Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:48:25
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Thẩm đã bị dọa đến ngất đi, bà Thẩm cũng run lẩy bẩy, chỉ biết gào khóc.

Thấy gương mặt con trai dần bị ăn mòn, Thẩm Không Thanh đau lòng gào lên: "Nam Tinh, con đừng sợ, không sao đâu, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay. Mau mau."

Đời này Thẩm Nam Tinh chưa từng thấy tuyệt vọng như lúc này, gương mặt anh ta sẽ bị hủy ư? Anh ta sẽ trở thành quái vật ư?

Nỗi hận trong lòng anh ta bùng lên: "Báo cảnh sát, mau bắt hung thủ lại, tôi muốn anh ta phải chết."

Thẩm Không Thanh nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy như có vạn mũi tên đ.â.m thẳng vào tim, đây là con trai duy nhất của ông ta.

Mặt mũi bị hủy rồi, sao còn có thể lộ mặt trước công chúng nữa? Sao còn có thể kế thừa sản nghiệp gia đình được nữa?

"Rốt cuộc là vì sao?"

Triệu Hải Quân cười vui vẻ: "Ha ha ha, Kiều Nhất Liên, đây là báo ứng của cô."

Kiều Nhất Liên hoàn toàn điên cuồng: "Cha, cha g.i.ế.c Triệu Hải Quân cho con, con muốn anh ta phải chết."

Liên Thủ Chính vội vàng cấp cứu cho cô ta, nhưng, mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn nữa rồi.

Gương mặt cô ta bị ăn mòn vào tận xương, mắt phải... sẽ bị mù vĩnh viễn.

Triệu Hải Quân không định sống nữa, anh ta đến đây với suy nghĩ cá c.h.ế.t lưới rách.

"Không phải cô nói không quen biết tôi ư? Kiều Nhất Liên, cô cướp tôi khỏi tay Kiều Nhị Liên, sau khi bám víu được vào cành cao thì vứt bỏ tôi, cô không ngờ sẽ có ngày hôm nay đúng không?"

Nhìn Kiều Nhất Liên bị hủy dung, tâm trạng Đỗ Hành vô cùng nặng nề.

Tuy anh ta không thích cô ta, nhưng cũng không muốn cô ta biến thành thế này.

Anh ta hung hăng đá Triệu Hải Quân một cú: "Đủ rồi, cho dù có thù hận sâu đến đâu, cũng không nên hủy hoại cuộc sống của một người phụ nữ thế này chứ."

Một người phụ nữ bị hủy dung, xấu xí như quái vật, bảo cô ta biết sống sao đây?

Triệu Hải Quân như thể đã hoàn thành một tâm nguyện lớn, gương mặt anh ta tràn ngập ý cười: "Anh tưởng cô ta là người tốt chắc? Đừng đùa, cô ta đã ép c.h.ế.t Kiều Nhị Liên, đó là đứa em gái ở bên cạnh cô ta từ nhỏ đến lớn, hai người sớm chiều sống chung. Một người phụ nữ độc ác như vậy, mà các người còn bảo vệ cô ta ư?"

Đỗ Hành sửng sốt, cái tên này có chút quen tai: "Kiều Nhị Liên? Em gái? Không phải cô ta là con một ư?"

Triệu Hải Quân bật cười: "Không, cô ta là con gái nuôi, Kiều Nhị Liên mới là con gái ruột của Kiều Mỹ Hoa."

Người nhà họ Liên sững sờ, đầu cậu cả Liên nổ tung, cuối cùng cũng nắm được suy nghĩ thoáng qua ban nãy.

"Anh nói gì? Lặp lại lần nữa!"

Triệu Hải Quân hung hăng nói: "Cô ta chỉ là một đứa con gái nuôi thôi, thế nhưng lại có thể dỗ dành mẹ nuôi yêu thương mình hơn cả con gái ruột, yêu thương đến độ ngay cả con gái ruột c.h.ế.t bà ta cũng chẳng thèm để ý. Cô ta lợi hại đúng không?"

Sắc mặt cậu hai Liên tái nhợt: "Anh cả, anh ta đang nói gì vậy? Sao em nghe mà chẳng hiểu gì?"

Cậu cả Liên nhìn Kiều Nhất Liên đã đau đến ngất đi với ánh mắt kinh ngạc, giờ phút này, đầu óc anh ấy tỉnh táo đến đáng sợ: "Anh ta nói, em gái ruột của chúng ta là người khác, người này chỉ là đồ giả mạo thôi."

---

Trong bệnh viện, bác sĩ tỏ vẻ tiếc nuối: "Sườn mặt bên phải của Liên Bán Hạ bị tổn thương nghiêm trọng, bị ăn mòn đến tận xương, phải phẫu thuật rất nhiều lần. Về phần mắt phải... sẽ bị mù vĩnh viễn, mọi người nên chuẩn bị sẵn tâm lý, điều người bệnh cần nhất trong thời điểm hiện tại là sự an ủi và đồng hành của người nhà."

Liên Thủ Chính nhìn Kiều Nhất Liên nằm trên giường bệnh, cả người cô ta bị quấn băng gạc kín mít, vẻ mặt ông vô cùng phức tạp.

Đây không phải con gái ông ư?

Cậu cả Liên đi tới, nhỏ giọng nói: "Cha, con đã tìm được Kiều Mỹ Hoa rồi, cha tự hỏi đi."

Sắc mặt Liên Thủ Chính tái nhợt, thế nhưng ông không dám đứng dậy, không dám đối mặt.

