Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:20
Lượt xem: 44
Mẹ Kha cười trêu đùa con gái nhà mình: "Tiểu Tần, con bé nhà ta chưa trải sự đời. Lên đại học, nhờ con trông chừng nó nhiều hơn, đừng để nó bị người ta lấy đồ ăn ngon lừa đi mất."
Kha Mỹ Ngu phồng má: "Mẹ, con thích ăn, nhưng con cũng có nguyên tắc. Con sẽ không bao giờ nhận bất cứ thứ gì của người lạ!"
Tần Nguyên Cửu cười nói: “Mẹ yên tâm, bữa nào con cũng sẽ cho cô ấy ăn no nê, đảm bảo không còn bụng để ăn đồ của người khác, cũng sẽ không ai có cơ hội lừa cô ấy đi mất.”
Ngay cả bà cụ cũng đến góp vui: "Bảo Nhi, cháu nên để mắt tới Tiểu Tần nhiều hơn. Thằng bé rất có năng lực, cũng có nhiều điểm tốt, cháu đừng để những cô gái khác lừa thằng bé đi mất.”
Kha Mỹ Ngu dở khóc dở cười, cô hầm hừ hai tiếng, nghiến răng hung dữ nói: "Ai dám!"
Cướp cái gì cũng được, chỉ có đồ ngon là không được cướp, đó chính là giới hạn của cô.
Tần Nguyên Cửu không nhịn được dí trán cô, cười khẽ: “Đức hạnh!”
Vừa thấy người trở về, mọi người lập tức vây quanh, hỏi thăm anh đã đàm phán với lò gạch thế nào.
Tần Nguyên Cửu giật lấy quả cam từ tay Kha Mỹ Ngu, chậm rãi bóc vỏ nói: “Hiện tại, công nghệ của lò gạch đã được cải tiến, nhiều lò gạch mới cũng đã được xây dựng, điều này đã giúp giải quyết những vấn đề trước đây.”
“Cháu nghĩ thôn chúng ta không thiếu người lao động, hơn nữa đất sét chất lượng tốt cũng có rất nhiều, chi bằng chúng ta tự mình nung gạch, ít nhất cũng có thể đáp ứng nhu cầu của bản thân.”
“Thực ra, nung gạch ngói không khó, chỉ cần chú ý đến chi tiết, chúng ta sẽ làm ra được những viên gạch và tấm ngói chắc chắn và bền bỉ. Nếu phương án này khả thi, thì mỗi hộ trong thôn chúng ta đều có thể xây được một ngôi nhà mới!”
Câu nói này của anh đã khiến mọi người sững sờ.
Bà nội Kha là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh nói: "Không phải chứ, Tiểu Nguyên, ý của cháu là chúng ta có thể xây chuồng nuôi gia súc gia cầm mà không cần tốn một xu nào sao, nhà nào cũng có thể xây nhà bằng gạch ngói sao?”
Tần Nguyên Cửu mỉm cười gật đầu, nghiêng đầu liếc nhìn Kha Mỹ Ngu.
“Đúng vậy, chúng ta có thể tự giải quyết vấn đề của mình, nhưng cũng không thể để hợp tác xã ngồi không như vậy được. Vì vậy, cháu dự định sẽ đưa phần vật tư đó cho xưởng cơ khí, đồng thời mượn vài thiết bị lớn để đào và trộn đất, cuối cùng mượn thêm vài băng chuyền làm gạch, để máy móc thực hiện những công đoạn nặng và khối lượng lớn.
Cháu thấy nhiều ngôi nhà trong thôn chúng ta đã cũ lắm rồi. Hôm nào trời mưa, thì bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ. Hơn nữa, mái tranh và tường bùn rất dễ thu hút chuột, rắn và côn trùng. Khi đóng cửa lại, bụi đất li ti cũng sẽ rơi xuống nhà.
Nhà vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, không thích hợp làm nơi ở cho người lớn tuổi.
