Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 335
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:09
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở Washington, nước Mỹ, trong một biệt thự xa hoa tràn ngập tiếng cười và tiếng reo hò vui vẻ.
Hôm nay chủ nhân biệt thự tổ chức sinh nhật, mời rất nhiều đối tác trong kinh doanh, vô cùng náo nhiệt.
Quần là áo lượt, hết ly rượu này đến ly rượu khác, bầu không khí sôi nổi, vui mừng.
Tuy chủ nhân của bữa tiệc đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn rất anh tuấn. Gương mặt anh tuấn gầy gò, thu hút ánh mắt của rất nhiều phụ nữ.
Ông ta kéo người vợ thứ ba đi qua đám đông, nở nụ cười nhận hết những lời chúc phúc của đám người.
Ông ta cưới ba người vợ, mỗi người vợ sinh được một đứa con, con gái cả là Liên Lộ Tây, con trai cả Liên Tấn và con gái út Liên Ngải Lệ.
Vì tranh giành tình cảm, con cái ông ta đã dùng mọi thủ đoạn, thế nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ hòa thuận, thân thiết.
Sự nghiệp của ông ta vô cùng thành công, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh nịnh nọt, có thể nói ông ta không thiếu cả tiền tài lẫn danh vọng.
Thế nhưng ông ta chưa từng công khai tên Trung Quốc của mình là Liên Thủ Nghĩa, ông ta cũng không nhắc đến chuyện cũ.
Người đàn ông hăng hái, toàn thân toát lên khí chất của một người đàn ông thành đạt, vô cùng tỏa sáng, vô cùng kiêu ngạo.
Ông ta giơ ly sâm panh trong tay lên, mời mọi người cùng uống.
Người thân vây quanh ông ta, đứa con trai duy nhất nóng lòng tặng quà: "Cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ. Đây là món quà con tỉ mỉ chọn lựa, hy vọng cha sẽ thích."
Hai đứa con gái khác cũng không cam lòng yếu thế, đều tiến lên tặng quà của mình.
Vợ ông ta là con gái rượu trong nhà, sau khi gả cho ông ta thì sinh ra một đứa con gái, cuộc sống an nhàn sung sướng khiến bà ta dưỡng ra một thân khí chất cao quý.
Trong mắt người khác, hai người họ cầm sắt hòa minh, là một đôi vợ chồng ân ái.
Ông ta ôm vợ tiến vào sàn nhảy, bầu không khí lập tức lên cao trào.
Bà Liên nhìn người đàn ông của mình với ánh mắt thâm tình, toàn bộ tình yêu đều thể hiện hết lên mặt.
Gương mặt Liên Thủ Nghĩa cũng mang theo ý cười, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng thản nhiên, ý cười không chạm đến đáy mắt.
Lúc còn trẻ ông ta cố gắng gây dựng sự nghiệp, hiện tại đã công thành danh toại rồi, nhưng trong lòng ông ta trống rỗng đến đáng sợ, dường như nơi sâu nhất trong đáy lòng thiếu mất thứ gì đó.
Mỗi cơn mơ đêm về khiến ông ta không biết bản thân ở đâu, không biết đường về.
Ông ta không ngừng đổi phụ nữ để lấp đầy sự trống rỗng trong lòng, thế nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì cả.
Ông ta cũng không biết vì sao mình lại thấy trống rỗng, rõ ràng ông ta đã có cả thế giới. Ông ta có người vợ xinh đẹp, có tình nhân nhiều không đếm xuể, có trai gái song toàn.
Đêm hôm đó, ông ta liên tục khiêu vũ trên sân khấu, trở thành tiêu điểm của đám người.
Sau khi khiêu vũ mệt rồi, ông ta dừng lại nghỉ ngơi. Ông ta gọi người phục vụ mang cho mình một ly vang đỏ, chuẩn bị tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống uống một ngụm rượu, một bóng dáng đã ngồi xuống bên cạnh ông ta: "Chào buổi tối ông Jim, rất vui khi được gặp ông."
Liên Thủ Nghĩa ngẩng đầu nhìn đối phương, là một cô gái tràn ngập hơi thở thanh xuân, tóc vàng mắt xanh, dáng người xinh đẹp, có thể nói là vưu vật, là gu của ông ta.
Vừa nhìn ông ta đã biết cô ta có ý đồ gì, ông ta khẽ gật đầu: "Xin chào."
Cô gái cố ý nịnh nọt, ánh mắt như làn nước mùa thu liếc mắt đưa tình, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu tán tỉnh Liên Thủ Nghĩa.
Ai cũng biết ông Jim phong lưu đa tình, vừa nhiều tiền lại vừa hào phóng, sẽ không bạc đãi tình nhân của mình. Dù chia tay, ông ta cũng sẽ tặng một món quà hào phóng.
Cho nên, một người phụ nữ yêu tiền thấy sang bắt quàng làm họ, đều muốn bám dính lấy ông ta, cùng ông ta có một khoảng thời gian ngọt ngào, đổi lại là tiền bạc đủ cho nửa đời an ổn.
Ông ta khốn nạn, nhưng khốn nạn một cách công khai. Ông ta đã nói rõ ràng đó chỉ là một cuộc giao dịch tiền sắc, tiền bạc sòng phẳng, đừng trông mong trở thành vợ của ông ta.
Liên Thủ Nghĩa rất thích cô gái này.
