cho anh biết, đấy là bạn đời và hôn nhân của em, làm sao em có thể đùa giỡn với nó được?

Em nhất định sẽ nghĩ về tương lai của hai chúng ta."

Trong lòng Tần Nguyên Cửu lại cảm thấy khó chịu, vứt bỏ mười năm bên anh cho chó ăn, trong mắt cô những người đàn ông khác đều tốt hơn anh.

Vậy mà anh lại nghe những lời dỗ dành của cô cả một đời.

Kha Mỹ Ngu quay đầu, thấy anh im lặng đến kỳ lạ, mặt mũi một tầng u ám bao phủ, thoạt nhìn càng cô độc, lạnh lùng, mặc dù hai người cách nhau rất gần, hơi thở hai bên đan xen nhưng lại giống như xa xôi cách trở, một giây sau là cách nhau cả thế giới.

Loading...