Lần này chúng ta có cơ hội, mọi người hãy tranh thủ thời gian rảnh rỗi nung gạch, đợi qua vụ mùa năm sau, chúng ta sẽ từ từ xây dựng từng ngôi nhà một!
Hơn nữa, nếu như có máy móc, chúng ta có thể lát một con đường bằng đá trong thôn, mở rộng và san bằng đường đi ra vào làng. Dù là lái xe hay đi bộ cũng có thể tiết kiệm sức lực, không lo bị lầy lội khi gặp trời mưa tuyết, như vậy không phải rất thoải mái sao?”
Người nhà họ Kha vô cùng phấn khích: “Thật… thật sự có thể làm như vậy sao?”
Nghĩ đến vẻ đẹp khi từng ngôi nhà trong thôn Lạc Phượng bọn họ được xây bằng gạch ngói hoàn chỉnh, những con đường được lát đá bằng phẳng ở trong và ngoài thôn, thành phố chưa chắc đã tốt đến như vậy!
Tần Nguyên Cửu mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi, vị trí đào đất sét có thể xây ao nước sinh hoạt, từ từ nuôi tôm nuôi cá, ngoài ra sỏi được đào lên cũng có thể dùng để làm đường.
Cháu thấy nhiều ngọn núi thấp của chúng ta có thể sản xuất ra đất sét chất lượng cao, vừa hay có thể san bằng được đồi núi, sử dụng những mảnh đất đó để canh tác hoặc xây nhà ở.
“Chúng ta có thể tạo ra những viên gạch xanh bền bỉ, có thể chống được mưa gió trong nhiều năm. Tuy nhiên, cháu chỉ truyền công nghệ nung loại gạch này cho một vài người. Sau khi mỗi hộ trong thôn đều có nhà, cháu sẽ không nung thêm gạch nữa.
Việc khai thác núi rừng quá mức sẽ để lại rất nhiều vấn đề, cháu không muốn thôn Lạc Phượng phải chịu thiệt hại vì mình.”
Ông nội Kha là người đầu tiên đồng ý: "Tiểu Tần xem xét vấn đề rất toàn diện. Đất đai không chỉ dành cho con người chúng ta, mà còn dành cho các loài động vật trong núi rừng.
Công nghệ nung gạch rất quý giá, nhưng nếu rơi vào tay những kẻ hám tiền, thì toàn bộ núi rừng sau lưng chúng ta sẽ bị phá hủy. Đến lúc đó, nơi này sẽ không còn là non núi xanh biếc, mà chỉ là một mảnh đất vàng cằn cỗi giống như Tây Bắc mà thôi!"
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn Tần Nguyên Cửu, không biết nên nói thế nào để bày tỏ lòng cảm kích.
Cô chỉ nghĩ đến việc giảm thiểu thiệt hại do lũ lụt gây ra cho thôn làng vào mùa xuân và mùa hè năm sau, mà quên mất vấn đề tái thiết sau thiên tai.
Năm sau, lượng mưa sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù họ có xây kênh nước cũng chỉ làm lưu lượng nước chậm lại, không gây ra quá nhiều thương vong về người.
Những ngôi nhà mái tranh xây bằng bùn vàng chắc chắn sẽ bị hư hỏng, thậm chí là bị sập do thấm nước mưa. Đây chính là thời điểm hoàn hảo để xây dựng những ngôi nhà bằng gạch ngói!
"Cháu quan sát thấy thôn Lạc Phượng chúng ta hơi hẻo lánh, đó cũng là do hai ngọn núi lớn phía trước chặn lại. Nếu như sau này kinh tế phát triển, chúng ta sẽ đào một cái hầm xuyên qua núi, như vậy thì thôn chúng ta sẽ rất gần trấn Hoa Nguyên.”
"Trấn Hoa Nguyên có rất nhiều nhà máy, đang trên đà phát triển tốt, ngoài ra ngành than ở đó rất phong phú, lại có ga đường sắt lớn nhất tỉnh, giao thông thuận tiện ở mọi hướng. Sau này, chỉ cần kinh tế nổi lên, nó sẽ phát triển một cách nhanh chóng."
