Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:15
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều xoa xoa mặt mình: "Cha cháu nói, cháu không giống ông ấy, cũng không giống mẹ đẻ, mà giống..."
Liên Tấn đứng cạnh không nhịn được mà bật cười: "Phụt, cha cô thú vị thật đấy. Ông ấy có phải cha ruột của cô không thế?"
Liên Kiều lườm anh ta: "Đương nhiên."
Chậc chậc, chú hai có một thằng con trai ngốc, bạch, ngọt.
Liên Tấn rất tò mò: "Vậy cô giống ai?"
Liên Kiều cười tủm tỉm: "Giống bà nội tôi. Tuy tôi chưa từng gặp bà ấy, nhưng nhìn thấy gương mặt này của tôi, là đủ biết bà ấy tài giỏi đến mức nào rồi."
"Hả? Có ý gì?" Liên Tấn nghe không hiểu, nhưng có người lại nghe hiểu.
Liên Kiều nở nụ cười xán lạn: "Chúng tôi xài chung một gương mặt, tôi tài giỏi như vậy, chắc chắn bà nội tôi cũng không tầm thường."
Liên Tấn buồn cười không thôi: "Ha ha ha, cô Liên, không ngờ cô lại ngây thơ và đáng yêu đến vậy."
Ngây thơ? Đáng yêu? Khóe miệng Liên Kiều giật giật, không nhịn được mà nhìn Liên Thủ Nghĩa với ánh mắt đồng cảm: "Chú Jim, chú nghĩ thế nào?"
Hốc mắt Liên Thủ Nghĩa đỏ hoe: "Đúng vậy, bà nội cháu là người phụ nữ lợi hại nhất trên đời này."
Cũng là người mẹ tốt nhất, kiên cường nhất.
Lộ Tây không vui, chu môi làm nũng: "Cha, sao cha lại nói đỡ cho cô ta?"
Cảm xúc trong lòng Liên Thủ Nghĩa vô cùng hỗn loạn, nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế: "Bởi vì đây là sự thật."
Liên Kiều chỉ chỉ gương mặt mình, cất giọng vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, là sự thật."
"Cô..." Lộ Tây vừa xấu hổ vừa tức giận, cô gái này là ai thế không biết: "Tôi là cô cả của nhà họ Liên, sao cô dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó hả?"
Liên Kiều cười lớn, ai mà chẳng là viên ngọc quý trong tay người nhà?
"Chú Jim, chú dạy con thế này là không được rồi, riêng về điểm này, chú kém xa cha cháu. Bốn anh em chúng cháu ai cũng thành tài, trở thành nhân vật hô mưa gọi gió trong các ngành nghề."
Liên Thủ Nghĩa không nói rõ cảm xúc trong lòng, dường như có chút chua xót khi bị vả thẳng mặt. Đứa cháu gái này chẳng chịu chút thiệt thòi nào cả.
Chẳng qua, lời của cô cũng chỉ nghe rồi biết thôi, đừng quá tin tưởng.
Đối diện với gương mặt này của cô, ông ta không nói nổi nửa câu không tốt.
Một nhân viên công tác tìm tới: "Cô Liên, sao cô lại ở đây? Ông Charles muốn gặp cô, xin cô hãy đi cùng tôi."
Liên Kiều khẽ cúi người chào tạm biệt, rồi rời đi theo nhân viên công tác. Sống lưng cô thẳng thắp, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, ung dung tao nhã.
Không đè được đầu cô, trong lòng Lộ Tây vô cùng khó chịu.
"Rốt cuộc cô ta là ai mà kiêu ngạo đến vậy?"
Liên Thủ Nghĩa nhìn con trai con gái của mình, ngày thường ông ta cảm thấy họ tạm được, nhưng so với Liên Kiều thì vẫn kém xa.
"Con gái của nhà họ Liên."
Nên tự tin và kiêu ngạo như vậy.
Lộ Tây giật mình: "Cha, cha quen biết cô ta ư?"
Không phải là niềm vui mới của cha đâu nhỉ?
Liên Thủ Nghĩa nhắm chặt mắt, chua xót không thôi: "Không, cha quen bà nội con bé, diện mạo của hai người họ giống hệt nhau. Ôi, không ngờ con bé còn giống hơn cả Liên Liên."
Nhìn vẻ mặt tràn ngập hoài niệm của ông ta, Liên Tấn vô cùng tò mò: "Bà nội cô ấy là ai?"
Chóp mũi Liên Thủ Nghĩa chua xót: "Là một người phụ nữ vô cùng giỏi giang, là người mà cha tôn trọng nhất đời này."
Anh em Liên Tấn: "..." Cảm giác đằng sau có một câu chuyện dài.
Liên Kiều gặp Thứ trưởng Bộ Ngoại giao trong phòng tiếp khách bí mật, họ trao đổi ngắn gọn, đồng thời hẹn trước thời gian để gặp mặt thảo luận chi tiết hơn.
Sau đó cô lại gặp gỡ thêm vài quan chức nữa, tất cả đều nói chuyện làm ăn, nói đến độ cổ họng cô khô khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-338.html.]
Cô rời khỏi đám đông, cầm một ly nước trái cây rồi tránh ở một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Một bóng dáng phủ kín đầu cô, cô ngước đầu lên, để lộ cần cổ thon dài, trắng nõn như tuyết.
