Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:42
Lượt xem: 43

Kha Mỹ Ngu thưởng thức chữ viết của anh một lúc, sau đó nhanh chóng xem lướt qua nội dung.

Bây giờ cô đã có một trí nhớ siêu phàm, có thể nháy mắt nhớ được mười dòng, đọc lướt qua mà không quên, vậy nên học thuộc mấy thứ này không phải là vấn đề với cô.

Cô vừa cười vừa ngân nga, sau đó duỗi tay ra giống như đang hành lễ: “Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Ánh mắt Tần Nguyên Cửu trở nên u ám: “Học thuộc thì dễ, cái khó ở đây chính là hiểu và áp dụng. Anh hy vọng em có thể vượt qua, đạt được mục tiêu chỉ trong một lần, nếu không sẽ lãng phí thời gian mà vẫn không có kết quả.”

Kha Mỹ Ngu mím môi suy nghĩ một lúc.

Cô có hai tầng kết nối đến không gian và hệ thống, bất kể cô tham gia cuộc thi nào, không thể nói sẽ đạt điểm tối đa, nhưng kết quả chắc chắn sẽ vô cùng xuất sắc.

Tuy nhiên, những thành tích như vậy không hề mang lại cho người ta cảm giác thành tựu và ý nghĩa, tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Hơn nữa, nếu cô phụ thuộc quá nhiều vào không gian và hệ thống, đến một ngày nào đó thuộc tính cá koi của cô sẽ mất đi hiệu quả. Nếu chúng bỏ cô mà đi, lúc đó cô có khác gì người mù mất đi đôi mắt, người câm điếc không nghe được âm thanh và biểu cảm, người liệt bị mất tay chân?

Thay vào đó, cô sẽ dựa vào sự tiện lợi của không gian và hệ thống để trang bị cho mình, khiến bản thân trở nên xuất sắc và tự tin, không cần dựa dẫm vào người khác, mà vẫn có được một cuộc sống tuyệt vời!

Kha Mỹ Ngu chưa từng nghĩ mình hiền lành, thậm chí cô còn bị nhiễm thói quen của mấy tay ăn chơi. Cô dám công khai thừa nhận mình lười biếng háu ăn, và chưa bao giờ xấu hổ về điều đó.

Hiện tại, quan điểm của cô vẫn không thay đổi, nhưng cô cảm thấy chỉ cần cách làm đúng, cô có thể tiếp tục phát triển thuộc tính này một cách quang minh chính đại trước ánh mắt ghen tị của người khác.

Ví dụ, cô sẽ học tập chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp sẽ được phân vào một văn phòng nào đó. Mỗi ngày từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cô sẽ nhận và phát báo, nhâm nhi vài ngụm nước trà, cả ngày trôi qua nhàn nhã nhưng vẫn nhận được phúc lợi và tiền lương hậu hĩnh, đảm bảo được chất lượng cuộc sống của mình!

Vân Mộng Hạ Vũ

Kha Mỹ Ngu trịnh trọng gật đầu: "Được, em nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của đồng chí Tần."

Ăn xong, cô cười híp mắt, nhìn Tần Nguyên Cửu bưng bát đĩa đi vào bếp rửa một cách tự nhiên.

Trùm phản diện thực ra cũng rất ấm áp.

Trở lại phòng, Kha Mỹ Ngu thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, sau đó bất giác chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một chiếc lều ngụy trang màu hồng.

Kha Mỹ Ngu hơi sửng sốt, cô đang nằm mơ sao?

Cô bình tĩnh lấy ra một bộ đồ thể thao ngắn tay màu hồng, đội một chiếc mũ bóng chày màu hồng có đôi cánh nhỏ màu trắng. Không phải cô có trái tim thiếu nữ, mà là nhân vật hiện tại của cô là một cô công chúa cực kỳ thích màu hồng.

Bước ra khỏi lều, Kha Mỹ Ngu chớp mắt đã nhìn thấy Ứng Yến đang mặc bộ đồ thể thao màu đen, bị cô lập bên ngoài đống lửa trại.

Ứng Yến lần này đã lớn hơn một chút, tuy vẫn là học sinh tiểu học, nhưng đôi tay và đôi chân dài đã đặt nền móng cho chiều cao một mét chín của anh sau này.

Anh có làn da trắng, mái tóc đen rối nhẹ che đi đôi mắt lạnh nhạt không phù hợp với độ tuổi.

"Đường Huyễn, cậu tham gia trại hè, sao còn dắt nó theo nữa?"

“Đúng vậy, chúng ta đều là cậu ấm cô chiêu của những tập đoàn danh giá, nếu như để một đứa con hoang bước vào đây, sẽ hạ thấp tiêu chuẩn của chúng ta xuống, đúng là phiền phức mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-114.html.]

“Nhà của cậu không thiếu con trai, sao lại mang về một đứa con hoang như vậy, muốn trở thành trò cười trong giới danh gia vọng tộc sao?”

Một nhóm cậu ấm nhà giàu mặc đồ hiệu cáu kỉnh oán trách một cậu bé hơi béo.

