Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:52
Lượt xem: 62
Mắt Lý Quyên Mai sáng lên, phối hợp gật đầu: “Phiền cô rồi ạ.”
Nói xong, cô ấy xin lỗi các đồng nghiệp: “Chị Dương, phiền chị xin nghỉ với lãnh đạo hộ em, nói em đến kỳ rồi, cơ thể không thoải mái, phải về nhà nghỉ ngơi một tuần.
Cũng tại em không nghe lời mẹ dặn, mùa đông cứ đòi ăn mì lạnh, nên mới bị lạnh bụng. Lúc đó cũng không bị sao nhưng lần này em lại đến tháng nên bụng bắt đầu đau.”
Chị Dương vội gật đầu: “Thế em mau về đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Em mới đến hợp tác xã hơn một năm mà người gầy đi một vòng rồi, phải về nhà bồi bổ cơ thể cho tốt đấy.”
Lý Quyên Mai khẽ cười: “Thế em cảm ơn chị Dương trước, đợi lúc về lại đây, em sẽ mang quất mật ong cho chị ăn.”
Vừa nghe thấy thế, chị Dương cười càng tươi hơn: “Có gì đâu, hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng ta không lớn lắm, bình thường không có nhiều đồng chí tới mua đồ, mình chị có thể trông được hai bàn.
Tránh cho chị nhàn quá, cả người không đau chỗ này thì ngứa chỗ kia.”
Những nhân viên bán hàng khác cũng cười nói sẽ luân phiên coi quầy giúp cô ấy.
Lý Quyên Mai có xe đạp, mẹ Kha đèo cô ấy.
Dọc đường mẹ Kha gợi chuyện nói với Lý Quyên Mai về những chuyện thú vị của đám con trai và con gái cưng trong nhà. Khi phân tâm, Lý Quyên Mai cũng cười nói nhiều hơn.
Chưa qua bao lâu, họ đã tới thị trấn, mẹ Kha đến thẳng phòng làm việc của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý vừa họp sáng xong, đang đeo kính lão, lấy bình tráng men ra uống trà, đọc báo.
Thấy ba người, ông ấy tháo kính xuống rồi vội đứng dậy, cười nhìn con gái.
Vừa nhìn xong, ông ấy đã sốt ruột, đứa con gái lúc nào cũng cười tủm tỉm của mình đang nhìn ông ấy bằng ánh mắt ửng đỏ mang theo nỗi tủi thân to lớn.
“Sao thế, ai bắt nạt cục cưng của cha?”
Ông ấy tức giận quát lên.
Phần lớn mọi người đều trọng nam khinh nữ nhưng ông ấy không thế, ngay từ đầu ông ấy đã muốn có một cô con gái thân thiết, yếu đuối, ông ấy nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thương cô con gái cưng này hết lòng.
Từ khi con gái được sinh ra cho tới nay, ông ấy không nỡ động tới một sợi tóc của cô ấy.
Con gái cưng đang yên đang lành, tích cực xuống nông thôn để giúp đỡ xây dựng, trước nay chưa từng nhìn ai với ánh mắt phiến diện, với ai cô ấy cũng tươi cười trước rồi mới nói chuyện.
Cô gái ngoan ngoãn tốt bụng như thế, sao lại bị bắt nạt thành thế này?
Lý Quyên Mai chạy tới, ôm lấy ông ấy rồi òa khóc.
Nhưng chủ nhiệm Lý còn chưa kịp đau lòng, cục cưng của ông ấy đã gào lên.
Lý Quyên Mai ngừng khóc, mắt ầng ậng nước trừng lên nhìn ông ấy: “Cha, con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi, bây giờ con lớn rồi, trước, trước mặt người khác, cha đừng gọi con như thế.”
“Phải gọi con là đồng chí Tiểu Lý, đồng chí Lý Quyên Mai.”
Thấy con gái mình còn có tâm trạng nhấn mạnh việc xưng hô, trái tim treo cao của chủ nhiệm Lý mới vững vàng hạ xuống.
