Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:39
Lượt xem: 54
Khó mà biết được liệu người này có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy ơn cứu mạng để uy hiếp, đòi trở thành con rể giám đốc bộ phận hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở thị trấn hay không!
Lần đầu tiên cô ấy thấy có một người cha chức vụ cao cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Đồng chí Tiểu Lý, em có đi được không?” Giọng nói đè nén sự giận dữ và đau lòng của Kha Nguyên Đại vang lên bên tai cô ấy.
Lý Quyên Mai sửng sốt, lông mi run rẩy, vẫn không dám nhúc nhích.
“Nếu em đi được thì để em gái anh đỡ em, nếu… nếu chân em không có sức thì để anh bế em nhé?” Anh ấy tiếp tục hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, sợ nói to sẽ dọa cô ấy sợ.
Lý Quyên Mai vội vàng mở mắt ra, tuy cô ấy không nhìn rõ dáng vẻ người bên cạnh nhưng lại có thể từ bả vai dày rộng và ánh mắt phẫn nộ, đau lòng của anh ấy mà cảm giác được sự ấm áp và an toàn.
Cô ấy không nhịn được mà khóc òa lên, nhào vào lồng n.g.ự.c anh: “Kha Nguyên Đại, tại sao bây giờ anh mới đến? Suýt chút nữa, suýt chút nữa em đã bị người xấu bắt nạt c.h.ế.t rồi!”
Kha Nguyên Đại sửng sốt, anh ấy cảm giác m.á.u trong cơ thể như núi lửa đang phun trào, người anh ấy nóng bỏng, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.
Giữa mùa đông rét lạnh, Kha Nguyên Đại bỗng cảm nhận được sự mềm mại và mùi hương thơm ngọt của một cô gái, cảm giác này khác hẳn với lúc anh ấy ở cạnh em gái, giống như một cái là bàn tay chạm đến hương hoa thơm ngát, cái còn lại là tay trái nắm tay phải, chẳng có cảm giác gì!
Đây là con gái…
Lý Quyên Mai vùi mặt vào trong lồng n.g.ự.c anh ấy khóc một hồi lâu, muốn xả hết tất cả những cảm xúc tiêu cực mà cô ấy phải chịu trong buổi tối hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Nguyên Đại đờ người ra một lúc rồi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, vụng về an ủi: “Không sao, lát nữa anh sẽ đạp xe đưa tên khốn này đến đồn công an.”
Lý Quyên Mai ngẩng đầu, biểu cảm căm hận, cô ấy như một đứa trẻ bị tủi thân nên mách lại với người lớn: “Người xấu, bọn họ đều là người xấu!
Trưởng thôn, vợ trưởng thôn, còn có cả mấy nữ thanh niên trí thức ở cùng nhà với em, bọn họ đều biết hết, nhưng không ai ra mặt giúp em cả.”
Kha Mỹ Ngu tức giận đến mức không nhịn được nói: “Em cũng nghe thấy, thằng khốn này nói trưởng thôn thôn Tiền Trang là anh rể của mình! Vậy thì vợ trưởng thôn chẳng phải là chị em với anh ta à?”
Lý Quyên Mai nhìn thấy cô, cô ấy ngẩn người rồi ngượng ngùng buông tay, tiếp tục căm giận nói: “Đúng vậy, chị ở trong nhà trưởng thôn, không có sự cho phép của bọn họ thì thằng khốn này làm gì dám động tay?
Bọn họ hoàn toàn không đoán trước được là chị có thể tránh thoát được kiếp nạn này, ha, ông trời cũng không muốn nhìn bọn họ làm việc ác.
Nếu chị không thể cho họ gặp báo ứng, thì tên của Lý Quyên Mai chị sẽ viết ngược lại!”
Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục: “Chị Mai Tử, em giúp chị.
Chú Lý đang trong giai đoạn mấu chốt để được thăng chức. Chú ấy và anh Lý đều không tiện ra mặt, hơn nữa nhà bọn em cách thôn Tiền Trang không xa, có vài bạn bè thân thích ở đây, làm việc gì cũng dễ dàng hơn.”
