Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:37
Lượt xem: 57
Bên ngoài hiện tại vẫn đang tuyên truyền nam nữ bình đẳng, nhưng tư tưởng đã ăn sâu bén rễ từ nhiều năm nay vẫn còn ở đó, nhưng người thực sự có thể thực hiện được tư tưởng này đến cùng, gạt bỏ chủ nghĩa gia trưởng, sẵn sàng thương vợ, xuống bếp nấu nướng thì chẳng được mấy mống.
Đúng lúc hai nhà họ Kha và họ Lý đều theo tư tưởng này, nhìn Kha Nguyên Đại cao ráo tuấn tú, lịch thiệp lại là sinh viên đại học ở trên tỉnh, trong mắt hai vợ chồng chủ nhiệm Lý đã ưng ý hơn một nửa.
“Chuyện này không ổn lắm đâu?” Mẹ Lý chần chừ nói.
Kha Nguyên Đại đã mỉm cười nhặt chiếc ba lô trên mặt đất lên rồi sải bước đi vào bếp.
“Nhà mẹ của bà nội cháu là hộ săn bắt trên núi, không chịu sự quản lý của tổ chức, họ dựa vào việc săn bắt để sống, cũng thường xuyên mang tặng cho nhà chúng cháu chút đồ.
Vừa hay tối hôm qua anh họ của cháu cho một ít đồ ăn thôn quê, bà nội cháu nhìn thấy đồng chí Tiểu Lý tặng cho em cháu mấy thứ đồ tốt, nên cũng giục chúng cháu đến đây một chuyến.
Tuần này chú thím có thăm đồng chí Tiểu Lý không ạ? Đúng lúc cũng có thể mang chút quà quê cho em ấy nếm thử.”
Người nhà họ Lý cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của anh ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy vào bếp.
Lý Quốc Thắng nhận được ánh mắt ra hiệu của cha mẹ mình thì vội vàng chạy theo phụ giúp.
Mẹ Kha theo đám trẻ học nửa tháng, thu được rất nhiều kiến thức, lời nói và hành động cũng hoàn toàn thay đổi!
Khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, sau khi kết hôn cũng không gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, dựa vào địa vị trùm sỏ gia tộc họ Kha ở thôn Lạc Phượng, bà chỉ cần làm vài việc nhẹ nhàng, phần còn lại chú tư Kha sẽ ôm đồm.
Gần đây, con gái bà đã bí mật điều dưỡng cho bà, làn da của bà dần trở lại trắng trẻo và căng mọng như xưa.
Vì thế bây giờ bà mặc áo ca-rô màu đỏ rượu kiểu Tôn Trung Sơn, quần đen ống đứng, bốt da màu nâu, tóc tết b.í.m hình rết giống Kha Mỹ Ngu, khi bà đứng cùng con gái, trông rất giống hai chị em, trẻ trung giàu sức sống, nhiều nhất là hơn ba mươi tuổi, nào còn dáng vẻ của phụ nữ nông thôn?
Dáng vẻ của bà hoàn toàn phá vỡ nhận thức của gia đình họ Lý về phụ nữ nông thôn.
Mẹ Kha vừa ngồi xuống đã bắt lấy điểm tốt Lý Quyên Mai rồi khen cô ấy hết mực, lại nói rõ gia đình Kha đã ra ở riêng và không có bất cứ mâu thuẫn nào, hơn nữa đợi vợ chồng con cả lấy nhau, hai vợ chồng son tách ra ở riêng tự lo cho cuộc sống gia đình của riêng mình!
Đây là điều mà bà và chú tư Kha đã nghĩ ra sau một đêm trằn trọc không ngủ, điều này gần như xóa bỏ mọi lo lắng của nhà họ Lý đối với nhà họ Kha.
Chủ nhiệm Lý và mẹ Lý nhìn nhau, từ trong mắt đối phương, bọn họ nhìn thấy vẻ vô cùng hài lòng.
Mặc dù tổ chức chủ trương thanh niên kết hôn dựa trên sự lựa chọn của bản thân và mạnh mẽ trấn áp hôn nhân sắp đặt, nhưng hiện tại, các cặp đôi được bà mối giới thiệu, điều kiện tương đối phù hợp thì gặp nhau rồi bàn bạc chuyện hôn nhân là xong!
Bọn họ cũng không cảm thấy quá nhanh, thời gian kéo dài cũng không thấy được gì, mọi chuyện đều dựa vào vợ chồng mới cưới từ từ hòa hợp với nhau về mọi mặt trong cuộc sống vợ chồng.
Mùi thơm mê người truyền ra từ căn bếp khiến bọn họ cảm thấy rất đói bụng, nói chuyện mà trong lòng không yên.
Kha Nguyên Đại nấu cơm rất nhanh, anh ấy sử dụng hai bếp ga cùng một lúc, trong thời gian ngắn đã nấu một bàn đầy đồ ăn!
Gà rừng hầm với nấm, thịt lợn kho tàu, cà tím nhồi thịt hấp,...
Món chính là bánh hẹ chiên, tuy nhà họ Lý không biết nấu nướng, nhưng trong bếp không thiếu một loại gia vị nào. Có thể nói, bọn họ chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, ngoại trừ một người nấu nướng giỏi!