Chủ nhiệm Lý cũng trừng mắt nhìn cô ấy, ông ấy lấy khăn tay lau nước mắt, nước mũi cho cô ấy, sau đó đi đến bàn làm việc quay số gọi cho vợ.
Lúc này ông ấy mới nở nụ cười mời mẹ Kha và Kha Nguyên Đại ngồi, rồi rót trà cho họ, nói: “Con gái nhà tôi bị chiều hư rồi, từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ phải chịu oan ức, hồi còn nhỏ mỗi tối chủ nhật, cứ tưởng tượng ngày mai phải đến trường là nó lại chui vào chăn khóc lóc.
Chỉ chút chuyện nhỏ mà nó cũng làm như trời sập đến nơi.”
Tuy rằng nghe qua thì ông ấy đang trách mắng con gái mình chuyện bé xé ra to, nhưng thực tế ông ấy đang nhắc khéo mẹ con nhà họ Kha, rằng con gái của mình không thể chịu nổi ấm ức.
Mẹ Kha gật đầu liên tục: “Còn không phải vậy sao, con gái rụt rè nhát gan, có chuyện gì cũng để trong lòng. Không như đứa con phá làng phá xóm nhà tôi, chỉ nhớ mỗi ăn thôi, không quan tâm đến mấy cái khác.
Nó kết hôn rồi, còn hi hi ha ha, không ra dáng một người vợ chút nào, tôi sợ là nó sẽ bị trả về nơi sản xuất.”
Mắt Lý Quyên Mai còn ngấn lệ, cô ấy cũng cười nói: “Ngu Bảo Nhi xinh đẹp lại hào phóng, nói chuyện rất thú vị, đồng chí Tần chỉ có một mình bảo bối này, làm sao mà nỡ trả về chứ?”
Mẹ Lý hớt hải chạy tới: “Sao lại thế này? Mai Mai đến đơn vị mà không báo một tiếng, có phải con bị bắt nạt không?”
Chủ nhiệm Lý tấm tắc nói: “Nghe xem, vẫn là mẹ con hiểu con, chưa thấy người đã biết con bị bắt nạt rồi. Được rồi, bây giờ con kể lại xem đã có chuyện gì xảy ra nào?”
Lý Quyên Mai run run, sau khi khóc, cô ấy lấy lại lý trí, nhưng lại hơi sợ nói cho họ biết sự thật.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là con đột nhiên được nghỉ lễ, hơi nhớ nhà thôi ạ.”
Cô ấy cười kéo tay mẹ Lý, thì thầm nũng nịu nói.
“Nói dối,” Mẹ Lý nghiêng người liếc nhìn cô ấy, không hề xiêu lòng: “Có chuyện gì, nói với cha mẹ mà còn ngại à?”
Mẹ Kha cũng nói: “Đồng chí Tiểu Lý à, chuyện lớn như vậy, nếu cháu không nói cho cha mẹ cháu nghe, sau này họ mà biết được từ miệng người ngoài thì sẽ càng bị doạ hơn đó.”
Mặc dù họ đã làm rất nhiều cách nhưng sự việc đã xảy ra rồi, khó tránh khỏi lời đồn bị truyền ra.
Trấn Hoá Nguyên bé như vậy, chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng tiếp thị chính là bia nhắm chói lọi, kiểu gì cũng sẽ có lời ra tiếng vào.
Hai vợ chồng họ Lý vội vàng đứng dậy, họ một trái một phải đứng cạnh Lý Quyên Mai. “Mai Mai, rốt cuộc là có chuyện gì, con mau thành thật nói ra cho cha mẹ biết đi con!
Chúng ta ăn muối còn nhiều hơn cơm con ăn, chắc chắn chúng ta sẽ có cách giúp con, tuy lần này con thoát được, nhưng lần sau thì sao?
Nếu không tìm ra giải pháp kịp thời, thì chúng ta chỉ trị được phần ngọn không giải quyết phần gốc!”
Lý Quyên mai nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của mẹ Kha và Kha Nguyên Đại, cô ấy hít một hơi thật sâu, thuật lại trong vài ba câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-120.html.]