Rất muốn bám vào ông ta nhưng vẫn vờ tỏ vẻ không quan tâm, tạo nên một hương vị riêng.
Ông ta thích sưu tầm đủ loại mỹ nhân, người có thể lọt vào mắt xanh của ông ta ắt có chỗ hơn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-335.html.]
Một người sẵn lòng bị đánh, một người sẵn lòng chịu đựng, ngay cả vợ ông ta cũng không quan tâm, người khác còn có thể nói gì nữa?
Chẳng qua, trong trường hợp thế này ông ta vẫn biết phải kiềm chế, cho vợ con chút thể diện.
Tầm mắt ông ta dừng trên tay cô gái: "Tờ báo gì thế?"
Thoạt trông cô ta đâu phải người thích đọc báo.
Cô gái xấu hổ cười: "Vốn định dùng để lót ghế, nhưng ghế sạch sẽ chứ không bẩn. Ông có muốn đọc không?"
Liên Thủ Nghĩa tiện tay nhận lấy tờ báo, tùy tiện lật xem. Đột nhiên, tầm mắt ông ta cứng lại, mở to mắt nhìn bức ảnh trên báo.
Cô gái cảm nhận được điều bất thường, quay sang nhìn lại thì thấy bức ảnh của một nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông tuấn tú, người phụ nữ xinh đẹp, vô cùng xứng đôi.
"Người đàn ông rất tuấn tú, nhưng không tuấn tú bằng ông Jim."
Cô ta khen thẳng thừng, nhưng Liên Thủ Nghĩa lại chẳng nghe lọt chữ nào.
"Cô gái này..." Liên Thủ Nghĩa nhìn cô gái trên ảnh chụp bằng ánh mắt kinh ngạc. Cô gái chỉ lộ ra nửa bên mặt, gương mặt tinh xảo, dáng dấp xinh đẹp.
Tuy chỉ có nửa sườn mặt, nhưng lại khiến hốc mắt ông ta phiếm hồng?
Sao mà giống thế?
Cô gái không khỏi ghen tị: "Ông Jim, cô gái châu Á này xinh đẹp, hay tôi xinh đẹp?"
Tâm trạng của Liên Thủ Nghĩa vô cùng kích động: "Đương nhiên là con bé đẹp."
Vẻ mặt cô gái cứng đờ, vừa xấu hổ lại vừa bất an.
"Ông Jim." Cô ta vừa nói một câu, Liên Thủ Nghĩa đã đứng dậy, khiến cô ta không khỏi nóng nảy: "Ông đi đâu vậy?"
Cô ta đuổi theo, nhưng nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim cản đường.
Liên Ngải Lệ nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Cha, mẹ đang tìm cha đấy, đến lúc cắt bánh ngọt rồi."
Cô ta lẳng lặng nhìn người phụ nữ theo sau cha mình, âm thầm cảnh giác.
Cô ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cướp mất vị trí của mẹ mình.
Lòng nhiệt tình của Liên Thủ Nghĩa như bị dội một gáo nước lạnh, ông ta tỉnh táo hơn, người kia không phải mẹ ông ta.
Sao ông ta có thể ngớ ngẩn thế nhỉ?
Có đồ vật giống nhau, cũng có người tương tự nhau.
Ông ta rất hoài niệm. Chẳng lẽ con người già rồi thường bắt đầu hoài niệm quá khứ?
Thấy sắc mặt của ông ta không thay đổi, Liên Ngải Lệ có chút lo lắng: "Cha, cha sao thế?"
Liên Thủ Chính kiềm chế đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, lại trở về dáng vẻ người đàn ông phong lưu như trước: "Không sao đâu, đi thôi, đi cắt bánh ngọt."
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Liên Thủ Chính cắt miếng bánh kem đầu tiên, thế nhưng tâm trí của ông ta lại bay rất xa. Ông ta chuẩn bị gọi điện thoại hỏi tòa soạn báo.
---
Sắc mặt bà Liên có chút tiều tụy, bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái không buông: "Ngải Lệ, gần đây cha con rất bất thường."
Ngải Lệ là con út trong nhà, nhưng cũng là người tinh tế nhất. Từ nhỏ cô ta đã biết nhìn ánh mắt của người khác, cô ta rất biết cách lấy lòng Liên Thủ Nghĩa.
Hiện tại cô ta đã tốt nghiệp đại học, vào công ty làm việc từ cấp cơ sở, cũng rất thành công.
"Mẹ, cha con luôn vậy mà. Dù bên ngoài cha có nhiều phụ nữ đến đâu, thì họ cũng không thể ảnh hưởng đến địa vị của mẹ. Mẹ yên tâm đi."
Đàn ông có tiền luôn lăng nhăng, đám đàn ông trong giới này đều là cờ đỏ trong nhà không đổ, bên ngoài cờ màu bay bay.
Cô ta nhìn thấy từ nhỏ đến lớn nên đã quen rồi, vì thế không biết bất thường ở đâu.
Hồi đó bà Liên là bồ nhí, tuy đợi đến khi vợ hai của Liên Thủ Nghĩa c.h.ế.t mới gả cho ông ta, thế nhưng trong lòng bà ta vẫn luôn bất an: "Thế nhưng gần đây thì khác. Đôi khi mẹ nói chuyện với ông ta, ông ta luôn ngẩn người, trước kia đâu có vậy. Ngải Lệ, con điều tra giúp mẹ xem, là con hồ ly tinh ở đâu câu mất hồn cha con rồi?"