Lý Quyên Mai nói cảm ơn, sau đó thấy vô cùng may mắn mà lau nước mắt.
Cô ấy vừa vịn mẹ Kha và Kha Mỹ Ngu để đứng lên, vừa tò mò hỏi: “Cô ạ, mọi người đến kịp thời quá. Đã muộn thế này, sao mọi người lại đi qua đây vậy ạ?”
Mấy người họ nhìn nhau, sau đó mẹ Kha cười nói: “Cũng là trùng hợp, bọn cô đi đến nhà cháu để bàn chuyện, lúc về đứa con trai ngốc này của cô tâm hồn lên mây nên đi nhầm đường, vậy nên mới đến nơi này.”
Bọn họ đều vừa thấy may mắn vừa thấy sợ hãi, nếu Kha Nguyên Đại không đi nhầm đường, vậy thì khả năng cao là Lý Quyên Mai sẽ phải chịu khổ, cả đời sau đều phải sống trong bóng ma, hoặc thậm chí là nghĩ quẩn mà dứt khoát rời khỏi thế giới ghê tởm này.
Nếu trưởng thôn, vợ trưởng thôn và mấy nữ thanh niên trí thức ở sau nhà cũ của bọn họ đều biết chuyện này, vậy thì Lý Quyên Mai phải âm thầm trở về, không để người khác tìm ra chút nhược điểm nào.
Hơn nữa, nếu cứ vậy mà ném Tiểu Lục đến trước cửa đồn công an, chỉ cần khớp cằm về vị trí, chưa chắc anh ta sẽ không chó cùng rứt giậu mà cắn chặt Lý Quyên Mai, mọi chuyện vẫn sẽ phát triển theo hướng xấu.
Đến lúc đó, lời đồn đãi lại bay đầy trời, đừng nói đến việc thăng chức, sợ là Giám đốc bộ phận Lý còn bị cách chức nữa ấy chứ!
Đợi bọn họ bình tĩnh lại mới nghĩ tới vấn đề này.
“Chẳng lẽ chúng ta phải thả tên khốn này đi?” Sau khi tay chân Lý Quyên Mai khôi phục độ ấm, không run rẩy nữa, cô ấy liền hung hăng mà đ.ấ.m đá Lục Tử một trận. Giờ Lý Quyên Mai đã bình tĩnh lại, cô ấy không cam lòng mà hỏi.
Thế thì có khác gì thả hổ về rừng?
Huống chi chính Tiểu Lục cũng nói trong tay anh ta đã dính không ít mạng người, có lẽ chính vì vậy mà anh ta mới thỏa sức làm bậy, không hề sợ hãi!
Kha Mỹ Ngu cười giễu cợt: “Sao có thể? Em học được ít bản lĩnh thôi miên từ sư phụ của em, để em thôi miên anh ta, bảo đảm anh ta không đề cập đến chuyện này dù chỉ một câu, ngoài ra thì sẽ khai ra tất cả những chuyện ác mà anh ta đã làm.
Anh ta và trưởng thôn thôn Tiền Trang thân thiết đến như vậy, em không tin hai vợ chồng nhà đó có thể không có chút sai phạm nào! Phàm là chuyện dính dáng đến bọn họ thì nhất định là chuyện nghiêm trọng, không bóc lịch ba, năm, mười năm thì không ra được!
Còn những nữ thanh niên trí thức kia cũng sẽ phải gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Mẹ Kha, Kha Nguyên Đại và Lý Quyên Mai đều rất ngạc nhiên, trên đời này thực sự có thuật thôi miên ư?
Bọn họ nhìn Kha Mỹ Ngu lấy một tờ giấy vàng ra, dán lên người Lục Tử, sau đó nói: “Lý Quyên Mai không phải người mà tên lưu manh nghèo khó, trộm cắp, sống ở nơi thâm sơn cùng cốc như mày có thể trêu vào, quên chuyện đêm nay đi, sau này cũng không được làm hại chị ấy nữa!
