Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:21
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Annie vô cùng kiêu ngạo: "Chị ta quá lợi hại, chuyện người khác không làm được, chị ta có thể làm được. Chuyện dùng thực lực đè c.h.ế.t người khác thế này, quá thú vị."

Liên Liên thu hết biểu cảm của con gái mình vào mắt, xem ra quan hệ giữa hai chị em họ này không tệ.

"Con bé cố gắng như vậy, con cũng nên chăm chỉ một chút, về sau theo mẹ học hỏi nhiều hơn."

Annie vừa nghe vậy đã lập tức cảm thấy đau đầu: "Không, con thích ở đây, cuộc sống ở đây thú vị lắm. Ngày nào bọn con cũng cùng nhau ăn cơm, rất náo nhiệt."

Chuyện cô ta thích nhất là chạy đến căn tin ăn cơm, khói lửa nhân gian chính là điều mà cô ta khao khát nhất.

Liên Liên xoa xoa đầu con gái, trong lòng có hơi chua xót: "Mẹ sẽ mở chi nhánh công ty ở Trung Quốc, đến lúc đó mẹ sẽ đi đi về về, còn con có thể đến công ty học tập."

Annie không có hứng thú với chuyện này, cô ta không thích quản lý công ty: "Mẹ, con không có hứng thú với việc quản lý công ty, mẹ đừng ép con học, có được không? Hơn nữa Liên Kiều cũng kinh doanh, chị ta chỉ cần vài phút đã có thể xử lý con rồi."

Nói gì thế không biết? Liên Liên có chút bất lực: "Sao con tự ti thế? Nhỡ đâu con còn giỏi hơn con bé thì sao?"

Annie nhìn bà ấy với ánh mắt kinh ngạc, như thể vừa nghe thấy ảo giác.

"Mẹ, mẹ còn thích nằm mơ hơn con."

Liên Liên tức giận không thôi, con gái của bà ấy vẫn là đứa bé nghịch ngợm như trước: "Con không thể cố gắng hơn một chút để mẹ được nở mày nở mặt ư? Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, mẹ sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng con..."

Annie không nhịn được ngắt lời: "Mẹ không thích Liên Kiều à?"

Vì sao phải so sánh với Liên Kiều? Liên Kiều vốn không phải người bình thường.

Liên Liên im lặng vài giây, vẻ mặt lộ rõ sự chua xót: "Không, chẳng qua mẹ cảm giác mình bị coi như một kẻ ngốc vậy."

Cảm giác này rất chua chát.

Chẳng qua nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, thì cũng không khó chịu như trước nữa.

Annie nhớ lại những ngày mới về nước, khi đó cô ta cũng bị Liên Kiều ngược tơi tả, bèn không nhịn được mà bật cười: "Ha ha ha, mẹ quen là ổn thôi."

Cô ta cũng bị kích thích đến c.h.ế.t lặng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Liên Kiều là quái vật, người thường như cô ta đấu không lại, thế nên cô ta đổi chiến thuật ôm đùi, đi theo ăn ké uống ké.

Cô ta còn không quên khoe khoang: "Mẹ, con nói mẹ nghe. Con đã mua hai căn nhà, cũng tu sửa xong xuôi rồi, một căn có cả sân vườn cơ, đẹp lắm. Liên Kiều cũng nói hai căn đó đáng giá, có thể mua, hai em họ của chị ta cũng mua một căn."

Liên Liên lại lần nữa im lặng, con gái có nhận ra chuyện cô ta ba câu không rời Liên Kiều không nhỉ: "Nó có mua không?"

Annie hâm mộ gật đầu: "Có. Chị ta mua hẳn một tòa nhà, hơn mười tầng ở ngay bên cạnh tòa nhà của bọn con."

Dùng tiền của bản thân để mua, chứ đâu giống cô ta, phải dùng tiền của cha mẹ.

Liên Liên: "..." Cháu gái càng lúc càng trâu bò.

"Cốc, cốc." Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Liên Liên đi qua mở cửa ra: "Anh cả."

Liên Thủ Chính bưng khay đồ ăn: "Đây là hoành thánh và bánh mè vừng - món ăn vặt mà em yêu thích nhất. Nếm thử xem hương vị có còn như ngày xưa không nhé?"

Liên Liên vừa muốn khóc vừa buồn cười, anh trai vẫn coi bà ấy là thiếu nữ năm xưa, mỗi ngày nếu không được ăn bữa khuya thì sẽ đói không chịu nổi.

Bây giờ bà ấy không còn ăn khuya nữa vì sợ béo.

Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của anh cả, bà ấy lại cầm thìa bắt đầu ăn.

Bà ấy ăn một miếng hoành thánh nhỏ, hương vị thơm ngon của nó khiến bà ấy không nhịn được nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua: "Ngon lắm, vẫn là hương vị kia."

Trong mắt Liên Thủ Chính tràn ngập đau lòng: "Ngày mai anh đưa em đi ăn gan rán, món em yêu thích nhất."

Cảm giác có người yêu thương, bảo vệ thật tuyệt vời. Hơn hai mươi năm qua, Liên Liên không được cảm nhận loại cảm giác được che chở mà không cần báo đáp này.

Mấy năm qua, bà ấy gặp được rất nhiều đàn ông, thế nhưng họ đều đòi hỏi thứ gì đó thứ bà ấy.

Chương 658

"Em biết rồi, anh cả, cảm ơn anh."

Liên Thủ Chính xoa xoa đầu bà ấy: "Bất kể xảy ra chuyện gì, đây đều là nhà của em, anh trai vĩnh viễn sẽ bảo vệ em."

Liên Liên vô cùng cảm động, hốc mắt bà ấy đỏ hoe. Đây chính là người nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-329.html.]

Sao lúc trước bà ấy lại mất não, nói đi là đi ngay được nhỉ?

Bà ấy lén quay đầu lau nước mắt, cố ý chuyển chủ đề: "Nếu em cãi nhau với Liên Kiều thì sao?"

Bà ấy chỉ đang nói đùa, chứ không thật sự muốn tranh giành tình cảm với cháu gái.

Em gái và con gái vốn khác nhau.

Trong mắt Liên Thủ Chính tràn ngập ý cười: "Em không cãi thắng con bé đâu."

Con gái ông quá lợi hại, mềm mép lưu loát có thể chọc tức c.h.ế.t người.

Nghĩ cái gì mà cô nói thẳng ngay.

"Reng, reng, reng." Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Liên Thủ Chính bắt mặt, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Liên Liên lo lắng: "Anh cả, sao vậy?"

Vẻ mặt Liên Thủ Chính rất cổ quái, giống như vui sướng, lại giống như hả giận: "Bà cụ Thẩm qua đời rồi."

Bà cụ Thