Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:15
Lượt xem: 69
Kha Mỹ Ngu cũng không khách sáo, cô gật đầu: “Vâng ạ, đúng lúc em cũng có chuyện cần tìm chị dâu.”
Lý Quốc Thắng vào xưởng dệt vải gọi điện thoại, chuyển liên tục hai, ba lượt mới nói xong chuyện.
Xưởng dệt cách đại viện không xa, Kha Mỹ Ngu ăn ba quả cam, hai quả táo, năm quả chuối xong, Đông Nhị Mạch mới đạp xe về.
Kha Nguyên Đại cầm táo trong tay nhưng ngại không dám cắn.
“Đồng chí Tiểu Kha, là em thật sao!” Đông Nhị Mạch ném xe trong sân, chạy qua, khuôn mặt trắng nõn bị gió thổi ửng đỏ, hai mắt long lanh ngập ý cười.
Kha Mỹ Ngu thấy được màu u ám trên người cô ấy đậm hơn lần trước.
“Chị dâu, em đến nhà chị làm khách đấy.” Kha Mỹ Ngu cười hì hì đứng lên nói.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Đông Nhị Mạch đổi giày, cởi áo khoác, lấy một xấp vải hoa nhí xinh đẹp mềm mại từ trong túi ra: “Cái này là sản phẩm mới của xưởng đấy, bất kể là cắt ra may thành túi đựng tiền, túi xách, quần áo hay váy vóc, khăn tay hay dây buộc tóc đều rất đẹp.”
“Cho em mỗi màu một chút, đồng chí Tiểu Kha xinh xắn thế này, mặc gì cũng đẹp, dùng hết rồi thì lại nói với chị.”
Kha Mỹ Ngu nhìn đống vải mới, trong lúc Kha Nguyên Đại bất lực giơ tay, cô vui mừng, liên tục cảm ơn đầy thành thạo.
Cô quay người nhét đống vải vào tay anh trai rồi mới kéo Đông Nhị Mạch, nghiêm túc nói: “Thực ra em đến nhà chị chủ yếu là muốn tìm chị.”
Đông Nhị Mạch cũng nghiêm mặt phối hợp, rửa tai lắng nghe.
Kha Mỹ Ngu vốn muốn dùng chuyện mẹ Kha n Thục mang thai, trực tiếp lấy thuốc ra giúp Đông Nhị Mạch điều dưỡng cơ thể nhưng cô sợ nhà họ Lý hiểu lầm mình là lang băm nên cô chỉ có thể nói: “Từ nhỏ em cùng bà nội theo học một lão trung y trong thôn, hai năm nay mới xuất sư.”
“Lần trước gặp Mai Tử và chị dâu, nghe được nỗi khổ của mọi người nên em đã phối thang thuốc, không ngờ tới bát thuốc kia bị bác hai em uống mất rồi, mọi người đoán xem sau đó thế nào?”
Đông Nhị Mạch và Lý Quốc Thắng nhìn nhau, niềm hy vọng kiên cường chưa bị dập tắt trong mắt họ tỏa ra ánh sáng, họ lắc đầu.
“Bác ấy được kiểm tra ra là đã mang thai rồi!”
Lúc này Kha Nguyên Đại cũng mở lời: “Là thật đấy, đồng chí Đổng đã hơn bốn mươi tuổi, đứa con nhỏ nhất cũng đã mười hai, họ vẫn luôn mong có con trai nhưng cố gắng nhiều năm như thế mà không mang bầu được.”
“Đồng chí Tiểu Kha, ý của em là...” Đông Nhị Mạch mím chặt môi.
“Em muốn xem giúp chị dâu.” Kha Mỹ Ngu vẫn nói thẳng vào chủ đề chính.
Đông Nhị Mạch hít sâu một hơi, không cho bản thân có cơ hội suy nghĩ lung tung, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Được, đồng chí Tiểu Kha, bất kể là thành công hay không, vợ chồng chị đều sẽ nhớ ơn em.”
