Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:02
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiệm cà phê không quá đông khách, vẫn trống một nửa số bàn. Những khách hàng trong tiệm đều là các thành phần trí thức của các công ty gần đó hoặc là thanh niên đến nếm thử món mới nên đều có phẩm chất khá tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ lịch sự.

Cách trang trí của tiệm cũng rất tao nhã, vừa đảm bảo tính riêng tư, vừa có tiếng nhạc du dương, khiến người ta không khỏi thả lỏng tâm trạng.

Annie tự mình mang cà phê lên, rồi đứng một bên không chịu rời đi.

Liên Liên bưng tách cà phê lên nhưng không uống: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Thẩm Không Thanh nhìn Annie, cặp mày ông ta khẽ cau lại như thể có điều kiêng kỵ.

Mẹ con Liên Liên vờ không nhìn thấy, đồng loạt im lặng không hé răng.

Thẩm Không Thanh hít một hơi thật sâu, đột nhiên ông ta lấy một chiếc hộp gấm ra khỏi túi trong trong n.g.ự.c áo, khi mở ra thì thấy trong đó chứa một chiếc nhẫn kim cương.

Ông ta quỳ xuống: "Em gả cho anh đi, Liên Liên. Suốt quãng đời con lại anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, yêu em."

Annie sững sờ, con mẹ nó, thế mà lại cầu hôn với mẹ cô ta? Có nhầm không thế?

Tưởng cha cô ta là vật trang trí chắc?

Thân là người trong cuộc, Liên Liên vô cùng lạnh lùng, chẳng có chút phản ứng nào.

Mọi người đều nhìn về phía này, ồn ào cất giọng hưởng ứng: "Đồng ý với ông ấy đi. Ông ấy có thành ý thế kia mà."

"Đúng đó, người ta đã quỳ xuống trước mặt bà rồi. Ông ấy thật sự yêu bà đó."

Liên Liên nhìn Thẩm Không Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng: "Ông cầu hôn với tôi, vợ ông có biết không?"

Mọi người hít một hơi khí lạnh, á đù, có vợ rồi à? Thế thì cầu hôn gì nữa? Hay là ông ta say rượu rồi?

Vẻ mặt của Thẩm Không Thanh vô cùng chân thành: "Anh ly hôn rồi. Liên Liên, hai mươi năm trước chúng ta đã yêu nhau, nếu không phải do hiểu lầm, chúng ta đã sớm kết hôn, con cái cũng đến tuổi yêu đương rồi. Bỏ lỡ em là tiếc nuối lớn nhất đời này của anh, Liên Liên, chúng ta đã lớn tuổi rồi, đừng tra tấn nhau nữa."

Lời nói của ông ta vô cùng thâm tình, vô cùng cảm động.

Vẻ mặt Liên Liên vẫn không thay đổi: "Vì sao lại ly hôn? Gia đình nhà vợ ông không thể giúp đỡ ông nữa, thế nên ông bèn đá bà ta? Làm người không thể bội bạc như vậy được."

Dường như Thẩm Không Thanh rất đau lòng, hốc mắt ông ta đỏ hoe: "Sao em lại nói anh như vậy? Rõ ràng em biết anh bất đắc dĩ mới phải cưới bà ta, bà ta hạ thuốc anh, mang thai con của anh. Anh..."

Liên Liên mất kiên nhẫn cắt lời ông ta: "Lần này ông lại định lợi dụng tôi làm gì nữa? Muốn lấy sách thuốc tổ truyền của gia đình tôi? Hay là muốn tôi hạ độc cháu gái và anh cả của mình?"

Mọi người lại lần nữa hít khí lạnh, ban đầu họ vốn tưởng đây là phim ngôn tình lãng mạn, đẹp đẽ; nghe một hồi lâu lại biến thành phim yêu hận tình thù; nhưng giờ đây lại biến thành phim âm mưu gia tộc, hạ độc g.i.ế.c người.

Thẩm Không Thanh sửng sốt: "Sao em lại nghĩ vậy? Anh thật sự yêu em, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu trong đời."

"Nói cứ như trước giờ ông toàn yêu đàn ông ấy." Cuối cùng Annie cũng không nhịn được nữa, cô ta lớn giọng châm chọc: "Ông già khốn nạn, lại định dùng mấy lời hoa mỹ giả tạo để lừa mẹ tôi, ông tưởng mẹ tôi ngốc chắc? Mẹ tôi đã bị sập cái bẫy mà ông giăng ra một lần rồi, còn lâu mới sập bẫy lần hai."

Thẩm Không Thanh không tức giận, trái lại còn cất giọng dịu dàng: "Cháu có hiểu lầm với tôi. Annie, tôi sẽ coi cháu như..."

Annie được nghe kể rất nhiều chuyện trong quá khứ, nên cực kỳ chán ghét ông ta: "Dẹp đi, tôi có cha ruột của mình."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ôi, sao chỗ này náo nhiệt thế?"

Một cặp nam nữ xuất sắc bước vào tiệm cà phê, khiến không gian trong tiệm đột nhiên sáng bừng lên.

Ánh mắt Annie lập tức sáng lên: "Chị họ, chị đến rồi. Tên súc sinh này chạy đến cầu hôn mẹ tôi, thật ra là đang âm mưu hãm hại nhà họ Liên của chị, muốn hạ độc cậu và chị đó."

"Cái gì mà họ Liên của tôi? Cô không phải người nhà họ Liên chắc?" Liên Kiều mỉm cười, mái tóc dài bay bay, hai mắt trong veo như nước: "Đây không phải ông Thẩm Không Thanh ư? Ông lại định bày mưu gì nữa thế? Nhằm vào tôi đây này, đừng nhằm vào người thân và bạn bè của tôi, ông học cách làm người đi."

