Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 351
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:48:35
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia cảnh nhà cô ấy khá giả, cô ấy không có quá nhiều tham vọng về tiền bạc, vì căn bản cô ấy không thiếu tiền tiêu.
Cô ấy là nhà nghiên cứu khoa học, đồ ăn, quần áo, nhà cửa và phương tiện đi lại đều được sở nghiên cứu cung cấp, nên cô ấy không muốn so sánh hơn thua.
Tháng nào cô ấy cũng ở lỳ trong sở nghiên cứu, đi ra đi vào đều mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang, căn bản không có cơ hội để khoe khoang.
Mặc quần áo xinh đẹp cho ai xem?
Chị dâu hai Kỷ khẽ thở dài: "Đồ ngốc, hiện tại không nói cho rõ ràng, tương lai sẽ không ngừng xảy ra tranh chấp. Tội gì phải thế, chi bằng nói rõ từ đầu."
Lời của cô ta khá có lý, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liên Thủ Chính.
Liên Thủ Chính khẽ cười đáp: "Mọi người không hỏi, tôi cũng sẽ nói rõ ràng."
"Khi ở riêng, tôi đã chia đều gia sản cho bốn đứa con. Về phần nhà cũ của nhà họ Liên, hiệu thuốc của nhà họ Liên và phương thuốc bí truyền của nhà họ Liên, đều do Liên Kiều thừa kế."
Nói cách khác, Liên Kiều mới là người thừa kế của nhà họ Liên.
Vẻ mặt của người nhà họ Kỷ có chút kỳ quái, ánh mắt chị dâu hai Kỷ lóe lên: "Ông Liên, từ xưa đến nay đều là con cả kế thừa gia sản, kéo dài hương khói, phát triển gia tộc. Sao ông lại làm ngược vậy? Ông không sợ hương khói của nhà họ Liên bị cắt đứt ư?"
Liên Thủ Chính thản nhiên nói: "Trong bốn đứa con của tôi, Liên Kiều là người có y thuật xuất sắc nhất, thậm chí còn giỏi hơn người cha là tôi, chỉ con bé mới có thể gánh vác trách nhiệm này. Nhà họ Liên căn cứ vào năng lực để chọn người thừa kế, chứ không phải dựa vào con trưởng con thứ, dù sao nhà tôi cũng đâu có ngôi vị Hoàng Đế đâu."
Từ trước đến nay, ông vẫn luôn cởi mở, suy nghĩ thấu đáo. Sở dĩ ông chia nhà ở riêng trước khi bọn trẻ lập gia đình, chính là vì lo lắng sẽ có một ngày này.
Một câu không có ngôi vị Hoàng Đế của ông, khiến mọi người không khỏi bật cười.
Thế nhưng chị dâu hai Kỷ lại không cười nổi: "Thế nhưng, ông đã cân nhắc đến cảm nhận của ba đứa con khác chưa?"
Vẻ mặt của người nhà họ Kỷ hiện rõ vẻ xấu hổ, nhà họ Liên người ta đã nói rõ thế rồi, có thể chấp nhận thì kết hôn, không thể chấp nhận thì dừng lại.
Hơn nữa, thứ nhà họ Kỷ coi trọng là con người, chứ đâu phải gia sản của người ta.
Dù có nhiều tiền đến đâu, mà đằng trai không đáng tin cậy, thì họ cũng sẽ không gả con gái qua đó.
Liên Thủ Chính nói thẳng: "Con cái nhà khác thì tôi không biết, nhưng con cái của tôi, tôi là người hiểu rõ nhất. Chúng đều thông minh xuất chúng, đủ khả năng tự tạo nên một mảnh trời riêng, chúng không cần dựa hơi tổ tiên, chúng vẫn luôn là niềm tự hào của tôi."
Để lại gia sản cho con cái, không bằng bồi dưỡng con, để nó có khả năng tự đứng vững trên đôi chân mình.
Có năng lực, thì sẽ không bao giờ thiếu tiền tiêu.
Nếu không có năng lực, dù có để lại gia sản bạc triệu cũng không giữ được.
Cậu cả Liên lập tức ra mặt tỏ thái độ: "Cha, con cảm ơn cha vì đã tin tưởng chúng con như vậy, cũng cảm ơn cha đã giáo dục bọn con tốt như vậy."
Không chỉ thế, ông còn để lại cho họ một phần lớn gia sản, đủ để cả đời họ không lo cơm ăn áo mặc.
Hơn nữa, ba anh em họ đều có hướng phát triển riêng, cũng không thiếu tiền.
Ba người con còn lại cũng lần lượt tỏ thái độ, rằng sẽ không tranh giành này kia với anh chị em.
Liên Thủ Chính rất vui mừng: "Đều là con cái do cha sinh ra, cha đều yêu thương như nhau, không phân biệt nam nữ."
Chị dâu hai Kỷ còn định nói thêm gì nữa, nhưng cha Kỷ đã giành nói trước: "Nói hay lắm. Ông Liên cơ trí như vậy, khó trách có thể nuôi dạy ra toàn những đứa con xuất sắc. Con cả của ông cống hiến vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học, không cầu danh lợi, không tranh hơn thua, tôi rất thích phẩm chất này của nó. Có một đứa con rể như vậy, tôi rất yên tâm. Về phần sính lễ, chúng tôi không tranh nhiều hay ít, chỉ cần có thể diện là được."
Thật ra, ông ta cảm thấy tuy ba đứa con trai của nhà họ Liên xuất sắc thật đấy, thế nhưng con gái của nhà họ Liên vẫn xuất sắc hơn.
