Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:24
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc sống hiện tại của cô ta cẩm y ngọc thực, không cần quan tâm đến mấy chuyện ăn mặc, đây mới là cuộc sống mà cô ta mong muốn.

Chẳng qua, cô ta vẫn cảm thấy không đủ.

Kẻ tham vọng nào biết đủ là gì.

Liên Thủ Chính đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này: "Cha sẽ chuyển quyền sở hữu căn tứ hợp viện mà mẹ con con đang sống cho con, lại tặng cho con một chiếc xe, đồng thời cha sẽ sắm sửa toàn bộ các đồ đạc và thiết bị gia dụng trong nhà."

Xe và nhà đều đã chuẩn bị, hơn nữa các thiết bị điện gia dụng ngày nay rất đắt đỏ, phải nhờ quan hệ mới mua được.

Vì cuộc hôn nhân này của con gái, ông đã hao tốn rất nhiều tâm tư.

Nụ cười tươi tắn trên gương mặt Liên Bán Hạ cứng đờ? Có mỗi vậy thôi? Nhà họ Liên giàu có như vậy, dưới danh nghĩa có vô số tài sản, thế mà chỉ cho cô ta chút này thôi?

Vì cô ta là con gái ư?

Cô ta ghét nhất cái kiểu trọng nam khinh nữ này, còn nói gì mà yêu thương cô ta nhất, chỉ biết nói ngoài miệng thôi.

"Cha, sau khi kết hôn, con muốn giúp cha quản lý hiệu thuốc của nhà họ Liên, cha cảm thấy thế nào?"

Thứ đáng giá nhất trong nhà họ Liên chính là mấy hiệu thuốc, cô ta muốn tận dụng cơ hội này để kinh doanh.

Liên Thủ Chính lại thở dài, cô ta học chuyên ngành y tá, thế nhưng sau khi tốt nghiệp lại chỉ đến bệnh viện làm việc được mấy ngày, rồi không chịu đi nữa.

Nói cái gì mà vất vả, ngày đêm đảo lộn, cô ta đường đường là cô cả của nhà ho Liên, sao có thể đi làm người hầu cho người khác?

Lúc ấy ông nghe đã cảm thấy có chút không thoải mái, công việc nào phân cao thấp sang hèn?

Chẳng qua ông cũng không nói gì cả. Hiện tại cô ta đã để lộ tính cách chân thật, ông chợt nhận ra, cô ta đã bị nuôi hỏng rồi.

Ông sắp xếp cô ta làm nhân viên hiệu thuốc, muốn mài dũa tính cách của cô ta, hy vọng có thể uốn nắn lại.

Ai ngờ, sau nửa năm đi làm, cô ta nói đồng nghiệp coi thường cô ta, mắng cô ta là con riêng, cô ta muốn thăng chức để áp chế lời đồn.

Thật ra ông cố ý rèn luyện, bồi dưỡng con gái, để cô ta vừa rèn luyện ở cấp cơ sở, vừa theo ông học y học cổ truyền, đến khi đó sẽ để cô ta tiếp nhận y thuật của nhà họ Liên.

Kết quả cô ta không biết tự cố gắng, cho rằng làm nhân viên hiệu thuốc quá mất mặt. Ông đưa cho cô ta hai cuốn sách thuốc "Phương thuốc thiên kim" và "Bảo thảo cương mục", cô ta thậm chí chẳng lật được mấy trang.

Học phân biệt dược liệu, học mãi mà vẫn không thể phân biệt được.

Tố chất như thế, dù Hoa Đà còn sống cũng không thể dạy được.

Ông chỉ đành từ bỏ, trong lòng lại không nhịn được mà thầm hỏi, sao con của ông ấy lại ngu dốt đến mức này?

Cô ta nghỉ việc, ra ngoài tự tìm việc, làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng, ngày nào cũng ăn diện trang điểm xinh đẹp, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu yêu đương với con trai của nhà họ Thẩm.

Quá trình ở giữa, thật sự là một lời khó nói hết.

"Con gả cho nhà họ Thẩm, nhà họ có Kinh Nhân Đường, hai nhà Liên - Thẩm lại là đối thủ, công ra công, tư ra tư, con không thể coi là một được."

Nói cách khác, cô ta trở thành con dâu nhà họ Thẩm rồi, cả đời này đừng hòng động đến sản nghiệp của nhà họ Liên nữa.