Dù cô ấy đã cố gắng nói nhưng vợ chồng họ Lý vẫn cảm nhận được sự chấn động trong đó, nếu nhà họ Kha không tình cờ xuất hiện, có lẽ họ sẽ không bao giờ gặp lại con gái mình nữa!
Cả người lạnh toát, nghĩ lại mà sợ, may mắn, đau lòng, phẫn nộ là những cảm xúc xen lẫn trong lòng họ, cuối cùng hai người họ cảm kích cúi gập người cảm ơn hai mẹ con nhà họ Kha.
“Hai người làm gì vậy, mau đứng thẳng lên!”
Mẹ Kha và Kha Nguyên Đại đỡ cả hai người đứng thẳng: “Bất kể là ai nhìn thấy cũng không cho phép việc sai trái này xảy ra.”
Nói là nói như vậy, nhưng khi người ta thực sự gặp phải chuyện như vậy thì chắc chắn sẽ có một số người sợ nguy hiểm mà nhắm mắt làm ngơ.
“Cha mẹ, hiện tại không phải con không sao rồi sao? Cái tên ác ôn kia đã bị Ngu Bảo Nhi xử lý rồi, anh ta đã quên chuyện xảy ra lúc đó, rồi sẽ thành thật giải thích tội ác của mình với các đồng chí trong cục.
Một chuyện bất kỳ cũng đủ khiến anh ta bị bắt.
Chúng ta đừng xen vào nữa, chẳng qua là hiện tại là thời điểm mấu chốt để cha con lên chức, đầu tiên là chị dâu, hiện giờ là con, con sẽ không làm mất uy tín của cha…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ấy mím môi uể oải nói.
“Đứa trẻ ngốc này, con nói cái gì vậy? Chỉ cần con không sao là may mắn lắm rồi, cái gì mà lên chức. Hiện giờ cha con nhìn ra rồi, đến nỗi chỉ muốn giữ lại chức này.
Tôi còn chưa lên tỉnh mà cả đám người đã phải chịu oan khuất thế này, như vậy thăng chức là hoạ hay là phúc đây!”
Chủ nhiệm Lý mỉm cười vuốt tóc con gái: “Cha không thèm nghĩ đến việc này nữa, điều quan trọng nhất ở hiện tại chính là đưa con từ nông thôn về càng sớm càng tốt.”
“Có mọi người nhìn thấy, ai dám động đến em!”
Lý Quyên Mai nghiêng đầu nhìn Kha Nguyên Đại, nhất thời không thể nói tiếp.
“Cái đứa trẻ này, con sẽ không bướng với chúng ta nữa chứ?
Con đã tốt nghiệp cấp ba, đi đâu cũng có vị trí tốt, sao cứ phải đến chỗ khổ này để chứng minh bản thân?
Không phải những đứa nhỏ xung quanh đều đến đây hỗ trợ người nhà sao?”
Cô ấy vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, đều nghe lời của hai người.”
Mẹ Lý không khỏi nhìn con gái, rồi lại nhìn Kha Đại Nguyên như thầm cân nhắc một chuyện gì đó.
Mẹ Lý cũng là một người nhanh nhẹn, nếu không bà ấy đã không quay đầu lại và cưới chủ nhiệm Lý sau khi biết đối tượng kết hôn của mình đã kết hôn với người khác.
“Con theo mẹ ra đây một lát.” Mẹ Lý kéo con gái ra ngoài.
“Con thích thằng bé kia không?”
Không ngờ mẹ lại thẳng thắn như vậy, Lý Quyên Mai như bị sặc mà ho nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy nóng ran, ngay cả cổ cũng ửng hồng.
Cô ấy mím môi gật đầu: “Có chứ ạ, Kha Nguyên Đại cao to đẹp trai, đặc biệt còn mang lại cho người khác cảm giác an toàn. Hơn nữa anh ấy còn sắp là sinh viên của học viện tàu ngầm hải quân của tỉnh, sau khi tốt nghiệp ra quân, con cũng sẽ trở thành vợ của quân nhân!
Người nhà họ Kha cũng rất hoà nhã, rất hợp để sống chung.”
