Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:00
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gDJB67mTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự bất mãn của Liên Kiều đối với Thẩm Không Thanh đều hiện rõ trên mặt, người đàn ông này bất nhân, bất nghĩa, bất trung, chỉ chiếm được một chữ "hiếu".

Nhưng mà là ngu hiếu.

"Ông ta vẫn chưa già, vẫn có thể sinh thêm đứa nữa."

Đàn ông có một loại chấp niệm với việc sinh con trai. Có con trai để nối dõi tông đường, kéo dài hương khói. Về phần đứa con trai kia có tài năng hay đức độ gì không, cũng không quan trọng.

Thẩm Kinh Mặc khẽ cong môi, nở một nụ cười thâm sâu: "Ông ta từng bị tai nạn xe cộ, không thể sinh nữa."

Liên Kiều đột nhiên nhớ đến đứa con bị phá của Liên Liên, cô nở nụ cười lạnh, chỉ có thể nói là nhân quả báo ứng.

Liên Liên vội vàng chạy tới: "Liên Kiều, cô nghe nói con trai của Thẩm Không Thanh đã c.h.ế.t rồi à?"

"Đúng vậy."

"Tốt, tốt quá." Hốc mắt Liên Liên đỏ hoe, khóe mắt rưng rưng.

Không cần bà ấy tự mình trả thù, gia đình họ đã tự diệt vong.

Chẳng qua, bà già kia c.h.ế.t quá dễ dàng.

Đời này của bà ấy, từng yêu, từng hận, hận ông trời bất công. Thế nhưng cuối cùng trời cao vẫn có mắt.

Bà ấy bụm mặt, nước mắt chảy theo kẽ ngón tay. Bà ấy khóc rất lâu, khóc mãi đến khi cơn đau ở n.g.ự.c dần dần biến mất.

Liên Kiều cũng không khuyên nhủ, những lúc thế này bà ấy không cần an ủi, bà ấy có thể tự tiêu hóa.

Qua một lúc lâu sau, Liên Liên mới lau sạch nước mắt trên mặt, để lộ gương mặt tràn ngập ý cười: "Hôm nay cô rất vui, để cô mời mọi người ăn cơm."

Liên Kiều nhìn bà ấy với ánh mắt sâu thẳm: "Được thôi, ăn dê nướng nguyên con nhé?"

"Được."

Cuối cùng xưởng thuốc của Liên Kiều cũng được khai trương, trời vừa sáng, tiếng pháo đã nổ không ngừng.

Xưởng thuốc nằm cách xưởng mỹ phẩm không xa. Liên Kiều mua lại một nhà xưởng cũ rồi sửa sang lại, nhập ba dây chuyền sản xuất từ nước ngoài, mỗi công nhân đảm nhận một khâu. Nhà xưởng cứ vậy mà khai trương.

Ba dây chuyền sản xuất do thầy giáo của Thẩm Kinh Mặc mua giúp. Nước ngoài không chịu bán cho Trung Quốc, chỉ đành nhờ giáo viên của Thẩm Kinh Mặc ra mặt.

Sau nhiều khó khăn, trắc trở, cuối cùng dây chuyền sản xuất cũng được chuyển về, là mẫu mới nhất, thu hút sự chú ý của rất nhiều chuyên gia.

Lần này tuyển hơn hai trăm công nhân. Nhóm thuốc đầu tiên được sản xuất từ những phương thuốc độc quyền của nhà họ Liên, trị cảm cúm, đau đầu, phát sốt, tiêu chảy, chướng bụng,...

Đều là thuốc cần có trong gia đình, giá cả rất thấp.

Bộ trưởng Phương cầm thuốc mới sản xuất, vô cùng hài lòng: "Liên Kiều, làm cho tốt nhé. Cố gắng đưa những liều thuốc Lương Tâm của chúng ta đến tay nhân dân cả nước."

Nhà thuốc Lương Tâm chính là tên xưởng thuốc của Liên Kiều.

Đây cũng là mục tiêu mà Liên Kiều phấn đấu. Cô muốn khôi phục nền y học cổ truyền, khiến thuốc đông y được pha chế sẵn trở thành loại thuốc thường có trong mỗi gia đình, đồng thời nhanh tay chiếm lĩnh thị trường từ các quốc gia khác.

Con đường này rất dài.

Nhìn xưởng thuốc mới xây dựng, vẻ mặt Liên Thủ Chính tràn ngập vẻ tự hào.

Con gái của ông lợi hại hơn ông, những điều cô muốn làm đều đã làm được.

Ông không nhịn được khẽ thì thào: "Truyền thuyết con gái nhà họ Liên tạo phúc cho thiên hạ, có lẽ là thật."

Con gái nhà họ Liên trong lời tiên đoán kia có lẽ là chỉ Liên Kiều, mà không phải là tất cả những người phụ nữ trong nhà họ Liên.

Liên Liên vừa đi tới, đúng lúc nghe thấy câu nói của anh cả, cơ thể bà ấy khẽ khựng lại.

"Anh cả, anh nói gì? Con gái nhà họ Liên tạo phúc cho thiên hạ?"

Lời này có hơi quen tai, hình như bà cụ Thẩm đã từng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-331.html.]

"Đây chỉ là truyền thuyết." Liên Thủ Chính mỉm cười: "Thật ra có phải truyền thuyết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là bản thân lựa chọn sống cuộc đời thế nào, bởi vận mệnh nằm trong tầm tay của chính bản thân mình."

Liên Liên nhìn ông với ánh mắt kinh ngạc: "Năm đó sở dĩ Thẩm Không Thanh theo đuổi em là vì tin vào truyền thuyết này, nên mới muốn kết hôn với em đúng không? Không đúng, ông ta không muốn kết hôn với em."

