Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 341
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:22
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tình cảm giữa hai cha con cháu tốt thật." Đây là câu nói khẳng định, xen lẫn chút ghen tị.
Liên Kiều mỉm cười: "Chắc chắn tốt hơn tình cảm anh em giả tạo của hai người gấp trăm lần."
Khóe miệng Liên Thủ Nghĩa giật giật, đứa bé này thật ra... độc mồm độc miệng: "Cháu không muốn biết vì sao năm đó bọn chú lại ầm ĩ đến trở mặt với nhau à?"
Liên Kiều không có hứng thú cho lắm: "Không cần biết, chắc chắn là lỗi của chú. Cha cháu tốt như vậy, là người bao dung, hiền từ như vậy, ông ấy vô cùng hoàn hảo."
"Con người không ai hoàn hảo cả." Liên Thủ Nghĩa ghen tị không thôi, tình cảm giữa hai cha con nhà này tốt thật.
"Cha cháu là ngoại lệ." Liên Kiều vô cùng kiêu ngạo.
"Chú có hơi ghen tị với cha cháu."
Liên Kiều cười lớn: "Chỉ có kẻ tầm thường mới không được người khác ghen tị. Chú là người tầm thường, cháu có thể hiểu được."
Liên Thủ Nghĩa: "..."
"Có ai nói với cháu rằng tính cách của cháu chẳng đáng yêu chút nào chưa?"
Liên Kiều tỏ vẻ thờ ơ: "Chưa từng. Tất cả mọi người đều yêu thương cháu, hâm mộ cháu, ghen tị với cháu, tại cháu là thiên tài mà."
Tính cách kiêu ngạo này khiến Liên Thủ Nghĩa không biết nói gì. Cháu gái nhà ông ta là thiên tài, lối suy nghĩ khác với người thường cũng đúng thôi.
"Cha cháu có khỏe không?"
Nhắc đến cha mình, ánh mắt Liên Kiều sáng rực lên: "Cảm ơn chú đã quan tâm, cha cháu rất khỏe. Ông ấy và cô út cùng nhau đi du lịch, cuộc sống rất thoải mái."
Liên Thủ Chính kinh ngạc: "Gì cơ? Cô út cháu về nước rồi ư? Không phải nó thề cả đời sẽ không quay về ư?"
"Lời thề là để phá vỡ mà." Cô thường hay làm vậy đấy.
Sắc mặt Liên Thủ Chính đổi tới đổi lui, sau hồi lâu im lặng, ông ta nói: "Sao cháu không khuyên chú quay về?"
Dường như Liên Kiều nghe thấy mong muốn quay về của ông ta, không biết cô có cảm giác sai không nữa.
"Chú thích về thì về, không thích thì thôi. Đối với bọn cháu mà nói, sự tồn tại của chú không quan trọng cho lắm. Trước hôm nay, cháu chưa từng nghĩ đến chú."
Đây là lời nói thật, những người chưa từng gặp mặt thì làm gì có tình cảm?
Liên Thủ Nghĩa thở dài, cảm xúc hỗn loạn, dường như ông ta nhìn thấy bóng dáng của mình trên người cô.
Năm đó ông ta chọc tức anh cả, hiện tại con gái anh cả chọc tức ông ta, cũng xem như báo ứng nhỉ?
"Cha cháu có từng nhắc đến chú không?"
"Chắc là có." Liên Kiều đáp qua loa có lệ.
"Có là có, không có là không có, chắc là cái gì." Liên Thủ Nghĩa không vui.
Liên Kiều suy nghĩ: "Anh cả cháu nói có, trong ấn tượng của cháu thì không có."
"Hừ." Trong lòng Liên Thủ Nghĩa rất khó chịu, anh cả còn nói thương ông ta nhất nữa chứ, cũng chỉ đến thế mà thôi, nói luôn dễ hơn làm.
Liên Kiều nhìn người đàn ông miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo trước mặt, ông ta đang đợi người ta bắt thang cho ông ta đi xuống đấy ư?
Đàn ông nhà họ Liên đều sĩ diện như thế.
Cô nghiêm mặt hỏi: "Chú hừ cái gì? Bất mãn với cha cháu à?"
Liên Thủ Nghĩa như thể gặp lại người mẹ nghiêm khắc năm xưa, cơ thể ông ta run rẩy, toát mồ hôi: "Không, chú không có ý đó. Cháu đừng xụ mặt, chú sẽ căng thẳng."
Liên Kiều dở khóc dở cười, cô khẽ sờ gương mặt mình: "Chú cũng sợ bà nội à? Chú nhát giống hệt cô út vậy."
Liên Thủ Nghĩa giật mình: "Cô út cháu cũng sợ cháu à?"
Liên Kiều gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy không dám ở một mình với cháu, hình như chú cũng không dám, chú dẫn theo nhiều người đến thế cơ mà."
Liên Thủ Nghĩa đã nhận ra con nhóc này không phải người tuân thủ quy tắc, không bị các tiêu chuẩn của thế tục ràng buộc. Cô đã quen tùy hứng, coi quy tắc trên đời như rác rưởi.
Người có tính cách thế này thường dám yêu dám hận, hơn nữa cô cũng có tự tin để dám yêu dám hận.
"Chú muốn để chúng nó gặp cháu."
Người nhà phải biết mặt nhau, cũng không trông mong sẽ được lợi từ cô, dù sao ông ta cũng không thiếu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-341.html.]
