Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:47
Lượt xem: 42
Ông ta cầm chiếc đồng hồ lên để xác nhận đây là hàng thật, sau đó mỉm cười gật đầu đồng ý, còn ân cần viết cho cô một tờ giấy thế chấp.
Gia đình có thể mua một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn cho một đứa trẻ như vậy chắc chắn phải có địa vị rất cao. Ông ta không kết thân với người khác, nhưng tuyệt đối cũng không gây thù.
Kha Mỹ Ngu nhận giấy thế chấp, mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nhét giấy vào túi.
"Bỏ vào cặp đi, anh sẽ để mắt tới, làm như vậy an toàn hơn." Ứng Yến thoải mái nhận lấy, gấp lại rồi nhét vào giữa cặp sách.
Kha Mỹ Ngu không nghĩ tới việc chuộc lại chiếc đồng hồ, cô chỉ muốn thử tất cả Hán phục ở trong cửa hàng.
Cô không chỉ mặc một mình, mà còn mặc đồ đôi với Ứng Yến.
Hai người có nhan sắc cao, nên mặc Hán phục như vậy sẽ mang lại cảm giác thời đại cho vẻ đẹp tinh tế của bọn họ. Vốn dĩ tỷ lệ quay đầu lại nhìn bọn họ là 200%, nhưng bây giờ đi đến đâu cũng có người vây xem chụp ảnh.
Ứng Yến lạnh lùng nói thẳng: “Tôi là con trai của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, thân phận của tôi không thể bị lộ trên mạng, vậy nên mong mọi người xóa hết những bức ảnh vừa chụp. Nếu không tôi sẽ nhờ đội ngũ luật sư truy cứu trách nhiệm của mọi người!"
Mọi người bị anh dọa sợ, thấy cậu bé thực sự không vui, họ cất điện thoại đi với vẻ mặt lúng túng.
Thợ chụp ảnh đã chụp cho họ rất nhiều bức ảnh, nhưng phải đợi đến khi Kha Mỹ Ngu mặc hết những bộ quần áo mình thích, cô mới luyến tiếc lấy ảnh rồi đi bắt cá.
Ứng Yến lặng lẽ đi cùng cô.
Bản thân cá nhồng bạc đã có tốc độ rất nhanh, cộng thêm hàng ngày phải chạy trốn để không bị khách du lịch bắt mất, điều này đã giúp chúng luyện được kỹ năng đặc biệt, dễ dàng thoát khỏi lưới cá của mọi người.
Kha Mỹ Ngu ngồi trên tảng đá xanh, nhìn Ứng Yến xắn ống quần đứng trên chỗ nước nông, tập trung cầm lưới và nhìn chăm chú xuống mặt nước.
Cô mím môi cười khẽ.
Đa số khách du lịch đến đây là vì nghe đồn điều ước của mình sẽ cầu được ước thấy nên họ sẽ vô thức chọn những nơi ít người, cơ hội bắt được cá nhồng bạc cũng sẽ tăng lên.
Hồ nước bên cạnh rừng hoa đào rất rộng, xung quanh được bao phủ bởi những tán lá xanh tốt, khi du khách tản đi, hai người chỉ nghe thấy tiếng người chứ không thấy ai ở xung quanh.
Đột nhiên, khóe mắt Kha Mỹ Ngu nhìn thấy một bóng đen đang lặng lẽ tiến lại với tốc độ cực nhanh.
Ứng Yến lúc này đang hướng mặt về phía hồ, không hề có chút cảnh giác.
Trong mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh, khi người đó đi ngang qua mình, cô đột nhiên đứng dậy, lưỡi d.a.o sắc bén trong tay trực tiếp xuyên qua cổ họng của người đó.
Máu tươi lập tức b.ắ.n ra, có hai giọt rơi trúng mặt cô.
Khuôn mặt Kha Mỹ Ngu trắng trẻo tinh xảo, hai giọt m.á.u đỏ tươi càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp. Cô giống như yêu tinh hoa đào vô tình, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ và chửi rủa!