Bán Hạ biết ông không thích nhà họ Thẩm, nhưng không ngờ ông lại nói thẳng trước mặt Thẩm Nam Tinh thế này.

Đây không phải vả thẳng mặt cô ta ư?

"Cha, con gả đi rồi thì không phải là con gái của nhà họ Liên nữa ư? Cha nói vậy sẽ khiến con đau lòng đấy."

Cô ta tỏ vẻ bị tổn thương, thoạt trông rất điềm đạm đáng yêu.

Nhưng Liên Thủ Chính đã miễn dịch với dáng vẻ này. Ban đầu, khi nhìn thấy dáng vẻ này, ông rất đau lòng cho cô ta, nhưng khi nhìn thấy nhiều rồi, ông nhận ra đây chính là một trong những thủ đoạn của cô ta.

Dù có thật lòng đến đâu, thì tình cảm cũng dần bị mài mòn sau nhiều lần tính kế.

"Vậy con đừng gả cho nhà họ Thẩm nữa."

"Không được, con chỉ thích Nam Tinh thôi." Bán Hạ liếc mắt đưa tình với Thẩm Nam Tinh, trong mắt cô ta, Kinh Nhân Đường trâu bò hơn nhà họ Liên nhiều.

Kinh Nhân Đường có thương hiệu hơn trăm năm, có chi nhánh khắp cả nước, nhóm sinh viên đại học coi việc tiến vào Kinh Nhân Đường là mục tiêu, là sự kiêu ngạo.

Nghe nói lợi nhuận hàng năm là một con số khổng lồ, lên đến hàng trăm vạn.

Nghĩ đến đây, lòng cô ta lại quyết tâm hơn.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Cha, con về rồi."

Là Liên Đỗ Hành đã về, anh ta tuấn tú quý phái, mang theo khí chất của một cậu ấm nhà giàu.

Đứng trước mặt anh ta, Thẩm Nam Tinh thoạt trông giống hệt một gã nhà quê.

Vừa thấy anh ta, Thẩm Nam Tinh đã lập tức cảm thấy mất tự nhiên, chỉ hận không thể lập tức tạm biệt ra về.

Liên Thủ Chính nhìn con trai út với ánh mắt hiền từ: "Ăn cơm chưa? Bảo người nấu cho con chút đồ ăn nhé?"

Cậu ba Liên cười tủm tỉm ôm cha mình: "Nấu cho con bát mì là được."

Liên Thủ Chính vỗ vỗ lưng anh ta, trong lòng thầm cảm thấy được an ủi.

Đứa con này quay chụp mấy bộ phim, cuối cùng cũng cảm thấy chán nên quay về tiếp quản sản nghiệp gia đình.

Ông giao hiệu thuốc nhà họ Liên cho anh ta quản lý, anh ta quản lý đâu ra đấy, không có điểm nào để chê.

Anh ta đã có sẵn kiến thức về y học, lại sẵn sàng học tập chăm chỉ, nên khá thành công trong ngành này, mơ hồ thấy dấu hiệu phát triển.

Mục tiêu của anh ta là mạnh hơn Kinh Nhân Đường, trở thành ông lớn đầu ngành.

Thấy hai cha con hòa thuận vui vẻ, ánh mắt Bán Hạ khẽ lóe lên, để lộ nụ cười ngọt ngào: "Anh ba."

Lúc này cậu ba Liên mới nhìn về phía cô ta, vẻ mặt rất kinh ngạc: "Bán Hạ, sao cô lại ở đây? Ồ, đây không phải Thẩm Nam Tinh ư? Sao lại ở trong nhà tôi thế này?"

Tuy trên gương mặt anh ta mang theo ý cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

Thẩm Nam Tinh đắc ý khoe khoang: "Tôi và Bán Hạ sắp kết hôn, đã định ngày cưới rồi."

Lúc trước ba anh em nhà họ Liên còn chạy đến uy h.i.ế.p anh ta, không cho anh ta và Liên Bán Hạ ở bên nhau.

Ha ha ha, anh ta sẽ không để bọn họ được như ý.

Dám đánh anh ta, sẽ phải trả cái giá lớn.

Anh ta bèn cưới Liên Bán Hạ, ngày ngày lượn lờ trước mặt họ, cướp đoạt việc làm ăn của nhà họ Liên, khiến họ tức chết.

Điều ngoài dự kiến của anh ta là vẻ mặt cậu ba Liên vẫn thản nhiên: "Chúc mừng, đến dù đó dù tôi không đến được, cũng sẽ gửi tặng một phần quà cưới."