Kha Mỹ Ngu cười xua tay: “Nói y như anh Lý ý, xem bệnh cho người khác cũng là chức trách của thầy thuốc nhỏ mà, có thể giúp anh chị, em rất vui.”
Cô kéo Đông Nhị Mạch ngồi xuống rồi bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết, đồng thời cô còn sao chép lại tình trạng cơ thể của Đông Nhị Mạch rồi nhập vào máy mô phỏng.
“Ơ?” Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ.
“Đồng chí Tiểu Kha, Nhị Mạch bị sao thế?” Lý Quốc Thắng không nhịn được tiến lên hỏi: “Hai vợ chồng anh đều đến bệnh viện làm kiểm tra rồi, bệnh viện ở thủ đô bọn anh cũng từng tới.”
“Nhưng báo cáo sức khỏe của bọn anh đều không có bất kỳ vấn đề gì, bác sĩ nói chuyện con cái không thể sốt ruột, phải thuận theo tự nhiên.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Đúng thế, các chỉ số trong cơ thể đều bình thường nhưng tâm trạng của con người sẽ khiến các chỉ số kia bị d.a.o động, đúng là sẽ ảnh hưởng đến chuyện mang thai.”
Sau này bệnh vô sinh rất phổ biến, rõ ràng các phương diện sức khỏe của hai vợ chồng đều bình thường nhưng lại không thể sinh con, nhà có điều kiện thì đi thụ thai ống nghiệm, nhà không có tiền thì bị ép phải sinh bằng được hoặc là ly hôn rồi lại kết hôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng có không ít vợ chồng trực tiếp cắt đứt suy nghĩ ấy, hưởng thụ cuộc sống, dù sao thì lúc tâm trạng của họ được buông lỏng, thiên sứ nhỏ sẽ giáng xuống thôi!
Chỉ là điều khiến Kha Mỹ Ngu buồn bực không nằm ở đây.
Các hạng mục cô dùng máy mô phỏng để đo đều cho ra số liệu rất bình thường, mà cô vọng, văn, vấn, thiết cũng không thấy gì không đúng.
Sắc mặt Đông Nhị Mạch hơi trắng vẻ bệnh tật, thậm chí còn xanh xao nhưng số liệu và mạch tượng của cơ thể lại không nói lên điều gì!
Lạ thật đấy.
Đông Nhị Mạch và Lý Quốc Thắng đều lo lắng nhìn Kha Mỹ Ngu.
Kha Mỹ Ngu cúi đầu, cụp mắt nghĩ, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Chị dâu, em muốn vào phòng kiểm tra kỹ lại cho chị lần nữa.”
Kha Đông Biểu gật đầu, đứng lên dẫn cô tới phòng ngủ trên tầng hai.
“Chị dâu, chị nằm lên giường, nhắm mắt lại đi.” Giọng Kha Mỹ Ngu chậm rãi, có quy luật, dần dần khiến Đông Nhị Mạch buồn ngủ.
Cô lấy mấy lá bùa ra, bố trị Tụ Linh trận đơn giản trong phòng.
Xong xuôi Kha Mỹ Ngu mới đi tới trước mặt Đông Nhị Mạch, nắm tay cô ấy, dùng ý thức khống chế cho linh lực chậm rãi đi vào trong cơ thể cô ấy.
Một đám khí nhỏ như móng tay đang dán vào tử cung cô ấy, nó lạnh lẽo, u ám như rắn độc, ăn tất cả những kẻ xâm nhập như tằm ăn rỗi.
Mắt Kha Mỹ Ngu lóe sắc lạnh, nếu như cô đoán không lầm, đây là một loại chú thuật độc địa, hoàn toàn đối lập với phù y!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-100.html.]
Chú thuật thông qua vật trung gian bị làm phép, tiến vào cơ thể người, quanh quẩn ở vị trí được chỉ định rồi cắn nuốt, từ đó hoàn thành mục đích.
Chú thuật rất khó bị dụng cụ kiểm tra ra, cũng không thể hiện qua mạch tượng, nó sẽ dần dần cắn nuốt sức sống của người bị nguyền rủa nhưng lại hiện rõ qua tướng mạo và dáng điệu.