Tâm trạng của cậu cả Liên vô cùng nặng nề, thế nhưng anh ấy vẫn khuyên: "Cha, có một số việc, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng."

Liên Thủ Chính nghiến răng, hạ quyết tâm đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi đến tầng cao nhất của bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-347.html.]

Hầu hết mọi người đều không thể đi lên tầng trên cùng, chỉ có người chịu trách nhiệm dọn dẹp mới có thể lên đây. Lúc này, ga trải giường màu trắng bay phấp phới, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Nơi đây trừ người nhà họ Liên, thì không còn ai khác.

"Cha." Đỗ Hành vẫy tay với cha mình.

Kiều Mỹ Hoa rụt người trong góc thấy ông đi đến thì sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn không thôi. Bà ấy cúi gằm đầu không dám nhìn ông.

Khi sự việc xảy ra, bà ấy ngồi dưới sân khấu không chạy lên bảo vệ Kiều Nhất Liên, mà lén lút bỏ trốn. Chuyện này có bình thường không?

Liên Thủ Chính cố kiềm chế cơn giận sôi sùng sục: "Rốt cuộc nó là ai?"

"Nó..." Kiều Mỹ Hoa tỏ vẻ ngơ ngác: "Nó là con gái ruột của ông, hai người có cùng một nhóm máu..."

Đến lúc này rồi, sai lại càng sai, đã không còn cơ hội quay đầu nữa.

Đỗ Hành muốn tẩn cho bà ấy một trận: "Tôi khuyên bà nên khai thật đi, nếu không bà sẽ phải ngồi tù đó."

Nếu anh ta nhớ không lầm, Kiều Nhất Liên đã học đại học với cái tên Kiều Nhị Liên.

Lúc ấy cô ta còn giải thích rằng phía nhà trường ghi sai tên, cô ta đ.â.m lao đành phải theo lao.

Loại chuyện này khá phổ biến, ngay cả các đồng chí cảnh sát trong đồn cảnh sát còn thường xuyên viết sai tên, ở thời đại mọi giấy tờ đều viết tay này, sai sót cũng là bình thường.

Về sau, cô ta đổi tên thành Liên Bán Hạ, hoàn toàn tạm biệt quá khứ.

Lúc ấy anh không nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ lại thì thấy sởn gai ốc.

Dưới tình huống mà họ không biết, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?

Lúc trước khi lựa chọn từ bỏ con gái ruột, Kiều Mỹ Hoa chẳng hề cảm thấy bản thân đã làm sai, thế nhưng hiện tại bà ấy lại cảm thấy vô cùng chột dạ.

Bà ấy có dự cảm rằng, một khi bà ấy thừa nhận sự thật, bà ấy sẽ xong đời.

"Ông Liên, Nhất Liên là con gái ruột của tôi và ông, tôi thề. Ông đừng tin những lời Triệu Hải Quân nói, anh ta có thù với mẹ con tôi."

Thế nhưng, bà ấy không dám nhìn thẳng vào mắt Liên Thủ Chính.

Liên Thủ Chính nổi lên sự nghi ngờ, càng nghĩ càng kinh sợ: "Tôi rất hối hận vì năm đó đã tin vào lời nói một chiều của bà mà không hề điều tra."

Ông rất hối hận, vô cùng hối hận.

Đỗ Hành cau mày: "Cha, đây không phải lỗi của cha. Ai có thể ngờ được một người mẹ lại có thể hãm hại con ruột của mình đâu cơ chứ? Mẹ kế cũng không độc ác như bà ta."

Để con gái nuôi mạo danh con gái ruột, ném con gái ruột ra một xó, nào có người bình thường nào làm như vậy?

Họ có nằm mơ cũng không dám mơ đến chuyện thế này.

Đôi môi Liên Thủ Chính run rẩy: "Kiều Nhị Liên... con bé ở đâu?"

Ông không tin cô đã qua đời.

Lòng Kiều Mỹ Hoa run lên: "... Không có người này."

Đến lúc này rồi mà bà ấy vẫn không chịu nói thật.

Điều này khiến Liên Thủ Chính căm hận đến tận xương tủy: "Báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt bà ta."

Kiều Mỹ Hoa luống cuống tay chân: "Tôi không làm gì nên tội, vì sao lại bắt tôi? Dù các người có tiền cũng không thể vô lý như vậy. Ông Liên, tôi một lòng say mê ông, ông không biết ư?"

Liên Thủ Chính chỉ cảm thấy ghê tởm, đây là yêu ư? Không phải.

"Tội của bà là g.i.ế.c hại con gái ruột, lừa đảo chiếm đoạt tài sản, tôi sẽ nhờ cảnh sát vào cuộc điều tra."

Kiều Mỹ Hoa vừa sợ hãi vừa tủi thân: "Ông Liên, tôi sinh cho ông một đứa con gái đáng yêu, vì ông mà cả đời không gả chồng, ông báo đáp tôi thế này ư? Tôi thật sự chỉ có một đứa con gái là Kiều Nhất Liên thôi, trên đời này không hề có Kiều Nhị Liên."

Liên Thủ Chính hoàn toàn từ bỏ việc moi chân tướng từ miệng bà ta: "Người dân trong thôn Thanh Thủy không c.h.ế.t hết, giáo viên và học sinh trong trường không c.h.ế.t hết, bà muốn xóa sạch dấu vết của một người ư, đó là chuyện không thể nào."

Loading...