Ứng Yến bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen nằm ở mép hồ đang ôm cổ co giật, bên cạnh là yêu tinh hoa đào tràn ngập sát khí.
Cô đưa bàn tay trắng nõn mũm mĩm của mình ra, lòng bàn tay hướng lên trên, lộ ra một lưỡi d.a.o mỏng, sau đó nở một nụ cười ngây thơ, ngọt ngào nói: “Ứng Yến, em g.i.ế.c người rồi, phải làm sao đây?”
Dáng vẻ đó giống như cô chỉ là một đứa trẻ non nớt, không hề biết g.i.ế.c chóc là gì. Sự ngây thơ và vô cảm đan xen vào nhau, khiến cho người ta đau lòng khó tả.
Ứng Yến không nói gì bước lên phía trước, kiểm tra người đàn ông mặc đồ đen đã tắt thở kia.
Rốt cuộc là môi trường nào đã khiến một cô bé như cô có thể giải quyết sạch sẽ một người đàn ông có bản lĩnh như vậy?
Không, phải nói là cô của tương lai chẳng phải đã được anh bảo vệ hoàn toàn rồi sao?
Ứng Yến lau đi dấu vân tay trên lưỡi d.a.o rồi ném xuống đáy hồ, đầu ngón tay mát lạnh của anh nhẹ nhàng lau đi những giọt m.á.u trên mặt cô: “Anh ta nhắm vào anh.
Nước trong hồ rất sâu và lạnh, bên trong còn có một loại sứa nước ngọt cực độc, nếu như rơi xuống sẽ rất dễ bị chuột rút, khó có cơ hội sống sót.
Anh ta có động cơ g.i.ế.c người, hai chúng ta lại còn nhỏ, nếu như không cho anh ta một đòn chí mạng như vậy, cả hai chúng ta có thể sẽ c.h.ế.t dưới hồ, nên chúng ta làm vậy được xem là hành động tự vệ!”
Anh có thể tưởng tượng được ai đã phái người đến g.i.ế.c mình.
Cho dù đây là giấc mơ của Kha Mỹ Ngu, anh cũng không muốn cô bị những kẻ xấu xa đó ghi thù, thế là anh thuần thục xóa sạch dấu vết của hai người. Dùng vóc người nhỏ bé, tay chân nhẹ nhàng, leo từng chút một lên vách đá hồ sang phía bên kia.
Kha Mỹ Ngu cảm thấy cơ thể mình dần dần nhẹ đi, cô vội vàng tóm lấy tay anh: “Ứng Yến, anh nhất định phải lớn lên bình an!”
Ứng Yến siết c.h.ặ.t t.a.y cô: "Ngay cả khi em không thích anh giam cầm em?"
Cô cười khẽ nói: “Nhưng ít nhất anh của tương lai đã đảm bảo an toàn cho em, cho em được ăn những món ngon như trước, vậy nên anh không phải lo cho em đâu!
Hơn hết là em thích nhìn anh trừng trị kẻ xấu, giữ lại một chút lòng tốt cho cuộc đời.”
Ở tận thế, đại lão thực sự đã dùng nỗ lực của bản thân để xây dựng căn cứ Minh Nhật, để lòng tốt của nhóm người cuối cùng sống hoảng loạn ở mạt thế có một chỗ nghỉ ngơi.
Mặc dù theo suy nghĩ của Kha Mỹ Ngu, đại lão chỉ là sợ rắc rối, nên đã đặt ra nhiều quy tắc để khôi phục lại trật tự của căn cứ Minh Nhật giống như trước khi tận thế.
Đây là điều mà các căn cứ khác dù có cố gắng thế nào cũng không thể duy trì được. Chỉ vì điều này, Kha Mỹ Ngu hy vọng đại lão có thể tiếp tục sống tốt, không bị hai mẹ con hung ác kia đàn áp, hoặc là bị g.i.ế.c c.h.ế.t trong âm thầm!