Có rất nhiều loại chú thuật, nhưng loại lưu truyền trong nhân gian lại rất đơn nhất và dễ hiểu. Phần lớn là nguyền rủa bằng cách bôi m.á.u của người thi chú thành chú văn lên trên lá bùa, sau đó đốt thành tro, nhét vào búp bê, túi thơm hoặc là khâu vào trong quần áo, chăn đệm.
Hoặc là lấy mỡ t.h.i t.h.ể và oán cốt làm dẫn, gọi khí ô uế cắn nuốt tới, tụng lấy chú văn rồi phong kín vào vật trung gian!
Hoặc là thi pháp bằng gương hút âm lực, cổ mộc, ô…
Tuy Kha Mỹ Ngu không thể đoán chắc được chú thuật trong cơ thể Đông Nhị Mạch là loại nào, nhưng cô có thể vẽ bùa sinh khí mà khí ô uế cắn nuốt thích nhất, dẫn nó ra xa khỏi cơ thể, sau đó dùng thêm bùa ngăn cách.
Một khi khí ô uế gặp phải ánh mặt trời, lại không có cơ thể ký sinh để cung cấp sức sống thì nó sẽ tự nhiên mà tan biến giữa đất trời.
Sau khi loại bỏ khí ô uế, Kha Mỹ Ngu lại dùng thần thức giúp Đông Nhị Mạch chải chuốt lại cơ thể một lần, bổ sung sức sống đã bị xói mòn. Cô thu lại Tụ Linh Trận rồi mới búng tay một cái.
Đông Nhị Mạch từ từ mở mắt ra, cô ấy xin lỗi mà nói: “Đồng chí Tiểu Kha, có phải ban nãy chị ngủ quên mất hay không?”
Lúc này, Kha Mỹ Ngu đã đói nên bắt đầu ăn bánh quy ‘răng rắc răng rắc’: “Vâng, chị dâu, chị…” Cô ngừng lời một lát, dựa vào độ lớn tăng thêm của đám khí mà hỏi: “Trước hoặc sau khi chị kết hôn, chị có nhận quà của người không mấy quen thân hay là có đồ gì đặc biệt hay không ạ?”
Đông Nhị Mạch sửng sốt, sau đó cau mày suy nghĩ: “Chị chưa từng nhận quà, chỉ là…” Cô ấy nói thầm: “Chỉ là mẹ chị thấy người kết hôn cùng lúc với chị mới chỉ một, hai tháng đã có thai, bà ấy sốt ruột nên lén thay chị xin một con búp bê, bảo là có thể đưa em bé đến, vô cùng linh nghiệm.”
“Chị sợ mang tai họa đến cho bố chồng nên lén đốt bỏ. Cái này, cái này có phải không?”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Chị dâu, nhất định là chị đụng phải tiểu nhân*, hoặc là nói, nhà họ Lý đụng phải tiểu nhân. Người đó tìm chú sư, phong kín tuyệt tử chú vào trong búp bê.”
*Tiểu nhân: Người ti tiện, bỉ ổi
“Tuyệt tử chú cần có lông tóc trên người chị, chỉ khi chị tiếp xúc với nó thì lời nguyền mới có hiệu lực. Chị không chỉ không thể mang thai, mà còn bị khí ô uế dần dần cắn nuốt sức sống, không sống được quá 40 tuổi!”
Mặt Đông Nhị Mạch tái nhợt. Cô ấy nắm chặt chăn đệm, ngơ ngác mà nhìn Kha Mỹ Ngu.
“Chị dâu, giờ đã không sao cả rồi. Em đã giúp chị giải lời nguyền, người thi chú chắc chắn sẽ bị phản phệ, cũng coi như là bị chút trừng phạt nhỏ.” Kha Mỹ Ngu vội nói: “Sau này chị và anh Lý muốn sinh mấy đứa thì sinh!”
“Chưa biết chừng duyên con cái bị chú sư kia cản trở đều đến với chị, làm chị một thai ôm hai, ba đứa ấy chứ.”