Đường Huyễn bực bội gãi đầu: “Tôi cũng không biết cha mình nghĩ gì, bắt tôi đi đâu cũng phải dẫn nó theo. Nói cái gì mà tất cả đều là con trai của ông, cần phải tiếp xúc với nhiều người cùng tuổi hơn.

Ông ấy không nghĩ cho tôi gì cả, trong giới danh gia vọng tộc này, con hợp pháp chơi với con hợp pháp, con hoang chơi với con hoang, làm sao có thể chơi với nhau như vậy được?”

Có vài lời Đường Huyễn không thể nói quá chi tiết.

Cha anh ta ở rể, lúc đầu vẫn phải cúi đầu trước nhà vợ, nhưng khi ông ngoại của anh ta già đi, cha anh ta nắm được quyền lực, thì mọi chuyện đã thay đổi một cách chóng mặt.

Theo Đường Huyễn, việc đón Ứng Yến về nhà thực chất là một lời tuyên chiến và đối đầu giữa cha anh ta với mẹ và ông ngoại anh ta!

Cả hai đều là con trai, nhưng khác nhau về mặt ý nghĩa. Ứng Yến mang họ của cha, còn Đường Huyễn anh ta là thái tử gia nhà họ Đường, đương nhiên sẽ theo họ của ông ngoại.

Vừa nghĩ đến sự tồn tại của Ứng Yến, hai mẹ con Đường Huyễn lập tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng họ cũng không dám làm gì quá lộ liễu.

Điều họ lo lắng nhất chính là Ứng Yến sẽ trở thành người thừa kế yêu thích của cha nhờ vào cái họ của mình, điều này sẽ làm thay đổi tương lai của tập đoàn Đường Thị!

Lúc này đây, anh ta vốn muốn chống đối với cha mình đến cùng, quyết không dẫn theo Ứng Yến đi tham gia trại hè.

Nhưng vì mẹ anh ta nên tình huống như vậy sẽ đi theo Ứng Yến ngày một nhiều, càng khiến cho mối quan hệ của anh ta với cha càng lúc càng rối, vậy thì âm thầm hành động còn tốt hơn!

Số lượng học sinh học tiểu học mất tích do tham gia trại hè trên cả nước tương đối nhiều, thương vong cũng vậy, chuyện ngoài ý muốn rất khó tránh khỏi, trừ khi chỉ ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa.

Đây có thể là cơ hội của bọn họ, chỉ cần Ứng Yến biến mất, như vậy thì anh ta sẽ chính là cậu con trai duy nhất của cha, vẫn như cũ được người ta cung phụng, mà không phải mang theo một cái đuôi nhỏ đáng ghét kia!

“Được rồi, chúng ta không cần lo cho nó nữa, chờ đến khi chúng ta ăn cơm xong thì đi leo núi nhé?” Đường Huyễn cười chủ động nhận nhiệm vụ mời cơm sáng.

“Nghe nói trên núi có một khu rừng hoa đào lớn, lại đúng lúc đang nở nên được mọi người đặt tên là thung lũng hoa đào, chỗ này có tiếng là có phong cảnh đẹp, nếu đã đến thì chúng ta nhất định không thể bỏ lỡ.

Hơn nữa phía sau rừng hoa đào còn có một hồ nước, ở đó chuyên môn sản xuất cá nhồng bạc, loại cá này được phủ lên thân một lớp bạc óng ánh xinh đẹp, nhưng tốc độ bơi của nó lại rất nhanh, nghe nói chỉ cần bắt được nó thì ước nguyện trong lòng sẽ thành hiện thực.”

“Ha ha, tôi cũng từng nghe nói qua, mấy vị du khách khác cũng đến đó để cầu nhân duyên đấy…”

Mấy cô gái rất nhanh đã chuyển sự chú ý, ríu rít nói muốn thuê Hán phục để chụp ảnh, có người nói muốn hái cánh hoa đào để làm thẻ kẹp sách, làm trà hoa hay muốn nghiền ra làm phấn, son.

Nhóm cậu con trai thì xoa xoa bàn tay, muốn đợi lát nữa nhất định phải bắt được mấy con cá nhồng bạc để có thể trở nên nổi bật, nhận được những ánh mắt sùng bái của mấy cô gái!

Kha Mỹ Ngu trực tiếp chạy đến bên cạnh Ứng Yến, đem ra từ trong túi hai cái bánh mì hình sâu bướm, cùng hai hộp sữa chua, đưa cho anh một phần.

Lông mi Ứng Yến nhẹ run rẩy, không nói câu nào nhận lấy, bóc bánh mì ra rồi gói vỏ lại gọn gàng, nhét vào trong tay cô, lại cắm ống hút vào hộp sữa chua rồi đặt lên trên một tấm đá sạch sẽ, lúc này anh mới ăn phần của mình.

Kha Mỹ Ngu cong mắt cười, không nghĩ tới từ nhỏ đại lão đã ấm lòng như vậy…

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô có chút khó coi.

Đúng vậy, từ lúc cô gặp đại lão thì vẫn luôn hưởng thụ sự chăm sóc của anh.

Loading...