Vừa thấy cô, trong mắt Thẩm Không Thanh đã tràn ngập sự căm hận: "Liên Kiều, sao mày còn dám xuất hiện trước mặt tao."

Hai người mà ông ta yêu nhất đều vì cô mà chết.

Tuy cô không đích thân ra tay g.i.ế.c người, nhưng cô khó thoát khỏi trách nhiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-332.html.]

Thẩm Kinh Mặc nhìn chú út mình với ánh mắt kinh ngạc. Sao ông ta lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này nhỉ? Giống hệt một người vô gia cư.

Đến cầu hôn người ta, không phải nên sửa soạn bản thân gọn gàng, chỉnh tề ư?

"Chú út, dáng vẻ chú lôi thôi thế này, là muốn đến cầu hôn, hay muốn đến để khiến người ta ghê tởm đến c.h.ế.t thế hả?"

Liên Kiều ngồi xuống cái bàn bên cạnh, cầm thực đơn lên nhìn thoáng qua: "Đây là địa bàn của tôi, cửa tiệm của tôi, Thẩm Không Thanh, đầu óc ông có vấn đề không thế? Ông có cần tôi giúp ông gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần không? Có bệnh thì phải chữa đi."

"Mày..." Sắc mặt Thẩm Không Thanh vô cùng nhục nhã: "Liên Kiều, mày không thấy chột dạ chút nào ư?"

Chột dạ cái rắm ấy, người cũng đâu phải do cô giết. Liên Kiều thậm chí chẳng thèm ngước mắt nhìn ông ta: "Cho tôi hai phần bánh ngọt sô cô la và hai tách mocha."

Annie không chịu rời đi: "Chờ chút đi, để tôi hóng chuyện một lát đã."

Dáng vẻ tràn ngập hưng phấn này khiến người ta không nói nên lời. Lòng dạ cô ta vô tâm vô tư quá đi mất.

Thẩm Không Thanh ngẩng cổ lên, cố gắng tự nhủ bản thân bình tĩnh lại. Đám người này chẳng có lấy một ai bình thường: "Liên Liên, sau khi chúng ta kết hôn, em muốn ở đây hay ra nước ngoài định cư cũng được, anh đều sẽ đi cùng em, có được không?"

Cuối cùng Liên Liên cũng có phản ứng, bà ấy cầm tách cà phê ấm nóng lên, đổ từ trên đỉnh đầu của ông ta xuống.

"Đây là câu trả lời của tôi: Cút!"

Gương mặt và cần cổ Thẩm Không Thanh dính đầy nước cà phê, khiến ông ta chật vật không thôi: "Nếu em gả cho anh, anh có thể tặng em một cuốn sách thuốc nhà họ Thẩm làm sính lễ."

Liên Liên cười lạnh, ông ta lại thế nữa rồi: "Dù ông có tặng tôi cả thế giới, tôi cũng chẳng thèm."

Tình yêu chó má, bà ấy chẳng tin lấy một chữ.

Yêu một người sẽ coi người đó thành đá kê chân ư? Coi người đó thành bồ nhí ư? Khi người đó mang thai, sẽ đưa người đó ra nước ngoài ư?

Tình yêu của ông ta có mục đích, tình yêu đó phụ thuộc vào gia cảnh của đối phương.

Ánh mắt Thẩm Không Thanh rất cổ quái, sắc mặt đổi tới đổi lui, khiến những người xung quanh âm thầm sợ hãi.

Thẩm Không Thanh lau mặt, bỗng chợt nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc: "Tao muốn nói chuyện với mày."

Thẩm Kinh Mặc cau mày, có hơi bất ngờ: "Được thôi."

Anh rất muốn xem chú út anh định làm gì. Anh cảm thấy đây là lần điên khùng cuối cùng của ông ta.

Hai người ra ngoài tìm một nơi bốn phía vắng lặng, Thẩm Kinh Mặc hỏi thẳng: "Chú muốn nói gì?"

Ánh mắt Thẩm Không Thanh nặng trĩu, không biết đang nhìn cái gì: “Mày có muốn cổ phần trong tay tao không?"

Thẩm Kinh Mặc chẳng thèm suy nghĩ đã đáp ngay: "Muốn chứ, vì sao lại không muốn? Tôi có thể mua cổ phần trong tay chú với giá cao."

Chắc hẳn số tiền anh có cũng đủ mua. Nếu thật sự không đủ, anh sẽ hỏi xin Liên Kiều.

Dù sao sau khi mua được, anh cũng chuyển hết cho bạn gái.

Ánh mắt Thẩm Không Thanh khẽ lóe lên: "Không, tao không cần tiền."

Thẩm Kinh Mặc khẽ cau mày, anh thích thanh toán sòng phẳng, tiền trao cháo múc, chứ không thích thiếu nợ nhân tình của người khác.

"Vậy chú muốn gì?"

Vẻ mặt Thẩm Không Thanh thay đổi, trở nên u ám hơn: "Tao chỉ có một yêu cầu, là đời này mày cưới ai cũng được, nhưng không thể cưới Liên Kiều..."

Không đợi ông ta nói xong, Thẩm Kinh Mặc đã quay đầu bước đi một cách quyết đoán.

Anh căn bản không muốn tiếp tục nói nhảm với đối phương.

Thẩm Không Thanh sửng sốt vài giây, sau đó vội gọi anh lại: "Thẩm Kinh Mặc, mày có ý gì?"

Loading...