Lúc mày mở mắt ra, thấy các đồng chí trong đồn công an thì phải khai hết tất cả mọi chuyện ác mày từng làm, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, ngoại trừ chuyện hôm nay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-112.html.]
Ba người đợi một hồi lâu cũng không thấy cô làm gì tiếp: “Đã xong rồi á?”
Kha Mỹ Ngu đã bắt đầu ăn bánh quy, cô gật đầu: “Không thì sao ạ?
Chúng ta đi Tiền Trang một chuyến, không thể để người khác tóm được nhược điểm của chị Mai Tử!”
Sau đó, mấy người bọn họ âm thầm lặng lẽ mà vào thôn Tiền Trang.
Có bùa khẽ tiếng của Kha Mỹ Ngu, bọn họ không quấy rầy đến bất kỳ một người hay một con vật nào, cứ vậy mà đến nhà của trưởng thôn.
Trong lòng hai vợ chồng trưởng thôn có tâm sự nên hai người họ lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được.
Vợ trưởng thôn còn không nhịn được mà xuống giường, ngó ra bên ngoài cửa sổ.
“Ngủ một lúc đi, không nhanh thế đâu. Lục Tử chắc chắn sẽ mang cô ta đi đến chỗ cách xa nơi này, xong việc rồi còn phải đợi trời tờ mờ sáng, có người đi múc nước mới dẫn cô ta trở về nữa.”
Chỉ cần bị người khác nhìn thấy, trừ phi Lý Quyên Mai có thể vững vàng trước mấy lời đồn đãi vớ vẩn, ác độc, và chuẩn bị tinh thần cho việc cha anh trong nhà bị liên lụy đến mức đánh mất tiền đồ tươi sáng.
Nếu không thì Lý Quyên Mai chỉ có thể bóp mũi chịu đựng, mặc cho Lục Tử và nhà ông ta muốn gì được nấy!
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà tôi cứ thấy trong lòng bồn chồn không yên. Cha Lý Quyên Mai là giám đốc bộ phận ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, có rất nhiều mối quan hệ, nhà ta có thể chống chịu được không?”
Trưởng thôn cũng ngồi dậy, đốt thuốc lá, hít mây nhả khói, ông ta cười âm hiểm: “Giờ là thời đại mới, không cho người nào đó dùng một tay che trời. Trên thị trấn có người giúp đỡ thì chúng ta đi đến tỉnh, đến lúc đó khổ chủ thành kẻ ác, không phải cũng khá tốt?”
“Tuy Lục Tử không to cao, nhưng chú ấy khỏe, khống chế một đứa con gái trong thành phố lại chẳng là chuyện quá dễ dàng à?”
Kha Nguyên Đại đang núp dưới cửa sổ, anh ấy nghe mà tức không chịu được, chỉ là một tên trưởng thôn nhỏ mà dám làm chuyện xấu xa, ác độc đến nhường này.
Anh ấy nhìn về phía em gái mình, chỉ đợi cô nói một tiếng là sẽ lao ra ngay!
Kha Mỹ Ngu ngưng tụ tiếng nói thành một tia âm thanh, truyền thẳng đến tai Kha Nguyên Đại, cô cười khẽ, nói: “Em thấy nhà trưởng thôn nhất định cũng góp mặt vào không ít chuyện ác độc.
Giao cho các đồng chí trong đồn công an xử lý thì phù hợp hơn, nhưng mà chúng ta có thể lấy ít lãi!”
Nói xong, Kha Mỹ Ngu dùng thần thức quét qua khắp trong và ngoài nhà của trưởng thôn, vậy mà cô lại “nhìn thấy” một cặp tiền và phiếu được cuộn tròn lại dưới gầm giường của bọn họ!
Cô hưng phấn mà giả bộ lấy thuốc mê ra khỏi túi, chọc một lỗ trên cửa sổ giấy rồi thổi thuốc mê vào, thuốc mê rất nhanh đã lan ra khắp phòng.
