Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:48:12
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ta ngốc chút cũng không sao, họ không chê, thế nhưng tầm nhìn của cô ta quá hạn hẹp, quá ích kỷ, vừa ngu ngốc vừa tham lam.
Tình cảm giữa người và người, quý ở sự chân thành.
Mà cô ta chỉ biết nói ngọt dỗ dành người khác, chứ không thật lòng.
Nghĩ lại mà xem, ba anh em họ vì hôn nhân của cô ta mà trở mặt ầm ĩ với nhà họ Thẩm, đánh nhau đến vỡ đầu.
Cô ta thì hay rồi, khóc lóc trách họ đã qua đó.
Cô ta coi ba anh em họ là cái gì? Chỉ cần có một chút thật lòng, sẽ không vả mặt ba anh em họ như thế.
Nếu cô ta đã không coi họ là anh em, họ cần gì phải làm đồ ngốc nữa?
Cũng đâu phải do cùng mẹ sinh ra, cũng đâu phải cùng nhau trưởng thành có tình cảm thắm thiết. Trái tim họ cũng lạnh lẽo rồi.
Liên Thủ Chính cười khổ, ông đã chứng kiến toàn bộ quá trình mấy anh em họ ầm ĩ đến trở mặt, lòng ông đau như cắt.
Rõ ràng khi vừa nhận cô ta về, quan hệ giữa họ rất hòa hợp cơ mà.
Ba anh trai thường tặng quà cho Bán Hạ, có món gì ngon đều để dành cho cô ta một phần, tìm đủ mọi cách để yêu thương cô ta.
Còn Bán Hạ cũng rất ngoan ngoãn, luôn nghe lời, luôn gọi anh trai với giọng điệu ngọt ngào như mật.
Quan hệ giữa mấy anh em rất hòa hợp.
Thế nhưng mới được vài năm, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
"Ôi, từ nhỏ con bé đã đi theo mẹ nó, được nuôi đến độ tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc thiển cận... Nó cũng sợ nghèo đến điên rồi, con đừng chấp nhặt với nó."
Cậu ba Liên cau mày, bản tính con người khó mà giấu được. Nhân phẩm và tính cách của Liên Bán Hạ thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
"Chỉ cần cô ta không động đến sản nghiệp trong nhà là được. Nếu cho cô ta cơ hội, cô ta nhất định sẽ giúp đỡ nhà chồng hãm hại nhà mẹ đẻ."
Liên Thủ Chính im lặng: "Con cái nhà chúng ta đâu có ngốc, sao con bé lại ngu đến thế nhỉ?"
Chỉ có chút khôn vặt, chỉ biết lợi ích trước mắt, mà không có cái nhìn toàn diện.
Cậu ba Liên thản nhiên châm chọc: "Con cái giống mẹ, Kiều Mỹ Hoa cũng ngu không chịu nổi đấy thôi."
Khi vừa nhận Liên Bán Hạ về, Kiều Mỹ Hoa còn muốn dựa hơi Liên Bán Hạ để gả cho Liên Thủ Chính, bà ấy dùng đủ mọi cách, thậm chí nhào thẳng lên giường ông.
Liên Thủ Chính kiên quyết không đồng ý, đuổi Kiều Mỹ Hoa nửa đêm chui vào chăn mình đi, sắp xếp cho mẹ con cô ta ra ngoài sống, không cho Kiều Mỹ Hoa đến gần nhà cũ nửa bước.
Cậu ba Liên cảm thấy đầu óc Kiều Mỹ Hoa có vấn đề. Lúc mang thai không nói, sau khi sinh xong cũng không nói, nuôi con gái thành đứa ích kỷ, ham vật chất, quá mất mặt.
Đi đến thủ đô một chuyến, thông báo cho họ một tiếng khó đến thế cơ à?
Liên Thủ Chính xoa xoa ấn đường: "Cha có chừng mực, sẽ không chuyển cổ phần hiệu thuốc của nhà họ Liên cho con bé. Ôi, không phải cha trọng nam khinh nữ đâu, mà do năng lực của con bé chẳng ra gì, ánh mắt cũng chẳng ra gì nốt. Nếu cho con bé, con bé cũng không giữ được."
Bà cụ Thẩm không phải ngọn đèn cạn dầu, tuy đã cả đống tuổi, nhưng bà ta vẫn quản lý con cháu đâu ra đấy, ở nhà nói một không hai.
---
Trong một cái hẻm ngõ cách nhà họ Liên không xa, có một căn nhà nhỏ, đó là nơi hai mẹ con Kiều Mỹ Hoa và Liên Bán Hạ sống.
Kiều Mỹ Hoa chẳng chịu làm gì, để nhà họ Liên nuôi mình. Mỗi tháng nhà họ Liên sẽ cho bà ấy năm mươi đồng, cuộc sống của bà ấy trôi qua khá thoải mái.
Thế nhưng ngày nào bà ấy cũng thở dài, mặt mày nhăn nhó, chưa từng vui vẻ.
Một đêm mưa nọ, sấm sét rung trời khiến Kiều Mỹ Hoa bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Bà ấy đột nhiên ngồi phắt dậy, che lấy trái tim đang đập mạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bà ấy đi ra ngoài, giày cũng không kịp xỏ, cước nhanh bước chậm chạy đến trước cửa phòng con gái điên cuồng gõ cửa: "Nhất Liên, Nhất Liên."
Bán Hạ nằm trong phòng bị đánh thức, cô ta ra mở cửa, sắc mặt không được tốt cho lắm: "Mẹ, mẹ đừng gọi bậy nữa, con tên là Bán Hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-343.html.]