Tất nhiên, cô sẽ không bao giờ thừa nhận đó là vì tấm vé ăn uống dài hạn của mình.
Mở mắt ra, Kha Mỹ Ngu không khỏi ngẩn người một lúc, cô thản nhiên bước vào giấc mơ như vậy mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-117.html.]
Sau khi đứng dậy, Kha Mỹ Ngu tiếp tục sử dụng thuộc tính của trang bị mới của mình: Đảm đang, làm bữa sáng cho trùm phản diện.
Canh trứng củ cải, trứng vịt muối, thịt heo xé sợi sốt tương đậu, ăn kèm với bánh hẹ hành rắc vừng.
Tần Nguyên Cửu vừa mới trở về sau buổi huấn luyện, tắm rửa xong thì ngồi vào ghế, sau đó kéo hết đồ ăn tới trước mặt mình.
Kha Mỹ Ngu không khỏi mở to mắt, tức giận hỏi: "Tần Nguyên Cửu, anh làm vậy là có ý gì? Em chọc tức gì anh à?
Anh nói xem, em lo anh bận rộn cả ngày không kịp bổ sung dinh dưỡng mới dậy sớm để làm bữa sáng cho anh, anh đừng có mà ngang ngược như vậy!"
Tần Nguyên Cửu cười nhạo: "Em tưởng anh giống em, thích ăn một mình sao?"
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng nói: “Vậy sao anh ôm hết đồ ăn vào lòng như vậy?”
“Em có nhớ tối qua anh nói gì với em không?” Anh chậm rãi dùng bữa: “Mặc dù anh rất mong em sẽ giống như một người vợ bình thường, cho anh những bữa cơm ấm áp và ngon miệng sau khi về nhà, nhưng điều này có yêu cầu phía sau.
Còn chưa đến hai tháng nữa, chúng ta sẽ làm bài kiểm tra trình độ, em chuẩn bị thế nào rồi?”
Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn anh đang ăn ngon lành, không nhịn được nuốt nước miếng, cô không chịu thua nói: "Không phải còn hai tháng nữa sao, tổng cộng chỉ có năm năm tiểu học, hai năm cấp hai, hai năm cấp ba, em chỉ cần thi một lần là có thể vượt qua."
"Phải là xuất sắc." Tần Nguyên Cửu sửa lại: “Chỉ khi đạt được học sinh xuất sắc, thì mới có tư cách chủ động lựa chọn chuyên ngành. Học sinh giỏi chỉ có thể lựa chọn một cách bị động, nếu như rớt sẽ bị chuyển sang trường khác.”
“Được được được, tổng điểm phải đạt xuất sắc đúng không?”
“Là từng môn!”
Kha Mỹ Ngu chỉ để ý đến việc một miếng bánh xèo hành lá giòn rụm lại biến mất, sốt ruột nói: "Em có thể nắm chắc môn tiếng Hán, tiếng Anh, sinh học, lịch sử và chính trị, chỉ cần học thuộc là được rồi đúng không? Làm văn thì cứ theo văn mẫu mà làm.
Toán, lý, hóa, địa, em… em sẽ làm thêm nhiều đề nữa!”
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: “Xem như em có chút chiến lược, nhưng đề thi của trường đại học Bách khoa trên tỉnh không đơn giản như em nghĩ. Ngay cả sinh học, lịch sử và chính trị cũng liên quan đến kiến thức mang tính chiến lược, e rằng em sẽ không thể giải quyết được bằng mạch não của mình đâu.
Bốn môn còn lại, em chỉ giải quyết được phần ngọn, chứ không giải quyết được phần gốc. Nếu như người ra đề ngẫu nhiên giăng bẫy, em nhất định sẽ rơi vào đó!”