Liên Kiều thản nhiên nói: "Gặp cháu có tác dụng gì, nếu có thời gian rảnh thì về tảo mộ cho bà nội đi. Chú là đứa con trai bất hiếu, đi suốt hai mươi mấy năm, từng tảo mộ cho bà cụ được mấy lần hả?"
Lời này giống như kim châm, khiến trái tim Liên Thủ Nghĩa đau quặn lại. Nước mắt ông ta chảy dài, cô mắng đúng lắm, ông ta thật sự là đứa con bất hiếu.
Chỉ vì chút giận dỗi, ông ta đã đi biền biệt hơn hai mươi năm mà không trở về lấy một lần, chứ càng đừng nói đến việc đi tảo mộ.
Ông ta chỉ lập một bài vị ở nhà, ngày ngày hương khói, nhưng ý nghĩa không giống nhau.
Nỗi nhớ giống như thủy triều, ông ta rất nhớ nhà, nhớ khoảng thời gian sống ở nhà cũ, nhớ giọng nói và điệu cười của cha mẹ, nhớ anh em.
Trái tim Lộ Tây giật thót, sao bảo khóc là khóc ngay thế? Đây có còn cha của ba người họ không: "Cha, cha sao vậy? Cha đừng làm bọn con sợ."
"Này, sao cô lại nói vậy với cha tôi? Đừng ỷ vào là họ hàng, mà dám khua tay múa chân. Cô..." Ngải Lệ lườm Liên Kiều, biểu cảm vô cùng khó chịu.
"Tôi cũng đâu có nhận người họ hàng này." Liên Kiều nhìn Liên Thủ Nghĩa: "Trong nhà cũ vẫn treo ảnh chụp ngày xưa của mọi người, lần trước cô út nhìn cả nửa ngày, cũng không biết cô ấy đang nhìn gì nữa."
"Là nhớ nhung cuộc sống trước đây, nhớ năm tháng cha mẹ còn sống, anh chị em thân thiết, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời." Liên Thủ Nghĩa vỗ ngực, nỗi nhớ giống như cỏ dại không ngừng sinh sôi: "Chú sẽ đặt vé máy bay."
Ba đứa con của ông ta ngẩn người: "Cha."
Sao đột nhiên lại muốn quay về?
"Lá rụng về cội, cha phải về thôi." Liên Thủ Chính hít một hơi thật sâu, sắc mặt dần trở nên kiên định.
Ông ta phiêu bạt hơn hai mươi năm rồi, đã đến lúc kẻ lang thang quay về nhà rồi.
Trường giang cuồn cuộn về đông
Sóng vùi nước cuốn anh hùng còn đâu
Được thua phải trái cơ cầu
Tà dương mấy độ vẫn màu non xưa.
Liên Bán Hạ mặc bộ quần áo xinh đẹp, chỉnh tề, mỉm cười ôm lấy cánh tay Thẩm Nam Tinh, đi đến trước mặt Liên Thủ Chính, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
"Cha, cảm ơn cha."
Cô ta vốn tên là Kiều Nhất Liên, hiện tại đổi thành Liên Bán Hạ, là đứa con gái duy nhất trong nhà, được yêu thương, chiều chuộng.
Liên Thủ Chính nhìn đứa con gái vừa nhận về với ánh mắt phức tạp, lẳng lặng thở dài. Ba đứa con trai của ông đều thông minh, nhưng đứa con gái này lại không được khôn ngoan cho lắm.
Thoạt trông gương mặt cũng sáng dạ đó, nhưng thật ra lại là một đứa ngốc.
"Con vui vẻ là được."
Những lời nên khuyên đều khuyên, nên nói đều nói, nên đánh cũng đánh luôn rồi, nhưng con cái không nghe lời, ông cũng chẳng biết làm sao.
Trong lòng Thẩm Nam Tinh vô cùng đắc ý, nhưng bị anh ta mạnh mẽ kiềm chế lại.
"Bác, bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Bán Hạ."
Liên Thủ Chính chướng mắt anh ta, anh ta chỉ là đồ vô dụng, hư hỏng.
Thế nhưng con gái cứ nằng nặc đòi gả cho anh ta. Ôi!
Con gái không lớn lên bên cạnh ông, ông đã khiến cô ta phải thiệt thòi nhiều, nên cũng không tiện dạy bảo cô quá nhiều.
Ôi, không những không có con gái tri kỷ, còn khiến ông đau đầu nhức óc.
"Bán Hạ có tôi, có ba anh trai, nếu cậu dám bắt nạt con bé, chúng tôi sẽ không tha cho cậu."
Ông cho cô ta chỗ dựa, nhưng nếu chính cô ta không tự mình đứng lên, thì ông cũng chẳng có cách nào.
Thẩm Nam Tinh luôn miệng đồng ý: "Bác yên tâm, cô ấy chính là bảo bối của cháu."
Anh ta đang hy vọng có thể bám víu vào nhà họ Liên để đạt được lợi ích to lớn kia mà.
Nghe thấy những lời bạ đâu nói đấy của anh ta, Liên Thủ Chính cau mày, mà Liên Bán Hạ lại nở nụ cười vui vẻ.
Đây là người chồng mà cô ta tỉ mỉ lựa chọn, gia đình có tiền bạc, có địa vị, gia thế vững vàng. Điều quan trọng nhất là, anh ta là con trai duy nhất trong nhà, là người thừa kế của Kinh Nhân Đường.
Đây chính là điều cô ta coi trọng nhất.
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào: "Cha, cha chuẩn bị của hồi môn gì cho con thế?"