Khi đồ ăn được bày lên bàn, hai gia đình nhường nhau qua qua rồi bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Sách dạy nấu ăn bất bại nào đó trợ giúp rất nhiều, nó soi sáng kỹ năng nấu nướng của năm chàng trai cứng rắn nhà họ Kha.
Tục ngữ có câu ăn xôi chùa quét lá đa, ban đầu người nhà họ Lý đã thấy Kha Nguyên Đại khá tốt, hiện tại họ lại càng hài lòng hơn.
Sau này vợ chồng trẻ sống mà không cần khiến bản thân ấm ức khi phải đến nhà ăn ăn nữa, thỉnh thoảng họ có thể nấu ăn để cải thiện cuộc sống, không cần quá cầu kỳ!
Sau khi ăn xong, mẹ Kha không nhịn được lại bàn chuyện này một lần nữa.
Nhà trai biểu hiện vừa chủ động vừa nhiệt tình.
Mẹ Lý rụt rè nói: “Chị dâu chị không biết đấy thôi, con bé nhà tôi tính tình cũng rất tốt, nhưng lại có ý tưởng lớn, đợi lần sau tôi gặp con bé rồi hỏi ý kiến nó nhé?”
Mẹ Kha gật đầu cười, tảng đá lớn trong lòng bà cũng hạ xuống một nửa, tiếp theo chỉ cần chờ đợi trong dày vò.
Từ nhà họ Lý trở về thì trời cũng đã tối, giơ tay ra không thấy năm ngón đâu.
Kha Nguyên Đại buộc đèn pin vào tay lái, đỡ em gái lên ngồi trước, giúp mẹ ngồi phía sau rồi khởi động xe một cách vững chãi.
Không biết trong lòng anh ấy đang nghĩ đến chuyện tương lai hay do trời tối nên mắt không tốt mà đến ngã ba anh ấy đi đường vòng vào Tiền Trang.
“Vù vù…”
Gió mùa đông lạnh lẽo gào rít, cành cây trơ trụi nhẹ nhàng đung đưa, ma quỷ trong đêm nhe nanh vuốt móng vuốt khiến người ta cảm thấy lạnh run người.
“Ha ha, Mai Tử, cô nên thành thật đi theo tôi đi, tránh cho lát nữa phải chịu khổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-111.html.]
Một giọng nói đầy tiếng cười dâm đãng bay theo cơn gió mùa đông, câu được câu mất vọng lại từ con kênh mới mở.
“Nơi này rất hẻo lánh, trừ ban ngày có người đào kênh đi làm ra thì chẳng có ai đi qua cái chốn hiu quạnh này…”
“Muốn trách thì trách xuất thân của cô quá tốt, con gái của chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cô không ở lại trấn làm việc mà lại đến xã nhỏ này. Chẳng lẽ cô chưa nghĩ tới việc đối tượng ở đây sao?
Mấy cậu sinh viên nhà họ Kha, ai cũng đều có tiền đồ, mấy người đó dựa vào cái gì mà coi trọng cô? Đầy người ở trên tỉnh điều kiện còn tốt hơn cô…”
Kha Nguyên Đại vốn là người tai thính mắt tinh, lại được em gái điều dưỡng cơ thể, em rể ma quái rèn luyện, năm giác quan của anh ấy trở nên nhạy bén hơn, anh ấy có thể dễ dàng nắm bắt được động tĩnh ở con kênh cách đó hàng chục mét!
Anh ấy sầm mặt, tắt đèn pin sau đó vội vàng khẽ nói với mẹ Kha và Kha Mỹ Ngu: “Mẹ ơi, em gái, con nghe thấy có người làm chuyện xấu ở bên sông, chúng ta lặng lẽ qua đó đi.”
Đưa xe cho mẹ Kha xong, Kha Nguyên Đại chạy nhanh ra ngoài như một con báo.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Mẹ Kha lo lắng hỏi: “Trời tối om như này lỡ người ta cầm d.a.o thì phải làm sao?”
Kha Mỹ Ngu nghiêng người thì thầm: "Mẹ đừng lo lắng, anh trai con rất tài giỏi, người bình thường không thể làm gì được anh ấy đâu."
Kha Mỹ Ngu mở rộng thần thức, rất nhanh đã phát hiện nơi có tiếng động, cô “nhìn thấy” một tên đàn ông gầy yếu, thấp bé đang chậm rãi cởi quần áo, anh ta cứ như đang hưởng thụ một bữa tiệc thịnh soạn, vui sướng nhìn biểu cảm hoảng sợ và tuyệt vọng của cô gái khi bị trói chặt và bịt kín miệng.
“Mai Tử, chờ đến lúc em thuộc về tôi, em nhớ phải ngoan ngoãn bảo cha em sắp xếp cho tôi một công việc ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị trên thị trấn đấy.
Hai vợ chồng chúng ta nhất định có thể sống sung sướng hạnh phúc, nếu em dám không biết điều mà đi báo cáo tôi, à, vậy thì em cứ chờ để nhặt xác cho người nhà của em đi!”