Kha Mỹ Ngu cau mày: "Đề thi năm nay... đề thi kì này khó và biến thái đến vậy sao? Không phải đã nói học sinh bình thường học sơ sơ cũng có thể vượt qua sao?
Em không dựa vào may mắn để vượt qua kỳ thi được sao?”
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói: “Em may mắn, điều đó không ai phủ nhận. Nhưng em có thể bảo đảm mình sẽ luôn may mắn không? Dựa dẫm quá nhiều vào may mắn sẽ khiến em mất đi ý chí chiến đấu, giải quyết mọi chuyện với thái độ đối phó.
Em sống như vậy là vì cái gì?”
Kha Mỹ Ngu mím chặt môi, cúi thấp đầu tỏ vẻ đáng thương.
Tần Nguyên Cửu hít sâu một hơi, không thể nói những lời nặng nề hơn: "Được rồi, từ nay về sau, nếu em học thuộc một điểm kiến thức, đồng thời vận dụng chúng một cách linh hoạt, thì em có thể ăn cơm!"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, gào thét nói: "Tần Nguyên Cửu, thầy phụ đạo nhà anh!
Ăn uống là chuyện thiêng liêng vui vẻ như vậy, sao anh lại xen vào việc học?
Em sẽ không tiêu được!"
Tần Nguyên Cửu thản nhiên mỉm cười: “Vừa hay có thể tiết kiệm lương thực.”
Kha Mỹ Ngu hung hăng nói: “Em biết ngay mà, anh chê em ăn quá nhiều, cố tình làm khó em phải không?”
Tần Nguyên Cửu không nói gì, ngược lại còn ăn nhanh hơn.
“Đừng mà anh trai, anh có gì dặn dò thì cứ nói, đừng làm những điều tàn nhẫn như vậy!”
Anh buồn cười đến mức mắc nghẹn, quay đầu ho khan một tiếng, dở khóc dở cười nói: “Hiện tại, điều kiện sống của nhà chúng ta vẫn rất tốt, đồ ăn cho em cũng không thiếu. Em có thể từ từ bình tĩnh lại, học cách chú ý hơn đến các khía cạnh khác, ví dụ như nâng cao cảnh giới tinh thần?”
Anh không nhớ mình đã từng bỏ đói cô, tại sao cô bé này lại nỡ lòng nào làm như kiếp trước anh đã khắt khe với miếng ăn của cô lắm vậy.
"Anh để em ăn trước, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn sau khi no bụng."
Tần Nguyên Cửu bất lực nói: “Ăn đi, ăn đi…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khuôn mặt nhỏ của Kha Mỹ Ngu lập tức trở nên rạng rỡ, cô thậm chí còn không thèm động đến bát đũa, chạy đến bên cạnh anh bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Tần Nguyên Cửu đi rửa bát như thường lệ, nhưng lần này anh gọi Kha Mỹ Ngu cùng nhau vào bếp, sau đó bắt đầu dạy kèm môn toán cho cô!
Kha Mỹ Ngu nghe vậy, thì không nhịn được ợ lên một cái.
Tần Nguyên Cửu liếc nhìn cô, đây chính là học sinh đội sổ mà đến cả học sinh hàng đầu cũng không cứu được trong truyền thuyết sao?
Kha Mỹ Ngu che miệng cười bối rối, cô còn chưa kịp nói lời nào, thì một tiếng nấc xấu hổ lại vang lên...
“Anh giảng cho em nghe, em nhớ được bao nhiêu thì nhớ.” Tần Nguyên Cửu tiếp tục rửa bát, quyết tâm bắt đầu sự nghiệp dạy kèm cho học sinh đội sổ của mình.
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu.
Cô không phải là người không biết tốt xấu. Kiếp trước, xuất thân của cô đã định sẵn cho cô một cuộc sống êm đềm, không cần phải nỗ lực quá nhiều.
Nhưng con người không thể sống mà không có mục tiêu, cũng không thể sống mà không có sự kiên trì.