“Thật ư?” Đông Nhị Mạch không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn bụng của chính mình: “Chị có thể sinh con rồi?”
Cô ấy có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, phần bụng trước giờ luôn lành lạnh nhưng lại không khám ra bệnh gì giờ đã thoải mái và ấm áp chưa từng thấy.
“Sau này chị thử là biết ấy mà.” Kha Mỹ Ngu cười khẽ, cô ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng.
Cô lấy một cái túi gấm màu vàng sáng, to cỡ quân mạt chược, bên trên thêu chữ “bình an” màu đỏ ra khỏi túi
Đây là đồ cô mua sỉ từ cửa hàng hệ thống, bên trong có bùa trừ uế trôi chảy tự chế, đeo lên không chỉ có công dụng ngăn ngừa những thứ ô uế xâm nhập cơ thể mà còn tỉnh táo sáng mắt, ích khí bổ tì, còn có thể tăng thêm một chút may mắn.
Tuy hiệu quả không rõ ràng, nhưng sẽ không xuất hiện tình huống nắm chắc chín phần mười còn bị người khác chen ngang. Dù có vấn đề cũng phần lớn là do làm việc tốt thì thường gặp khó khăn.
Mỗi người trong nhà bọn họ đều có một cái.
“Đây là quà em tặng cho anh chị, cái túi nhỏ này được em xông bằng thuốc, đeo thường xuyên có thể giúp thân thể khỏe mạnh hơn.”
“Cảm ơn em.” Đông Nhị Mạch vẫn đang ngẩn ngơ.
Cô ấy cứ thấy như mình đang mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp.
Kha Mỹ Ngu không ở lại lâu, nhưng khi đi, Lý Quốc Thắng kéo xe cô lại rồi để lên đó ba thùng trái cây.
“Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, đồng chí Tiểu Kha, nếu em không lấy thì bọn anh cũng không dám nhận thổ sản vùng núi em đưa, nếu không bị người khác nhìn thấy thì người ta sẽ nói xỏ nói xiên.”
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu: “Được ạ, để hôm khác em bảo anh trai em đi hợp tác xã cung ứng tiếp thị Tiền Trang đưa đồ ăn ngon cho chị Mai Tử. Bọn em ở gần nhau!”
Chờ bọn họ đi, Lý Quốc Thắng vội vàng kéo tay Đông Nhị Mạch: “Nhị Mạch, đồng chí Tiểu Kha nói gì thế?”
Ánh mắt Đông Nhị Mạch vẫn còn vẻ ngỡ ngàng: “Đồng chí Tiểu Kha nói em không sinh được con không phải do sức khỏe có vấn đề mà là do, là do em bị người ta dùng tuyệt tử chú hại.”
“Cô ấy nói sau này em có thể sinh con…”
Lý Quốc Thắng nghe xong thì cũng ngây người theo: “Nguyền rủa? Trên đời này thật sự có nguyền rủa ư?”
“Chắc là vậy, có chuyện này em cũng chưa từng kể với anh, lúc mới vừa kết hôn, mẹ em xin cho em một con búp bê. Đồng chí Tiểu Kha lại có thể hỏi tới việc này, hơn nữa ban nãy em nằm trên giường, không biết sao tự dưng lại ngủ mất, lúc tỉnh lại em thấy bụng mình rất ấm áp, rất thoải mái!”
Đông Nhị Mạch càng nói càng hưng phấn: “Em thấy có lẽ lần này sẽ thành công đấy!”
Lý Quốc Thắng vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, anh ấy nhìn Đông Nhị Mạch bằng ánh mắt cháy bỏng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, vậy đồng chí Tiểu Kha có nói phải chú ý việc gì không?”
Đông Nhị Mạch đỏ mặt lắc đầu: “Không có…”
Cô ấy vừa mới nói xong đã thấy trời đất quay cuồng, ngay giây sau đã bị Lý Quốc Thắng bế lên tầng.
“Dù gì thì cha mẹ vẫn chưa tan làm, chúng ta thử xem nhé?”