Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 353
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:48:39
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này cô mới bừng hiểu ra nguyên nhân vì sao chị dâu hai Kỷ cứ liên tục nhằm vào nhà họ Liên. Chậc, chậc, chậc.
"Sao bảo ông ta là chính nhân quân tử cơ mà?"
Cũng không biết đã lừa bao nhiêu cô gái trẻ rồi, đồ cặn bã.
Thẩm Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng: "Quân tử cái rắm ý, loại người như ông ta mà cũng xứng ư?"
---
Mấy tháng sau, Liên Kiều được đưa vào bệnh viện. Người nhà họ Liên nhận được điện thoại báo tin thì đều chạy tới.
Đỗ Hành sốt ruột đến độ đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, anh ta lo lắng hỏi: "Cha, em út sao rồi? Có ổn không?"
Liên Thủ Chính nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt ông căng thẳng: "Vẫn đang sinh con ở trong đó."
Trái tim Đỗ Hành giật thót: "Thẩm Kinh Mặc đâu, sao không thấy đâu?"
Liên Thủ Chính hếch cằm: "Đang ở trong đó với em con."
Được rồi, coi như cũng đáng tin. Đỗ Hành bình tĩnh lại, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống.
Vợ chồng cậu cả Liên và cậu hai Liên cũng lục tục chạy tới, cả gia đình đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời gian dần trôi, lòng mọi người đều trở nên bất an, họ đều biết y thuật, biết phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, như thể đã bước nửa chân vào quỷ môn quan.
"Sao vẫn chưa ra? Rốt cuộc tình hình sao rồi? Bên trong chẳng có chút âm thanh nào cả."
Ít nhất cũng phải khóc hay kêu một tiếng đi chứ.
"Em gái sẽ không sao chứ?"
Cậu cả Liên tức giận quát: "Nói linh tinh gì đấy? Chắc chắn con bé sẽ không sao, em gái chúng ta lợi hại biết bao, sinh con không làm khó được con bé đâu."
Khóe miệng Kỷ Duyệt Nhiên giật giật, logic gì thế này? Bị dọa đến choáng váng rồi đúng không?
Đỗ Hành đợi nửa ngày trời, đợi đến sốt cả ruột: "Chi bằng chúng ta đoán xem đứa bé là trai hay gái đi? Có muốn cược không?"
"Gái."
"Trai."
Liên Thủ Chính có chút không nỡ nhìn: "Mấy đứa nhàm chán thật đấy."
Ông vừa dứt lời, bên trong đột nhiên vang lên tiếng khóc thét của trẻ con, khiến tất cả mọi người ngẩn ra.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá ôm đứa bé ra ngoài: "Viện trưởng, chúc mừng ông đã có cháu ngoại trai, mẹ con bình an."
Đỗ Hành vui vẻ không thôi: "A a a, là trai nè, em đoán đúng rồi."
Liên Thủ Chính cẩn thận nhận lấy đứa bé, hai tay đều đang run rẩy.
Trẻ con vừa sinh đều rất xấu, thế nhưng đứa bé nhà ông thì khác, chỗ nào cũng đẹp.
Người nhà họ Liên nhìn chằm chằm đứa bé, thậm chí còn không nỡ chớp mắt. Họ hết lời khen ngợi: "Bé con giống em gái, mắt, mũi, miệng đều giống."
Kỷ Duyệt Nhiên đứng cạnh nhìn kỹ, khóe miệng không khỏi giật giật. Đúng là bé con xinh đẹp hơn trẻ con bình thường một chút, nhưng cũng đâu khoa trương như những gì họ nói.
Bộ lọc người thân quá dày.
Đỗ Hành nóng lòng đưa tay ra: "Đứa bé trắng trắng mềm mềm đáng yêu thật đấy. Cha, cho con bế một lát đi."
Liên Thủ Chính không nỡ buông tay: "Tránh ra, cha vẫn chưa bế đủ."
Ông là người đầu tiên bế cháu trai, cảm thấy bế như thế nào cũng không đủ. Cơ thể nhỏ xíu, mềm mại tràn ngập mùi sữa, khiến lòng ông mềm nhũn.
Người nhà vì tranh được bế cháu mà suýt thì đánh nhau.
Đúng lúc này, họ lại nghe thấy tiếng khóc thét của trẻ con, người nhà họ Liên sững sờ, vô thức nhìn về phía bé con trong lòng.
Đứa bé nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Quan trọng là, đứa bé không khóc mà.
Cánh cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra, y tá bế một đứa bé đang quấn tã ra ngoài: "Viện trưởng, bác sĩ Liên lại sinh thêm một bé gái."
Mọi người ngơ ngác, lại sinh thêm?
"Ha ha, hai quả trứng vàng." Cậu hai Liên vui đến điên rồi, anh ấy là người đầu tiên chạy đến đón bé cưng: "Cậu là cậu hai của con, là người đầu tiên bế con đấy."
A a, cháu gái đáng yêu quá, cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh, gương mặt mũm mĩm, tóc dày, là một bé con xinh đẹp.
Cháu gái ngoại của anh ấy là đứa bé xinh đẹp nhất trên đời.
Liên Thủ Chính không dám tin: "Song sinh long phượng ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-353.html.]
Liên Kiều giấu rất kín, chẳng để lộ chút tiếng gió nào, khiến mọi người cảm thấy quá bất ngờ.
"Đúng vậy, chúc mừng."
Cậu cả Liên không nhịn được mà khen ngợi: "Em gái mình trâu bò thật, làm gì cũng giỏi nhất, đến cả sinh con cũng giỏi hơn người khác. Chỉ sinh một lần mà đã đủ cả nếp lẫn tẻ."