Cô thành lập công ty mỹ phẩm, doanh số bán hàng tăng vọt cả trong và ngoài nước.
Xưởng thuốc và bệnh viện đều ăn nên làm ra, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Ai mà ngờ được, cô có thể thành công chế thuốc Đông y thành thuốc nước pha sẵn, mở ra một con đường m.á.u ở Đông Nam Á, giành miếng bánh lớn từ tay Nhật Bản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-351.html.]
Ở lĩnh vực y học, thành tựu của cô đã vượt xa những người khác, nhà họ Liên chọn cô làm người thừa kế cũng là điều dễ hiểu thôi.
Sao một đứa con tài giỏi và tuyệt vời như vậy lại không phải con của ông ta nhỉ? Nếu là con của ông ta, ông ta cũng sẽ coi cô như báu vật.
Liên Thủ Chính cười lớn: "Tôi cũng rất thích Duyệt Nhiên Nhà ông, vừa thông minh vừa biết quan tâm chăm sóc. Ông yên tâm, con dâu nào gả vào nhà họ Liên chúng tôi, đều được tôi đối xử như người nhà. Nhà họ Liên chúng tôi rất bao che khuyết điểm."
Hai người bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, bầu không khí rất vui vẻ.
Ai ngờ, chị dâu hai Kỷ lại chen lời: "Tôi còn tưởng ông Liên sẽ nói là sẽ đối xử với con dâu như con gái ruột chứ."
Nói thế không phải gây sự ư? Cậu hai Kỷ hung hăng lườm cô ta một cái, bảo cô ta câm miệng.
Trường hợp này không đến lượt cô ta nói chuyện, cha mẹ cũng đã đồng ý rồi, cô ta còn quấy rối cái gì không biết?
Sắc mặt Liên Thủ Chính vẫn không thay đổi: "Sao có thể? Con gái ruột có thể dạy dỗ, có thể mắng vài câu, nhưng con dâu thì không thể làm vậy."
Hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Chồng và con dâu cần giữ khoảng cách.
Ừm, chị dâu hai nhà họ Kỷ có hơi khó chơi, may mà những người khác vẫn còn tốt.
Chẳng qua, nhà họ Liên cưới dâu chứ không phải gả con gái, cha mẹ Kỷ thấu hiểu lý lẽ là được, những người khác không ra gì cũng không sao.
Cũng đâu cần sống cùng nhau.
Nếu tình cảm giữa hai anh em tốt, thì giúp đỡ lẫn nhau, nếu tình cảm không tốt thì hạn chế gặp mặt.
Chị dâu hai Kỷ không biết điều, vẫn tiếp tục lải nhải: "Lời này cũng không đúng, thân là cha chồng, sao lại không thể dạy dỗ con dâu? Đánh chửi còn được cơ mà. Ông Liên, ông không thể bất công như vậy được."
Cô ta liên tục gây sự khiến Liên Kiều mất kiên nhẫn: "Chị dâu Kỷ, nhà họ Liên chúng tôi đắc tội cô à? Hay là tôi đắc tội chị?"
Hôn nhân là cầu nối giữa hai nhà, là niềm vui giữa hai gia đình. Cha mẹ hai bên vui vẻ đồng ý, một người chị dâu như cô ta ồn ào cái gì?
Chị dâu hai Kỷ sửng sốt, tính cách cô ta vốn thẳng thắn như vậy.
Ánh mắt cô ta lóe lên: "Cô Liên, cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta không quen biết, sao cô lại đắc tội tôi được?"
Liên Kiều mỉm cười, nụ cười vừa tao nhã vừa ung dung: "Ồ, tôi còn tưởng tôi cứu Đậu Đậu, khiến cô không vui chứ."
Đậu Đậu nghe thấy tên mình thì chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Sắc mặt người nhà họ Kỷ tái đi, chị dâu hai Kỷ vừa sợ hãi vừa tức giận: "Cô nói linh tinh gì thế? Đậu Đậu là cháu ruột của tôi, tôi thương nó còn không hết..."
Liên Kiều cũng không tranh cãi với chị ta, chỉ thản nhiên nói: "Chị vẫn chưa sinh con đúng không?"
Mỗi câu cô nói đều chứa đựng hàm ý, khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ sâu xa.
Chị dâu cả Kỷ vô thức ôm chặt con mình, vẻ mặt có chút bất an. Chị ấy chỉ có mỗi một đứa con này, thằng bé là mạng sống của chị ấy, ai tổn thương thằng bé, chị ấy sẽ liều mạng với người đó.
Chị dâu hai Kỷ tức giận: "Chuyện này liên quan gì đến cô?"
Ánh mắt Liên Kiều híp lại: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu, sảy thai thường xuyên là do không giữ kỹ đứa con đầu lòng. Đang êm đẹp vì sao phải phá thai?"
Khi đối diện với các yếu tố không ổn định, tất nhiên là phải đá bay nó đi.
Hiện trường im bặt, vẻ mặt người nhà họ Kỷ hiện rõ vẻ khó tin, cậu hai Kỷ trợn mắt há hốc miệng, cô ta thường sảy thai là sự thật, thế nhưng phá thai ư? Không có mà.
Kỷ Duyệt Nhiên ngơ ngác nhìn chị dâu hai, giống như đã khám phá được bí mật khó tin nào đó.
Chị dâu hai Kỷ tức đến đỏ mặt, cô ta lớn tiếng hét ầm lên: "Cô nói bậy, tôi không có."
"Được thôi, tôi không nói nữa." Liên Kiều không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay... nếu không đánh cho đối thủ tàn phế, cô sẽ không mang họ Liên.