Liên Thủ Chính khẽ thở dài: "Ông ta muốn em làm bồ nhí cho ông ta, giúp đỡ ông ta, cho ông ta lợi dụng. Về phần vị trí vợ cả, tất nhiên phải để lại cho người phụ nữ có giá trị nhất rồi."

Chẳng hạn có thể giúp đỡ ông ta, làm cầu nối cho ông ta tiếp xúc với những gia tộc quyền quý.

Về phần nhà họ Liên, ánh mắt ông ta quá cao, chướng mắt nhà họ.

Gương mặt Liên Liên tái đi, chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn Thẩm Không Thanh.

Trái ôm phải ấp, vợ cả mang lại cho ông ta quyền thế và sự nghiệp, còn bồ nhí mang lại vận may cho ông ta. Ông ta tưởng mình là ai? Người đàn ông duy nhất trên thế giới này chắc?

Tâm trạng của bà ấy có hơi khó chịu, bà ấy vội kiếm cớ rời đi.

Bà không quay về sống ở nhà cũ của nhà họ Liên, mà đến sống ở căn nhà Annie mua. Bà thuê một tầng trong tòa nhà Liên Kiều mua, mở một chi nhánh trong nước.

Có khi bà ấy sống ở nhà con gái mua, có khi lại quay về nhà cũ của nhà họ Liên ở vài ngày.

Liên Kiều rất có đầu óc kinh doanh, cô đã cải tạo lại tòa nhà mình mua, biến tầng một thành trung tâm thương mại, tầng hai thành siêu thị, tầng ba và tầng bốn là nhà hàng, từ tầng năm trở lên để làm tòa nhà văn phòng.

Dù nơi này nằm ở khu vực ba và khu vực bốn, vị trí khá hẻo lánh, nhưng cô lại cung cấp dịch vụ đưa đón miễn phí bằng ô tô nên cũng có thể hấp dẫn một lượng người đông đúc.

Đồ đạc trong siêu thị phong phú, chất lượng tốt, giá cả phải chăng và khá thực tế. Về phần trung tâm thương mại, vừa sạch sẽ, vừa đẹp đẽ, có rất nhiều hàng hiệu, khiến mọi người được mở rộng tầm mắt. Dù không mua thì vào đó dạo cũng là một loại hưởng thụ.

Việc làm ăn của khu nhà hàng là tốt nhất. Tầng ba là thiên đường mỹ thực, có đủ loại đồ ăn ngon từ trời nam biển bắc như bún thịt hầm, mì bò, cơm chiên, hoành thánh... hơn nữa giá cả rất rẻ, nên thu hút rất nhiều thực khách.

Tầng bốn là nhà hàng gia đình, có dịch vụ nấu ăn ngay tại hiện trường, thu hút một đống người giàu có.

Cứ vậy, lưu lượng người dần trở nên đông đúc, người đến người đi thúc đẩy lợi nhuận của toàn bộ tòa nhà.

Liên Liên không thể không thừa nhận Liên Kiều cực kỳ thông minh, chỉ cần tùy tiện nghĩ ra một ý tưởng đã có thể kiếm bộn tiền.

"Liên Liên." Một bóng dáng ngăn cản đường đi của bà ấy.

Là Thẩm Không Thanh, ông ta đã bặt vô âm tín một thời gian, nay lại xuất hiện.

Làn da ông ta tái nhợt, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt thâm quầng, vô cùng tiều tụy, kết hợp với gương mặt chán nản kia, rất dễ gợi lên bản năng làm mẹ của phụ nữ.

Liên Liên lạnh lùng nhìn ông ta: "Có chuyện gì?"

"Anh mời em uống tách cà phê." Thẩm Không Thanh làm động tác mời.

Liên Liên nhìn ông ta bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng không từ chối. Hai người đi lên tầng bốn, nơi này có một tiệm cà phê.

"Hoan nghênh quý khách." Bà chủ ngẩng đầu, cười tủm tỉm chào hỏi, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Mẹ."

Cửa tiệm này do Annie mở, kỹ năng pha cà phê của cô ta vô cùng tuyệt vời.

Annie không chịu đi theo Liên Liên học tập, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi khiến Liên Kiều ngứa mắt. Tất cả mọi người đều bận rộn, sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà làm sâu gạo nhỉ?

Làm sâu gạo thì cũng thôi đi, đằng này ngày nào cũng quấy rầy người khác, rủ rê người ta đi chơi cùng cô ta.

Liên Kiều bèn bỏ vốn, hợp tác với cô ta mở một cửa tiệm cà phê. Những chuyện khác Annie không làm được, thế nhưng cô ta khó có thể cưỡng lại đồ ăn ngon, lại không chịu nổi sự dụ dỗ của Liên Kiều, thế là đi học cách pha cà phê.

Không ngờ Annie lại rất có thiên phú ở lĩnh vực này, chẳng bao lâu sau cô ta đã biết cách pha cà phê, ngoài ra còn biết cách làm cả bánh ngọt.

Điều này khiến Liên Liên vô cùng vui mừng. Chỉ cần cố gắng làm việc, sẽ luôn có cơ hội phát triển.

"Cho mẹ hai ly Blue Mountain."

Annie mím môi nói: "Con biết rồi. Mẹ có cần bánh ngọt không?"

Bánh ngọt trái cây cô ta làm khá ngon, mỗi ngày đều làm hai khay lớn. Quan trọng là cô ta làm không biết mệt, trái lại còn cảm thấy rất vui.

"Được, cho mẹ một phần."

Loading...