Trong phòng phẫu thuật, Thẩm Kinh Mặc nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, đầu tóc anh ướt đẫm mồ hôi, cảm tưởng như anh còn vất vả hơn cô. Anh đau lòng nói: "Về sau... chúng ta sẽ không bao giờ sinh nữa."
Phụ nữ sinh con quá đáng sợ, đời này anh không muốn trải qua thêm lần nữa đâu.
Tầm mắt Liên Kiều dừng trên dấu răng do cô cắn trên cổ tay anh, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu.
Khóe miệng cô cong lên, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười: "Thẩm Kinh Mặc, có anh ở cạnh, em rất hạnh phúc."
Bất kể đi đâu, anh cũng đều đi cùng cô, điều này khiến cô vô cùng an tâm.
Chỗ nào an tâm, chỗ đó là nhà.
Thẩm Kinh Mặc đau lòng hôn lên trán cô: "Anh cũng vậy, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh. Liên Kiều, anh yêu em."
…
Ngày khai giảng đầu năm học của mẫu giáo, Thẩm Kinh Mặc cố ý nghỉ một ngày, cũng không quên yêu cầu Liên Kiều nghỉ theo. Hai vợ chồng đích thân đưa một trai một gái đến trường.
Liên Thủ Chính cũng không yên tâm, nên nhất quyết đòi đi cùng.
Mỗi tay ông bế một đứa cháu, trong mắt tràn ngập yêu thương: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con đến nhà trẻ cũng đừng sợ, nếu có ai bắt nạt các con, các con phải mách giáo viên ngay nhé. Hiểu chưa?"
Trong nhà, ông là người yêu thương hai đứa bé nhất, ngày nào cũng cùng chúng chơi đùa, ăn uống.
Nếu ngày nào mà không được gặp cháu, đêm đó ông sẽ ngủ không ngon.
Hai đứa bé, đứa lớn tên là Liên Văn Trạch, biệt danh là Đại Bảo, đứa bé tên là Thẩm Văn Vận, biệt danh là Tiểu Bảo. Tuy là song sinh, thế nhưng diện mạo không giống nhau.
Bé trai giống Liên Kiều, bé gái lại giống Thẩm Kinh Mặc, nhưng dù giống ai thì cũng đều đẹp.
Hai đứa bé có nước da trắng ngần, môi hồng răng trắng, ánh mắt to tròn đen nhánh, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng.
Thân hình Tiểu Bảo mũm mĩm, đầu tròn, mắt cũng tròn, vô cùng đáng yêu: "Con biết rồi ạ."
Liên Thủ Chính vuốt ve đầu cháu gái, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều: "Buổi trưa ăn nhiều một chút, đừng để bản thân đói bụng, biết chưa?"
Tiểu Bảo vô cùng thích ăn thịt: "Con biết rồi, ông ơi, ông đừng lo lắng, bọn con đều là đứa trẻ lớn rồi."
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng giống hệt bà cụ non, cái miệng vừa có duyên vừa ngọt ngào, dỗ cho nhóm người lớn chỉ hận không thể m.ó.c t.i.m cho cô bé.
"Ông ơi, ông ngoan ngoãn nhé, chờ bọn con tan học, bọn con sẽ về chơi cùng ông ngay."
Thẩm Kinh Mặc đang lái xe không nhịn được bật cười: "Phụt!"
Con gái bảo bối của anh đúng là đứa bé lanh lợi, cứ thích bắt chước cách nói chuyện của người lớn.
Liên Thủ Chính vui vẻ đáp: "Cháu gái của ông hiếu thuận quá đi mất."
Ông gọi cháu trai, cháu gái với giọng điệu vô cùng thân thiết.
Tiểu Bảo nở nụ cười toe toét, hai bên má thoáng ẩn thoáng hiện hai lúm đồng tiền trông vô cùng ngọt ngào.
Đại Bảo kéo cánh tay Liên Thủ Chính: "Ông ơi, con thì sao?"
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn giống hệt con gái, lòng Liên Thủ Chính mềm đến rối tinh rối mù: "Hai đứa đều hiếu thuận."
Nhìn hai đứa cháu này, ông có cảm tưởng như nhìn thấy Liên Kiều của thời thơ ấu, chỉ hận không thể bù đắp tất cả những thứ còn thiếu hụt.
Tiểu Bảo đột nhiên nói: "Ông ơi, cuối tuần chúng ta cùng đến vườn bách thú chơi nhé? Có được không?"
Liên Thủ Chính gật đầu không chút do dự: "Được."
Đôi mắt Đại Bảo xoay tròn: "Rủ cả ba cậu nữa."
Ba cậu nhà họ Liên cũng rất yêu thương hai đứa bé, muốn cái gì là cho cái đó.
"Được." Chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Liên Thủ Chính sẽ không suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Liên Kiều thấy vậy thì khẽ lắc đầu, người ta luôn nói yêu chiều cách thế hệ, bây giờ cô đã được chứng kiến tận mắt rồi.
Cha cô yêu thương hai đứa bé này đến tận xương tủy, dù chúng đưa ra nhiều yêu cầu vô lý, ông đều gật đầu đồng ý luôn.
Hoàn toàn không có chút nguyên tắc nào. Ừm, đương nhiên, ông cứ luôn miệng tự nhận mình là người có nguyên tắc.
Chỉ có thể nói, giới hạn nguyên tắc của họ không giống nhau.
Nếu không có cô kiểm soát, đoán chừng đã nuôi ra hai đứa bé ăn chơi trác táng, vô pháp vô thiên rồi.