Thẩm Nam Tinh ngẩn người, không phải chứ? Sao bình tĩnh thế? Liên Đỗ Hành đang giả vờ, hay là thật sự không thèm để ý?

"Anh là anh ba của Bán Hạ, trong trường hợp quan trọng như thế, sao có thể không có mặt cho được? Bán Hạ, em nói xem?"

Bán Hạ gượng cười: "Anh ba em hay nói đùa thôi, chứ tình cảm giữa em và anh ấy rất tốt."

Ầm ĩ mấy lần, khiến tình cảm dần tan biến hết, gần như chẳng còn lại chút gì.

Cậu ba Liên vờ như không nghe thấy, bê bát mì trộn trương lên rồi bắt đầu ăn, không thèm liếc nhìn họ thêm lần nào nữa.

Liên Thủ Chính thấy vậy thì lẳng lặng thở dài: "Hai đứa ra ngoài đi dạo đi, xem có gì cần mua không. Cha sẽ trả tiền."

Đôi mắt Bán Hạ sáng lên: "Dạ, cảm ơn cha."

Cô ta kéo Thẩm Nam Tinh rời đi, thầm nghĩ sẽ mua nhiều thêm mấy món đồ, dù sao cũng là cha cô ta trả tiền cơ mà.

Thấy họ rời đi, Liên Thủ Chính quay đầu nhìn đứa con trai thứ ba, nhẹ giọng trách: "Ban nãy con không nên nói vậy. Bán Hạ là em gái ruột của con, các con phải yêu thương lẫn nhau."

Cậu ba Liên hừ lạnh: "Cũng đâu phải do một mẹ sinh ra, không thương nổi."

Thật ra, ban đầu khi nghe tin có một đứa em gái, ba anh em họ đều rất vui vẻ, rất chào mừng sự quay về của em gái.

Thế nhưng qua một thời gian chung sống, họ dần dần cảm thấy không đúng, chợt nhận ra, họ và cô em gái này không phải người chung đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-342.html.]

Chương 343

Cô ta ngốc chút cũng không sao, họ không chê, thế nhưng tầm nhìn của cô ta quá hạn hẹp, quá ích kỷ, vừa ngu ngốc vừa tham lam.

Tình cảm giữa người và người, quý ở sự chân thành.

Mà cô ta chỉ biết nói ngọt dỗ dành người khác, chứ không thật lòng.

Nghĩ lại mà xem, ba anh em họ vì hôn nhân của cô ta mà trở mặt ầm ĩ với nhà họ Thẩm, đánh nhau đến vỡ đầu.

Cô ta thì hay rồi, khóc lóc trách họ đã qua đó.

Cô ta coi ba anh em họ là cái gì? Chỉ cần có một chút thật lòng, sẽ không vả mặt ba anh em họ như thế.

Nếu cô ta đã không coi họ là anh em, họ cần gì phải làm đồ ngốc nữa?

Cũng đâu phải do cùng mẹ sinh ra, cũng đâu phải cùng nhau trưởng thành có tình cảm thắm thiết. Trái tim họ cũng lạnh lẽo rồi.

Liên Thủ Chính cười khổ, ông đã chứng kiến toàn bộ quá trình mấy anh em họ ầm ĩ đến trở mặt, lòng ông đau như cắt.

Rõ ràng khi vừa nhận cô ta về, quan hệ giữa họ rất hòa hợp cơ mà.

Ba anh trai thường tặng quà cho Bán Hạ, có món gì ngon đều để dành cho cô ta một phần, tìm đủ mọi cách để yêu thương cô ta.

Còn Bán Hạ cũng rất ngoan ngoãn, luôn nghe lời, luôn gọi anh trai với giọng điệu ngọt ngào như mật.

Quan hệ giữa mấy anh em rất hòa hợp.

Thế nhưng mới được vài năm, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

"Ôi, từ nhỏ con bé đã đi theo mẹ nó, được nuôi đến độ tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc thiển cận... Nó cũng sợ nghèo đến điên rồi, con đừng chấp nhặt với nó."

Cậu ba Liên cau mày, bản tính con người khó mà giấu được. Nhân phẩm và tính cách của Liên Bán Hạ thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.

"Chỉ cần cô ta không động đến sản nghiệp trong nhà là được. Nếu cho cô ta cơ hội, cô ta nhất định sẽ giúp đỡ nhà chồng hãm hại nhà mẹ đẻ."