“Tôi cũng không sợ em biết, ở nơi hẻo lánh này của chúng ta, một khi có án mạng thì cả thôn đều sẽ che giấu, không ai dám báo án cả.
Nếu có người báo án, vậy chính là đang bôi nhọ cả thôn, phải bị tất cả mọi người trong thôn phỉ nhổ. Người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ người sống còn phải chịu khổ chắc?
Mạng người trong tay tôi nhiều đến mức không đếm nổi, thêm năm mạng người nhà em cũng chẳng đáng gì!”
Thấy cô gái càng sợ hãi hơn, anh ta vui sướng mà cười ha ha, sau đó nới lỏng lưng quần rồi bổ nhào vào người cô gái.
Lý Quyên Mai bị trói chặt từ đầu đến chân, miệng cũng bị nhét khăn quàng cổ của chính mình, đến cắn lưỡi tự sát cũng không làm được.
Một giây trước cô ấy còn đang mặc sức tưởng tượng tương lai của bản thân, một giây sau đã rơi xuống vực sâu của địa ngục.
Lý Quyên Mai hối hận vô cùng, tại sao lúc trước cô ấy lại nhất thời hăng hái mà rời khỏi nơi ở quen thuộc để đến nơi khỉ ho cò gáy, thôn dân man rợ này chứ?
Nếu như bị tên đàn ông ghê tởm này mưu đồ thành công, cô ấy sợ bản thân thật sự không còn dũng khí để sống tiếp nữa!
Tư tưởng của Lý Quyên Mai rất truyền thống, chỉ muốn tìm một người đàn ông đối xử tốt với mình, thương nhau đến già, đầu bạc răng long. Nếu cô ấy bị kẻ ác cưỡng đoạt, vậy thì sao có thể xứng với người khác được?
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ cha của cô ấy đang trong giai đoạn mấu chốt để được thăng chức, lời đồn về chị dâu đã làm người nhà vô cùng đau đầu, hiện giờ cô ấy lại sắp trở thành vết nhơ của gia đình…
Nghĩ đến cảnh người thân của cô ấy sẽ phải nghe những lời đồn đãi vớ vẩn, nghĩ đến cuộc sống u ám mà cô ấy sắp phải đối mặt…
Lý Quyên Mai nhắm chặt mắt, yên lặng mà khóc.
Thế giới ấm áp, sáng lạn và cả sự chờ mong mãnh liệt của cô ấy đối với tương lai, giờ đây hết thảy đều sắp vỡ tan như bọt nước, chỉ còn lại hiện thực lạnh lẽo, tàn khốc!
Ngay lúc Lý Quyên Mai tuyệt vọng và căm hận đến cùng cực, ngay lúc cô ấy cảm nhận được hơi thở tanh tưởi của tên đàn ông kia đang đến như che trời lấp đất, thì đột nhiên một âm thanh năng nề vang lên, mùi tanh không còn nữa, tiếp theo đó là tiếng vật nặng rơi cái “bịch” xuống đất.
“Áu! Thằng mù nào dám phá hỏng chuyện tốt của ông mày!”
Lục Tử đau đến mức người cong lại như con tôm, tay che lại bộ phận quan trọng, vừa run rẩy vừa la mắng.
“Tao khuyên mày đừng có mà xen vào việc người khác, đây là vợ của tao, mày mà dám động vào cô ấy dù chỉ một chút, tao sẽ đi tố cáo mày chơi lưu manh!
Anh rể tao chính là trưởng thôn thôn Tiền Trang…”
Kha Nguyên Đại cười khẩy, anh ấy bước lên, xách Lục Tử như xách con gà con, dùng dây thừng trói gô anh ta lại, còn thuận tay mà dỡ cả khớp cằm của anh ta.
Trời quá tối, dù hai người cách nhau rất gần nhưng Lục Tử có trợn trừng mắt, cố gắng nhìn qua lớp nước mắt giàn giụa thì cũng vẫn chẳng thể thấy rõ.
Kha Mỹ Ngu lạnh lùng bước lên nhét viên thuốc mê vào miệng anh ta.
Lục Tử lập tức gục đầu xuống, đến cả sự đau đớn cũng không cảm nhận được.
Lúc này, Kha Nguyên Đại chạy nhanh đến chỗ Lý Quyên Mai, lấy khăn quàng cổ ra khỏi miệng cô ấy, rồi im lặng mạnh mẽ giựt bỏ dây thừng.
Đến giây phút này, Lý Quyên Mai vẫn đang run rẩy mà nhắm chặt đôi mắt.
Cô ấy có thể cảm nhận được chuyện đang xảy ra, cô ấy may mắn được người khác cứu giúp, người đó còn là một người đàn ông mạnh mẽ, cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Cô ấy không dám mở mắt ra, nỗi tuyệt vọng trong lòng cũng chẳng vơi đi bao nhiêu.
Giống như lời Lục Tử vừa nói, đây là nơi khỉ ho cò gáy, mọi người nhìn thì thật thà lương thiện, nhưng sự thật thì dưới lớp da mặt đó lại đang ẩn giấu trái tim ác độc.