Sau khi nghe thấy tiếng hai cục thịt ngã xuống đệm giường, Kha Nguyên Đại lập tức dùng dây thép và con d.a.o nhỏ để cạy cửa ra.
Kha Mỹ Ngu bắt đầu lục lọi tìm đồ, đến dưới gầm giường cũng không bỏ qua, quả nhiên, cô tìm được một cái cặp để tài liệu được bọc kĩ bằng vải bền và giấy dầu ở hốc đốt giường sưởi – chỗ đã bị đốt đến mức đen sì sì.
Cô lập tức mở ra, thấy bên trong tràn đầy tiền phiếu, cô ngẩng đầu nhìn Kha Nguyên Đại, vui vẻ mà nói nhỏ: “Anh cả, phát tài rồi!”
Đây là lần đầu tiên Kha Nguyên Đại nhìn thấy nhiều tiền và phiếu đến vậy, anh ấy cũng rất hưng phấn, nhưng sau đó đã cau mày thở dài ngay lập tức: “Đây là tiền bất nghĩa, chúng ta nên giao các đồng chí trong đồn công an.
Hơn nữa, những người bị mất tiền và phiếu phải sốt ruột đến nhường nào chứ?”
Kha Mỹ Ngu ngẩn người, có tiền mà không lấy là ngu ngốc, quy tắc này ở mặt thế không có gì là không đúng cả.
Nhưng đây là thế giới tràn ngập hoà bình, hạnh phúc và yên ổn, cần mọi người tuân thủ quy định, ví dụ như anh trai tràn đầy tinh thần chính nghĩa, vô cùng trung thành với tổ chức của cô sẽ rất nhiệt tình mà chấp hành quy định đến cùng.
Đồ đến bên miệng rồi còn phải nộp lên vốn không có trong từ điển của Kha Mỹ Ngu.
Nhưng nhìn ánh mắt và thái độ kiên quyết của anh trai mình, cô đành uể oải nói: “Anh cả vui là được.”
Kha Nguyên Đại mỉm cười sờ đầu cô, nói khẽ: “Em gái, điều kiện của nhà chúng ta cũng được coi là ổn, đợi sau này bọn anh đi đến tỉnh học, mỗi tháng đều sẽ được nhận một khoản phí sinh hoạt không thấp.
Bọn anh không phải tiêu gì nhiều, tiền bọn anh tiết kiệm được đều cho em hết, nhất định sẽ không để em thiếu thốn ở bất kỳ phương diện nào.
Chỗ tiền phiếu này nhìn thì nhiều, nhưng lấy thì bỏng tay, lương tâm không yên. Thay vào đó thì thà thẳng thắn vô tư mà giao tiền với phiếu cho tổ chức thì hơn!”
Hơn nữa, em gái, chúng ta vừa mới học ‘Tái Ông mất ngựa, đâu biết họa phúc’, ‘phúc họa tương y’. Chúng ta nộp tiền và phiếu cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Kha Mỹ Ngu “vâng” một tiếng, cô điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, cô cười nói: “Anh cả quyết định là được, nhưng em đề nghị anh lấy một phần ra, coi như là phí bồi thường tổn thương tinh thần và phí bồi thường những phương diện khác cho chị Mai Tử.”
Kha Nguyên Đại suy nghĩ rồi lập tức đồng ý, đây vốn là thứ mà đồng chí Tiểu Lý nên có được.
Kha Mỹ Ngu không lấy được tiền và phiếu, vậy thì sao cô có thể để nhà trưởng thôn sống thoải mái được?
Cô kiên trì muốn bắt hết gà vịt trong nhà trưởng thôn đi.
Nhà trưởng thôn hưởng lợi từ nhân số của mấy thanh niên trí thức nên vượt tiêu chuẩn mà nuôi mười mấy con gà, con vịt.
Tin chắc lúc bọn họ ngủ dậy, không nghe thấy tiếng gà gáy sẽ đau lòng không kém gì đánh mất cả một cặp tiền phiếu này!