Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:20
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

George thầm sợ hãi, mồ hôi chảy ròng. Nếu không có đủ lợi ích, những ông lớn đó sẽ không quan tâm đến một người phụ nữ đến vậy.

Dù là bác sĩ giỏi thật, nhưng cũng đâu đến mức khiến những người quyền quý coi trọng như thế?

Anh ta vô thức nhìn về phía cha mình, Charles làm gì có tâm trạng để ý đến anh ta, ông ta đang thầm nghĩ cách để cứu vãn tình hình.

Cô Liên chính là đối tượng chủ yếu của bữa tiệc chiêu đãi này.

Cấp trên vô cùng coi trọng những thành tựu trong lĩnh vực y học của cô, hy vọng cô có thể ở lại nước Mỹ, cống hiến cho nước Mỹ.

Tiếc là vẫn chưa kịp mở lời đã đắc tội với người ta rồi.

Liên Kiều nổi nóng, ai khuyên cũng không có tác dụng gì: "Xin lỗi, tôi về nghỉ ngơi trước. Ông Wilson, xin hãy giúp tôi đặt trực thăng vào ngày mai."

Sau khi bỏ lại những lời này, cô dứt khoát quay đầu bước đi.

Sự tự tin toát ra từ trong xương này, là tự cô trao cho bản thân.

Ông Wilson là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, ông ta vội vàng đuổi theo: "Cô Liên, có chuyện gì thì từ từ nói. Cô Liên."

George bắt đầu sợ hãi: "Cha."

Ông Charles rất muốn tẩn cho anh ta một trận, thế nhưng nhìn con trai đã bị đánh thành đầu heo, ông ta có hơi không đành lòng.

"Mắt chó của con bị mù à mà dám dùng một vạn đô la Mỹ bảo người ta ngủ cùng con trong một tháng? Con nghĩ gì mà dám nói ra mấy lời đó hả?"

Chính bản thân ông ta còn không dám.

George nhỏ giọng nói: "Một vạn cũng đâu ít, bác sĩ cũng thiếu tiền mà."

Ngoài miệng anh ta cố chấp cãi lại, không chịu nhận thua thế thôi.

Thế nhưng anh ta biết rõ, ai cũng có thể thiếu tiền, chỉ mỗi bác sĩ là không.

Ông Charles vô cùng hối hận vì đã nuôi thả anh ta, để anh ta luôn gây rắc rối.

"Cô ấy không những là chuyên gia trong lĩnh vực y học, mà còn là thương nhân nổi tiếng nắm quyền một cõi. Cha con còn không giàu bằng cô ấy đâu."

George ngơ ngác, tỏ vẻ khó tin. Nhà anh ta đã giàu có suốt ba đời này rồi, có tổng khối tài sản khổng lồ.

"Cha, cha đang nói đùa đúng không? Nhà cô ta làm nghề gì?"

Một nhà khoa học Trung Quốc lạnh lùng nói: "Cô Liên không hề dựa dẫm vào gia đình. Cô ấy thành lập công ty Hoa Nhan vào năm mười chín tuổi, sản xuất ra ba sản phẩm càn quét thế giới. Năm hai mươi tuổi, cô ấy nghiên cứu ra thuốc kiểm soát virus truyền nhiễm, cứu được hàng vạn người. Hai mươi mốt tuổi, cô ấy thành lập xưởng thuốc, thuốc Liên Dược nổi tiếng đều xuất phát từ tay cô ấy.”

Hoa Nhan? Những người phụ nữ có mặt ở đây đều biết đến thương hiệu này, đều dùng thử và trở thành người dùng trung thành của nó.

Không có cách nào, cũng tại nó có chất lượng tốt.

Mỗi khi Hoa Nhan tung ra sản phẩm mới đều khiến mọi người đuổi theo săn lùng, tranh giành, có khi còn không giành được.

Về phần thuốc Liên Dược, cả nam lẫn nữ có mặt ở đây đều biết đến.

Nó đặc biệt có hiệu quả với những người bị sốt, cảm cúm, ngứa họng, là loại thuốc thường dùng trong gia đình.

Sau khi thử nghiệm, thuốc đủ tiêu chuẩn, không có bất cứ thành phần vi phạm lệnh cấm nào.

Toàn bộ hiện trường trở nên náo nhiệt, đều kích động không thôi. Oa, một nhân vật trâu bò như vậy, nhất định phải làm quen mới được.

"Liên Dược?" Cuối cùng Liên Thủ Nghĩa cũng không nhịn được nữa, ông ta biết thương hiệu này, là một công ty dược phẩm của Trung Quốc, vừa ra mắt đã gây sốt thị trường.

Ban đầu mọi người không tin tưởng, đến hiện tại đã trở thành thuốc thường dùng trong gia đình, là một loại thuốc có tác dụng thần kỳ.

Ông ta cứ tưởng trùng hợp, không ngờ đó lại là tác phẩm của cháu gái mình.

Nghĩ đến đây, ông ta hưng phấn khó có thể kiềm chế.

"Đúng, Liên Dược mà tất cả các quốc gia trên thế giới đều đang tranh nhau nhập khẩu, là do một tay cô ấy tạo ra." Ông Charles khẽ thở dài: "Cô ấy không chỉ là bác sĩ nổi tiếng, mà còn là bà trùm trong giới kinh doanh, tất cả mọi người đều nhờ cậy cô ấy. Vất vả lắm mới mời được cô ấy đến đây để bàn chuyện hợp tác, con thì hay rồi, quậy một cái là phá hỏng hết luôn. Con có gánh nổi trách nhiệm này không?"

Nếu chuyện này không thành, cấp trên truy cứu trách nhiệm, chắc chắn sẽ tính lên đầu George.