“Nói không chừng, sau này mỗi tấc đất sẽ là một tấc vàng. Gia đình chúng ta nhân cơ hội này đi xin đất cho các anh, sau đó cùng nhau xây dựng sân vườn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-103.html.]
Kha Mỹ Ngu chớp mắt nhớ lại thôn Lạc Phượng sau này sẽ được đưa vào một nhà máy than lớn.
Trong tương lai, nơi đây sẽ trở thành khu giải tỏa với quy mô lớn. Nếu nhà cửa của họ được xây dựng tốt, thiết kế hợp lý, nói không chừng khoảng sân hai bên đường sẽ được bảo tồn làm nét đặc sắc?
Cho dù có giải tỏa, nếu nhà đông người nhiều sân cũng có thể bị giải toả rất nhiều, chỉ riêng tiền đền bù cũng đủ cho gia đình an cư lạc nghiệp cả đời!
"Đất trong thôn không có nhiều, hay là chúng ta xây một dãy bên cạnh nhà của Ngu Bảo Nhi đi." Mẹ Kha đang nghĩ đến cảnh mình nấu cơm xong, mở cửa kêu lên một tiếng, một đám con cháu lập tức chạy tới... Đây là điều mà ai cũng phải ghen tị.
Cho dù sau này bọn trẻ có lớn lên ở thành phố, nhưng nếu như có nhà ở đây thì chúng cũng sẽ thường xuyên quay về ở. Hơn nữa, nhà trong thành phố quá nhỏ, không có nhà cao cửa rộng thì sao có thể sống thoải mái được?
Nhắc đến nhà, đừng nói là người nhà họ Kha, mà toàn bộ nước Hạ Hoa này có mấy ai là không kích động?
Đây là gốc rễ của một con người, là bến đỗ cho người phiêu bạt trở về, là dũng khí để đạp sóng rẽ gió!
Ý tưởng này đột nhiên nảy ra trong đầu Tần Nguyên Cửu khi anh nhìn thấy lò gạch bị bỏ hoang. Trưởng thôn là người đầu tiên biết chuyện này, lúc đó ông ta phấn khích đến mức chân nọ đá chân kia suốt cả đường đi.
Đặc biệt là khi họ thương lượng xong với hợp tác xã, lò gạch, xưởng cơ khí, và chỉ cần chờ người dân trong thôn xắn tay áo lên làm là được!
Sự phấn khích của nhà họ Kha còn chưa kịp lắng xuống, loa của chi bộ thôn đã vang lên.
Giọng nói run rẩy nhưng vô cùng phấn khích của trưởng thôn truyền đến: "Tất cả mọi người trong thôn Lạc Phượng chú ý, xin hãy nhanh chóng mang ghế đến chi bộ thôn để tham dự cuộc họp..."
Ông ta nói liên tục năm sáu lần rồi tắt loa, sau đó vừa hút thuốc vừa hào hứng bàn luận về tương lai cùng với bí thư chi bộ thôn.
Người dân trong tôn không có việc gì làm, vừa nghe loa kêu, họ lập tức khiêng ghế trong nhà mình lên, lũ lượt kéo đến trước cửa chi bộ thôn.
Mọi người đều nhốn nháo hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẻ mặt trưởng thôn lại rất nghiêm túc, chỉ nói: "Đợi mọi người tập hợp đông đủ rồi hẵng nói, dù sao cũng là chuyện tốt, cứ chờ đi!"
Có một nhóm cháu chắt cũng có mặt ở đó, Kha Mỹ Ngu đi theo bà nội ngồi xuống vị trí đặc biệt ở hàng ghế đầu.
Tần Nguyên Cửu được trưởng thôn gọi lên phía trước để cùng nhau chủ trì cuộc họp.