Là một người đàn ông nước ngoài, tuổi tác không lớn, anh ta mặc tây trạng chỉnh tề, toàn thân khó che giấu được vẻ kiêu ngạo.
"Cô gái này, cô xinh đẹp thật đấy." Ánh mắt người đàn ông khá lộ liễu.
Cậu ấm lăng nhăng, trong đầu Liên Kiều hiện lên bốn chữ, sau đó cô trực tiếp đóng mác cho anh ta.
"Cảm ơn."
Trong trường hợp thế này, anh ta sẽ không dám làm xằng làm bậy.
Người đàn ông tỏ vẻ dương dương tự đắc: "Tôi là con trai của Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, tên là George."
"Xin chào." Liên Kiều thờ ơ gật đầu, không để thân phận của anh ta trong lòng.
Loại cậu ấm đời thứ hai này không đáng để cô chú ý.
George nhìn chằm chằm gương mặt cô, càng nhìn, ánh mắt anh ta càng nóng bỏng: "Tôi rất thích cô, cô làm bạn gái của tôi một tháng, thế nào?"
Phụ nữ Trung Quốc luôn mang vẻ đẹp cổ điển huyền bí, vừa duyên dáng vửa trầm lặng, khác hoàn toàn những người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bên cạnh anh ta.
Liên Kiều ngẩn ra, cô rất buồn nôn, nhưng không thể nôn ở đây được: "Một tháng?"
George tập mãi thành quen: "Tôi thích mới mẻ, thích theo đuổi những kích thích khác nhau. Thời hạn tôi và mỗi người phụ nữ qua lại chỉ tối đa một tháng, đương nhiên, tôi sẽ không đối xử tệ với những người phụ nữ theo mình."
Có quyền, có địa vị, vừa trẻ trung lại nhiều tiền, dáng dấp cũng không tệ, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn có thể dễ dàng tán tỉnh phụ nữ.
Sự khinh thường phụ nữ của anh ta đã ăn vào tận xương.
Ánh mắt Liên Kiều khẽ híp lại, cô mỉm cười hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trong mắt George hiện lên một tia khinh thường, thế nhưng anh ta che giấu rất tốt: "Một vạn đô la Mỹ."
Một người phụ nữ phương Đông ham hư vinh, rẻ tiền như cô, chỉ đáng giá này mà thôi.
"Ha ha." Liên Kiều bị giọng điệu bố thí của anh ta chọc cười, cười đến độ không ngừng được. Thế mà tên George này lại tưởng cô kích động không kiềm chế được, nên trong lòng lại càng khinh bỉ cô hơn.
Liên Kiều vui vẻ nói: "Tôi không ngờ nước anh lại nghèo đến vậy luôn ấy. Nể mặt anh chọc tôi vui, tôi thưởng anh chút tiền nhé, tốt xấu gì cũng coi như phí vất vả."
George ngẩn ra, cơn giận lập tức xông thẳng lên đầu. Anh ta thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Liên Kiều mà chửi ầm lên: "Cô nói gì? Dám sỉ nhục tôi..."
Liên Kiều ghét nhất bị người khác chỉ tay vào mặt, con mẹ nó, nước bọt b.ắ.n tung tóe, bẩn c.h.ế.t đi được.
Cô dốc toàn bộ sức lực trong đời ra đá vào thân dưới của anh ta, George chẳng hề đề phòng bị đá đến đau điếng. Anh ta ôm chặt thân dưới: "A a a."
Toàn bộ hiện trường kinh ngạc nhìn sang: "Chuyện gì thế?"
Ông Charles - cha của George - người có quyền cao chức trọng thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: "George, sao con lại đánh nhau với người khác?"
George đau đến độ không thể đứng thẳng người, anh ta lập tức mách lẻo: "Con khỉ da vàng này mắng người nước ta nghèo, còn sỉ nhục con..."
Liên Thủ Nghĩa không khỏi sốt ruột, ông ta chen qua đám đông, đứng bên cạnh Liên Kiều: "Cậu George, có thể cậu nghe lầm rồi, con bé vừa từ Trung Quốc tới, tiếng Anh không được tốt cho lắm."
Ôi, tính cách đứa bé này tệ quá, vừa dữ dằn vừa cáu kỉnh, một lời không hợp là đánh nhau ngay được. Anh cả dạy con kiểu gì không biết.
Đây là nước Mỹ, là đất nước hùng mạnh nhất trên thế giới, là mạnh nhất chứ không phải một trong những nước mạnh nhất.
Dù Trung Quốc có tổng hợp sức mạnh toàn diện, cũng không thể so sánh với nước Mỹ.
George chưa từng phải chịu thiệt thế này, anh ta vô cùng tức giận.
"Tôi nghe rõ ràng, nhầm cái gì mà nhầm. Cô ta cố ý nói vậy, hơn nữa còn dám đánh người Mỹ đây này."
Anh ta cắn c.h.ế.t Liên Kiều, muốn để cô biết đắc tội với người Mỹ sẽ phải chịu kết cục gì.
Liên Thủ Nghĩa đến độ toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta cố gượng cười: "Cậu George, xin cậu hãy bớt giận, có chuyện gì thì từ từ nói. Con bé vẫn còn nhỏ, còn là phụ nữ, chúng ta là đàn ông thì phải có phong độ một chút..."
George cũng nhận ra ông ta, dù sao cái giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
"Sao hả? Cô ta leo được lên người ông rồi à? Khó trách lại chẳng coi ai ra gì."