Hai mắt George tối sầm lại: "Cha, cha nhất định phải cứu con. Con không biết mà, con không cố ý đâu."

---

Trong sảnh lớn khách sạn, vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa vô cùng căng thẳng, đứng ngồi không yên, cảm giác việc hít thở cũng có chút khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-340.html.]

Ba đứa con của ông ta đưa mắt nhìn nhau, có chút hoang mang, không biết vì sao ông ta lại dẫn họ tới đây?

Ngải Lệ tò mò hỏi: "Cha, cha tới gặp ai thế?"

Cảm xúc của Liên Thủ Nghĩa vô cùng phấn khởi: "Em họ của các con, con gái của anh cả cha."

Ngải Lệ cau mày, rất không vui: "Đến từ Trung Quốc à?"

Chịu sự ảnh hưởng của truyền thông, ấn tượng về Trung Quốc của cô ta không tốt cho lắm.

Dù trong nhà cô ta thường dùng tiếng Trung để giao tiếp, dù cô ta cũng biết tiếng Trung, nhưng cô ta chẳng có chút ý thức về bản sắc nào cả.

Tầm mắt của Liên Thủ Nghĩa dán chặt vào cửa thang máy: "Đúng, đợi chút nữa các con biểu hiện tốt một chút, nếu không sẽ trừ tiền tiêu vặt."

Ba chị em đưa mắt nhìn nhau, hình như cha họ rất coi trọng chuyện này thì phải. Tròng mắt Ngải Lệ đảo quanh: "Cha, trước kia cha chưa từng nhắc đến người thân ở Trung Quốc, có phải họ vừa nghèo vừa xấu không?"

Nhìn đứa con gái cao ngạo của mình, Liên Thủ Nghĩa đáp chẳng chút nể tình: "Con bé còn giàu hơn con, xinh đẹp hơn con. Con tưởng con tài giỏi lắm đúng không? Không đâu, dù ba anh em con có hợp lại, cũng kém đầu ngón tay của con bé."

Lời này quá cường điệu, khiến sắc mặt ba anh em vô cùng khó coi. Có cần coi thường họ đến thế không?

Lộ Tây mất kiên nhẫn: "Cha, bọn con mới là con ruột của cha, còn người ta chỉ là họ hàng thôi."

Liên Thủ Nghĩa lộ vẻ mặt tiếc nuối: "Ôi, vì sao con bé lại không phải con ruột của cha nhỉ? Anh cả may mắn thật đấy."

"Cha, cha..." Lộ Tây tức hộc máu, vẫn chưa gặp người ta, thế mà địa vị của ba anh em họ đã lung lay rồi.

"Đến rồi." Tâm trạng của Liên Thủ Nghĩa trở nên kích động, ông ta đứng thẳng người.

Ba anh em nhìn theo tầm mắt ông ta, đôi mắt Liên Tấn trợn tròn đầy khó tin.

"Đây... đây không phải cô Liên ư? Cha, cô Liên là em họ của bọn con á?"

Đúng là niềm vui bất ngờ!

Nếu là cô, thế thì anh ta có thể thấu hiểu tâm trạng của cha.

Siêu giàu, siêu giỏi, siêu đanh đá.

Dám đánh con trai của Thứ trưởng thành đầu heo, còn không ai dám tránh móc cô nửa lời, trái lại phải chạy theo ăn nói khép nép lấy lòng cô, vô cùng trâu bò.

Liên Kiều mặc bộ quần áo thoải mái, cử chỉ hào phóng: "Chú Jim, chú tìm cháu có việc gì ư?"

Liên Thủ Nghĩa nhìn chằm chằm cô, càng nhìn càng thấy giống: "Tên tiếng trung của chú là Liên Thủ Nghĩa."

Ông ta đi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo.

Liên Kiều khẽ gật đầu chào hỏi: "Chú Liên, xin chào."

Phản ứng của cô vô cùng bình tĩnh, khiến Liên Thủ Nghĩa ngơ ngác: "Cha cháu không nhắc về chú à?"

Ông ta là chú hai của cô cơ mà.

Nếu không phải nể mặt ông ta ra sức bảo vệ cô khi còn ở bữa tiệc, Liên Kiều cũng chẳng muốn qua lại với ông ta.

Cô đã nhờ người hỏi thăm rồi, người chú hai này của cô rất khốn nạn.

Cưới ba bà vợ, ba đứa con không cùng một mẹ.

Chẳng chung tình giống người nhà họ Liên gì cả. Có khi nào ông ta được nhận nuôi không nhỉ?

"Từng thấy ảnh chụp hồi còn trẻ của chú. Cháu biết chú là ai, nhưng nếu cha cháu nhận chú, cháu mới có thể gọi chú một tiếng chú hai. Nếu ông ấy không nhận chú, chú chính là chú Liên. Cháu tôn trọng mọi quyết định của cha cháu."

Lời nói của cô rất thẳng thắn, nhưng Liên Thủ Nghĩa không hề tức giận: "Thế nhưng chú hai đã nhận đứa cháu gái là cháu rồi."

Cô chính là sự tự hào của nhà họ Liên.

Là tự hào của người Trung Quốc.

Liên Kiều cười tủm tỉm đáp: "Thế thì cũng chẳng có tác dụng gì."

Đối diện với gương mặt của cô, Liên Thủ Nghĩa chẳng thể tức giận nổi: "Cha cháu dạy cháu không nghe lời người lớn thế à?"

Liên Kiều hếch cằm, đắc ý nói: "Cha cháu nói, cuộc sống rất ngắn ngủi, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất. Nếu cháu đ.â.m thủng trời, cha cháu sẽ giúp cháu lật trời luôn."

Lời này khiến ba anh em Liên Tấn hâm mộ không thôi.

Đây mới là người cha mà họ muốn.

Loading...