Liên Thủ Chính im lặng: "Con cái nhà chúng ta đâu có ngốc, sao con bé lại ngu đến thế nhỉ?"

Chỉ có chút khôn vặt, chỉ biết lợi ích trước mắt, mà không có cái nhìn toàn diện.

Cậu ba Liên thản nhiên châm chọc: "Con cái giống mẹ, Kiều Mỹ Hoa cũng ngu không chịu nổi đấy thôi."

Khi vừa nhận Liên Bán Hạ về, Kiều Mỹ Hoa còn muốn dựa hơi Liên Bán Hạ để gả cho Liên Thủ Chính, bà ấy dùng đủ mọi cách, thậm chí nhào thẳng lên giường ông.

Liên Thủ Chính kiên quyết không đồng ý, đuổi Kiều Mỹ Hoa nửa đêm chui vào chăn mình đi, sắp xếp cho mẹ con cô ta ra ngoài sống, không cho Kiều Mỹ Hoa đến gần nhà cũ nửa bước.

Cậu ba Liên cảm thấy đầu óc Kiều Mỹ Hoa có vấn đề. Lúc mang thai không nói, sau khi sinh xong cũng không nói, nuôi con gái thành đứa ích kỷ, ham vật chất, quá mất mặt.

Đi đến thủ đô một chuyến, thông báo cho họ một tiếng khó đến thế cơ à?

Liên Thủ Chính xoa xoa ấn đường: "Cha có chừng mực, sẽ không chuyển cổ phần hiệu thuốc của nhà họ Liên cho con bé. Ôi, không phải cha trọng nam khinh nữ đâu, mà do năng lực của con bé chẳng ra gì, ánh mắt cũng chẳng ra gì nốt. Nếu cho con bé, con bé cũng không giữ được."

Bà cụ Thẩm không phải ngọn đèn cạn dầu, tuy đã cả đống tuổi, nhưng bà ta vẫn quản lý con cháu đâu ra đấy, ở nhà nói một không hai.

---

Trong một cái hẻm ngõ cách nhà họ Liên không xa, có một căn nhà nhỏ, đó là nơi hai mẹ con Kiều Mỹ Hoa và Liên Bán Hạ sống.

Kiều Mỹ Hoa chẳng chịu làm gì, để nhà họ Liên nuôi mình. Mỗi tháng nhà họ Liên sẽ cho bà ấy năm mươi đồng, cuộc sống của bà ấy trôi qua khá thoải mái.

Thế nhưng ngày nào bà ấy cũng thở dài, mặt mày nhăn nhó, chưa từng vui vẻ.

Một đêm mưa nọ, sấm sét rung trời khiến Kiều Mỹ Hoa bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Bà ấy đột nhiên ngồi phắt dậy, che lấy trái tim đang đập mạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bà ấy đi ra ngoài, giày cũng không kịp xỏ, cước nhanh bước chậm chạy đến trước cửa phòng con gái điên cuồng gõ cửa: "Nhất Liên, Nhất Liên."

Bán Hạ nằm trong phòng bị đánh thức, cô ta ra mở cửa, sắc mặt không được tốt cho lắm: "Mẹ, mẹ đừng gọi bậy nữa, con tên là Bán Hạ."

Cô ta ghét nhất cái tên Kiều Nhất Liên, cái tên này đại diện cho sự nghèo khổ, khốn khó, và cả người phụ nữ kia.

Hốc mắt Kiều Mỹ Hoa ửng đỏ: "Nhất Liên, mẹ nằm mơ thấy Nhị Liên, con bé trợn mắt lườm mẹ, nói con bé c.h.ế.t không nhắm mắt, muốn tìm chúng ta đòi mạng."

Bà ấy cũng không muốn Nhị Liên chết, bà ấy chỉ đưa cơ hội cho con gái nuôi mà thôi.

Làm gì có mẹ con ruột nào thù hận qua đêm, con nuôi thì khác, bà ấy không muốn để con nuôi hận mình.

Thế nhưng con ruột của bà ấy quá mạnh mẽ, thế mà lại tự sát.

Vì sao lại ngốc thế?

Bán Hạ hung hăng lườm bà ấy một cái: "Im miệng, đừng nói linh tinh. Người đã c.h.ế.t rồi, đòi mạng kiểu gì nữa?"

Từ khi cô ta đến nhà họ Liên mới được sống như một con người, có quần áo xinh đẹp, có tiền tiêu, cuộc sống tốt thế này là của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hỏng.