Khi người dân trong thôn đến gần như đông đủ, trưởng thôn lắp pin vào loa cầm tay một cách xa xỉ, sau khi bật thử âm thanh, ông ta nói lớn: “Sáng ngày hôm nay, đồng chí Tần Nguyên Cửu, đồng chí Kha Mỹ Ngu, đồng chí Kha Khánh Nghĩa và tôi đã đi đến vài nơi để thực hiện hai việc. Không đúng, nói chính xác phải là ba việc!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mỗi việc đều liên quan mật thiết đến lợi ích của người dân trong thôn Lạc Phượng.”
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, ông ta hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Việc đầu tiên chính là vấn đề xây chuồng cho gia cầm và gia súc mà chúng ta đã nói đến trước đó.
Đồng chí Tần Nguyên Cửu đề nghị dùng sự giúp đỡ của hợp tác xã để mượn máy móc lớn của xưởng cơ khí để giúp chúng ta đào và trộn đất, sau đó chúng ta sẽ tự mình nung gạch xây chuồng.”
Người dân trong thôn vô cùng kinh ngạc, mọi người không nhịn được bàn tán xôn xao, nung gạch dễ dàng như vậy sao?
Nhưng xét đến kỹ thuật của đồng chí Tần Nguyên Cửu, thì dường như điều đó cũng không phải là không thể.
Bằng cách này, họ có thể tiết kiệm rất nhiều vật tư.
“Việc thứ hai…” Trưởng thôn mỉm cười, nửa úp nửa mở nói: “Tôi đảm bảo chuyện này sẽ khiến mọi người nhảy bật khỏi ghế!”
“Trưởng thôn, không lẽ ông đưa số tiền tiết kiệm được cho chúng tôi?”
“Chúng ta không phải là người thấy tiền thì sáng mắt, làm sao có thể vô dụng đến mức nhảy bật lên vì mấy đồng bạc lẻ?”
"Trưởng thôn, rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói nhanh đi..."
Trưởng thôn ho khan, cố gắng kìm nén sự phấn khích, lớn tiếng nói: "Đồng chí Tần nói rằng thôn chúng ta có đất sét chất lượng cao, còn anh thì có tay nghề vững vàng. Mọi người chúng ta cùng nhau hợp sức, cộng thêm sự giúp đỡ về cơ sở vật chất của hợp tác xã, sao chúng ta không nhân cơ hội này để xây nhà cho mọi người, đổi thành những ngôi nhà làm từ gạch xanh?”
Mấy chữ “ngôi nhà làm từ gạch xanh” giống như sét đánh ngang tai, khiến không ít người giật mình nhảy bật dậy.
Bọn họ nhìn trưởng thôn, sau đó lại nhìn Tần Nguyên Cửu đứng vững vàng như cây thông xanh, không nhịn được hỏi: “Trưởng thôn, đồng chí Tần, chúng tôi yếu tim lắm, hai người đang đùa chúng tôi phải không?”
“Nhà làm từ gạch xanh, trước đây chỉ có địa chủ mới có thể ở đó. Sao… sao chúng tôi có thể ở được chứ?"
“Trưởng thôn, ông nói như vậy sẽ khiến chúng tôi xem là thật đó. Nếu như không được ở nhà gạch, vậy thì bà cụ tôi sẽ đến ở trước cửa nhà ông nhé?” Một bà cụ không tin, cười lên nói.
Mọi người đều nghĩ nhà nào trong thôn cũng không đủ ăn, làm sao có thể mơ tưởng đến một ngôi nhà tốt như vậy?
Sau đó, bọn họ tức giận nhìn chằm chằm vào trưởng thôn: “Trò đùa này chẳng vui chút nào!”
Trưởng thôn dở khóc dở cười, nhưng phản ứng của bọn họ khi vừa nghe được tin tức này cũng giống như mình vậy.
Ông ta cười nói: "Sao lại không thể chứ? Điều quan trọng nhất trong việc nung gạch chính là kỹ thuật. Đồng chí Tiểu Tần của chúng ta có thể giúp lò gạch cải tiến công nghệ, tại sao không thể dẫn dắt chúng ta nung gạch xây nhà?"