Mẹ Lý gõ trán cô ấy: “Làm vợ quân nhân khổ lắm đấy, thằng bé đi làm quanh năm suốt tháng không về, sau này ngươi phải chịu cảnh sống một mình, vừa làm cha vừa làm mẹ của đứa nhỏ.
Mẹ là đau lòng cho con, sợ sau này con phải chịu nhiều khổ cực.”
Lý Quyên Mai dang hai tay ôm lấy mẹ Lý, cô ấy tựa lên vai bà ấy nũng nịu nói: “Mẹ à, từ bé đến giờ, trừ anh ấy ra con vẫn chưa gặp được người đàn ông nào thích hợp để kết hôn cả.
Nếu ai cũng sợ khổ thì chẳng phải những người đáng yêu bảo vệ tổ quốc sẽ độc thân cả đời sao ạ?
Mẹ, mẹ nên nghĩ thế này, con rể quanh năm ở bên ngoài thế nên con gái lại càng có lý do được ở cạnh mẹ mà.”
Mẹ Lý tức giận kéo người ra: “Mẹ đã nhìn thấu con rồi, con lớn rồi không nghe lời mẹ nữa!
Được được được, mẹ sẽ gả con đi ngay!”
Hai nhà ban đầu đều có ý vun đắp, nhưng cảnh tượng nguy hiểm xảy ra tối qua càng khiến họ coi đây như một mối lương duyên trời ban.
Chủ nhiệm Lý giở lịch ra xem một lúc lâu mới chọn được vài ngày tốt, sau khi thương lượng, họ quyết định ba ngày sau chính thức làm lễ dạm ngõ, năm ngày sau ăn hỏi, mùng chín tháng một năm sau thì đăng ký kết hôn!
Vừa hay là một tháng.
Quyết định thời gian xong, hai bên đều biết rõ trong lòng nên mỗi bên đều bắt đầu thu xếp.
Đây là cô con dâu đầu tiên của nhà chú tư Kha, đương nhiên phải linh đình hơn chút.
Ban đầu nhà họ Kha còn lo lắng chuyện con trai cưới vợ nhưng không ngờ lại nhanh như thế, phòng tân hôn trong nhà còn chưa được chuẩn bị.
Ai ai cũng sốt ruột không thôi.
Tần Nguyên Cửu đề nghị: “Để ông Tiết và bà Triệu ở trong nhà bọn con đi, phòng lúc trước của Vu Nhi để trống ra làm thành phòng tân hôn, có được không?”
Ông nội Kha rất có bản lĩnh, sau khi giải ngũ về nhà, mặc dù xây nhà ở, vì khiêm tốn nên ông ấy dùng đất sét trát làm vách tường nhưng ông ấy lại kiên trì lót gạch ngói bên cỏ tranh để phòng có thể khô ráo, không bị dột vào ngày trời mưa.
Phòng Kha Mỹ Ngu sạch sẽ, sáng sủa, chỉ cần thu dọn một lượt là hoàn toàn có thể làm thành phòng tân hôn.
Sau khi có được sự đồng ý của ông Tiết và bà Triệu, người nhà họ Kha bắt đầu tất bật chuyện hôn sự của Kha Nguyên Đại, mua đồ kết hôn, bố trí phòng tân hôn, liên lạc với bà mối, người làm chứng, định sẵn quá tình...
Không chỉ phòng tân hôn cần bố trí, những nơi khác trong nhà cũng phải thu xếp cẩn thận.
Dù sao thì đến lúc đó bạn bè, thân thích nhà họ Lý cũng sẽ tới, không thể để tân nương mất mặt được.
Kha Mỹ Ngu không có chuyện quan trọng gì, cô đối chiếu theo trình tự kết hôn của đời trước, chuẩn bị thăng cấp quy cách để không làm nhà họ Lý mất mặt.
Ví dụ như phía nhà trai phải tặng quần áo, trang sức cho bên nhà gái.
Cô phải đích thân ra trận, chỉ huy các chị dâu khéo tay đạp máy may may quần áo kết hôn cho cả nam và nữ, sau đó cùng anh cả chuẩn bị trang sức, túi xách, đồ trang trí tường... cho chị dâu.