Toàn thân Kiều Mỹ Hoa run rẩy, ánh mắt cứng đờ: "Quỷ đòi mạng..."

Đêm nào bà ấy cũng không được ngon giấc, đêm nào cũng mơ thấy Nhị Liên. Trong giấc mơ, Nhị Liên lẳng lặng nhìn bà ấy với ánh mắt lạnh lùng, giống như đang lên án.

Thế nhưng hôm nay thì khác, bà ấy mơ thấy Nhị Liên cất tiếng nói chuyện, nói báo ứng của bà ấy sẽ đến nhanh thôi.

Nói cái gì mà, cô ở dưới lòng đất chờ họ.

Sắc mặt Bán Hạ vô cùng khó coi, cô ta hung hăng véo Kiều Mỹ Hoa một cái: "Mẹ, mẹ tỉnh táo lại đi, trên đời này không có quỷ. Mẹ phải nhớ kỹ, trên đời này không có người tên là Kiều Nhị Liên."

Nước mắt Kiều Mỹ Hoa chảy dài: "Thế nhưng, mẹ đau lòng lắm, con bé do mẹ sinh ra..."

Bà ấy thật sự không muốn như vậy, nhưng vì sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này?

Bán Hạ vội xông đến bịt kín miệng bà ta, tức giận trách: "Mẹ chỉ sinh ra một đứa con gái là con. Mẹ, mẹ bị ngớ ngẩn à? Mẹ, cuộc sống hiện tại không tốt ư?"

Dù tức giận, nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế âm lượng, sợ bị hàng xóm nghe thấy.

Rõ ràng trong căn nhà này chỉ có hai mẹ con cô ta, cô ta vẫn rất cẩn thận.

Kiều Mỹ Hoa ngơ ngác nhìn con gái nuôi, trong lòng có một loại dự cảm không tốt: "Nhất Liên, có phải chúng ta đã sai rồi không?"

Ánh mắt Bán Hạ rất lạnh lùng, bà ấy phiền c.h.ế.t đi được, rốt cuộc có chịu thôi không hả?

Thế nhưng họ là người cùng thuyền, nếu thuyền lật, ai cũng đừng hòng sống tốt.

Cô ta nhẹ giọng an ủi: "Không sai, mẹ, mấy hôm nữa con sẽ kết hôn, gả co một thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú vừa có địa vị vừa có gia thế, về sau hai vợ chồng con sẽ hiếu thuận với mẹ. Mẹ đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa, có được không?"

"Mẹ..." Kiều Mỹ Hoa khó diễn tả nổi cảm xúc trong lòng.

Con gái nuôi đã thay đổi rồi, không còn là cô gái mảnh mai yếu đuối không chịu nổi bất cứ kích thích nào như trước kia nữa.

Cô ta trở thành người có tâm kế, có thủ đoạn, cũng... không cần người mẹ nuôi như bà ấy nữa.

Bán Hạ lắc mạnh bả vai bà ấy: "Mẹ, hiện tại mẹ chỉ còn con thôi."

Kiều Mỹ Hoa tái mặt, khóe mắt ươn ướt, trong lòng không biết là hối hận hay căm hận: "Được, mẹ biết rồi."

Thấy bà ấy thỏa hiệp, Bán Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, mẹ đừng cảm thấy áy náy, mẹ sinh ra nó, mạng của nó nằm trong tay mẹ, mẹ muốn nó thế nào thì nó phải thế đó. Đều tại nó quá hẹp hòi nên mới nghĩ quẩn trong lòng thôi."

Đến lúc này rồi, nói gì cũng đã muộn, Kiều Mỹ Hoa khẽ thở dài: "Ôi."

Bán Hạ mỉm cười: "Mẹ đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, hai mẹ con ta sẽ càng ngày càng tốt thôi."

Cô ta tràn ngập khát khao với tương lai, cô ta muốn trở thành kẻ ăn trên ngồi chốc, muốn để tất cả mọi người hâm mộ, ghen tị với cô ta.

Cô ta muốn trở thành bà chủ của Kinh Nhân Đường.

Cô ta sẽ giúp đỡ Thẩm Nam Tinh phát triển Kinh Nhân Đường ngày càng lớn mạnh, thôn tính mọi đối thủ, thống trị thế giới!

Cô ta mơ rất đẹp, mà không biết, những ngày lành của cô ta sắp kết thúc rồi.

Báo ứng của cô ta đã đến!

Loading...