Cô ta ghét nhất cái tên Kiều Nhất Liên, cái tên này đại diện cho sự nghèo khổ, khốn khó, và cả người phụ nữ kia.
Hốc mắt Kiều Mỹ Hoa ửng đỏ: "Nhất Liên, mẹ nằm mơ thấy Nhị Liên, con bé trợn mắt lườm mẹ, nói con bé c.h.ế.t không nhắm mắt, muốn tìm chúng ta đòi mạng."
Bà ấy cũng không muốn Nhị Liên chết, bà ấy chỉ đưa cơ hội cho con gái nuôi mà thôi.
Làm gì có mẹ con ruột nào thù hận qua đêm, con nuôi thì khác, bà ấy không muốn để con nuôi hận mình.
Thế nhưng con ruột của bà ấy quá mạnh mẽ, thế mà lại tự sát.
Vì sao lại ngốc thế?
Bán Hạ hung hăng lườm bà ấy một cái: "Im miệng, đừng nói linh tinh. Người đã c.h.ế.t rồi, đòi mạng kiểu gì nữa?"
Từ khi cô ta đến nhà họ Liên mới được sống như một con người, có quần áo xinh đẹp, có tiền tiêu, cuộc sống tốt thế này là của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hỏng.
Toàn thân Kiều Mỹ Hoa run rẩy, ánh mắt cứng đờ: "Quỷ đòi mạng..."
Đêm nào bà ấy cũng không được ngon giấc, đêm nào cũng mơ thấy Nhị Liên. Trong giấc mơ, Nhị Liên lẳng lặng nhìn bà ấy với ánh mắt lạnh lùng, giống như đang lên án.
Thế nhưng hôm nay thì khác, bà ấy mơ thấy Nhị Liên cất tiếng nói chuyện, nói báo ứng của bà ấy sẽ đến nhanh thôi.
Nói cái gì mà, cô ở dưới lòng đất chờ họ.
Sắc mặt Bán Hạ vô cùng khó coi, cô ta hung hăng véo Kiều Mỹ Hoa một cái: "Mẹ, mẹ tỉnh táo lại đi, trên đời này không có quỷ. Mẹ phải nhớ kỹ, trên đời này không có người tên là Kiều Nhị Liên."
Nước mắt Kiều Mỹ Hoa chảy dài: "Thế nhưng, mẹ đau lòng lắm, con bé do mẹ sinh ra..."
Bà ấy thật sự không muốn như vậy, nhưng vì sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này?
Bán Hạ vội xông đến bịt kín miệng bà ta, tức giận trách: "Mẹ chỉ sinh ra một đứa con gái là con. Mẹ, mẹ bị ngớ ngẩn à? Mẹ, cuộc sống hiện tại không tốt ư?"
Dù tức giận, nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế âm lượng, sợ bị hàng xóm nghe thấy.
Rõ ràng trong căn nhà này chỉ có hai mẹ con cô ta, cô ta vẫn rất cẩn thận.
Kiều Mỹ Hoa ngơ ngác nhìn con gái nuôi, trong lòng có một loại dự cảm không tốt: "Nhất Liên, có phải chúng ta đã sai rồi không?"
Ánh mắt Bán Hạ rất lạnh lùng, bà ấy phiền c.h.ế.t đi được, rốt cuộc có chịu thôi không hả?
Thế nhưng họ là người cùng thuyền, nếu thuyền lật, ai cũng đừng hòng sống tốt.
Cô ta nhẹ giọng an ủi: "Không sai, mẹ, mấy hôm nữa con sẽ kết hôn, gả co một thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú vừa có địa vị vừa có gia thế, về sau hai vợ chồng con sẽ hiếu thuận với mẹ. Mẹ đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa, có được không?"
"Mẹ..." Kiều Mỹ Hoa khó diễn tả nổi cảm xúc trong lòng.
Con gái nuôi đã thay đổi rồi, không còn là cô gái mảnh mai yếu đuối không chịu nổi bất cứ kích thích nào như trước kia nữa.
Cô ta trở thành người có tâm kế, có thủ đoạn, cũng... không cần người mẹ nuôi như bà ấy nữa.
Bán Hạ lắc mạnh bả vai bà ấy: "Mẹ, hiện tại mẹ chỉ còn con thôi."
Kiều Mỹ Hoa tái mặt, khóe mắt ươn ướt, trong lòng không biết là hối hận hay căm hận: "Được, mẹ biết rồi."
Thấy bà ấy thỏa hiệp, Bán Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, mẹ đừng cảm thấy áy náy, mẹ sinh ra nó, mạng của nó nằm trong tay mẹ, mẹ muốn nó thế nào thì nó phải thế đó. Đều tại nó quá hẹp hòi nên mới nghĩ quẩn trong lòng thôi."
Đến lúc này rồi, nói gì cũng đã muộn, Kiều Mỹ Hoa khẽ thở dài: "Ôi."
Bán Hạ mỉm cười: "Mẹ đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, hai mẹ con ta sẽ càng ngày càng tốt thôi."
Cô ta tràn ngập khát khao với tương lai, cô ta muốn trở thành kẻ ăn trên ngồi chốc, muốn để tất cả mọi người hâm mộ, ghen tị với cô ta.
Cô ta muốn trở thành bà chủ của Kinh Nhân Đường.
Cô ta sẽ giúp đỡ Thẩm Nam Tinh phát triển Kinh Nhân Đường ngày càng lớn mạnh, thôn tính mọi đối thủ, thống trị thế giới!
Cô ta mơ rất đẹp, mà không biết, những ngày lành của cô ta sắp kết thúc rồi.
Báo ứng của cô ta đã đến!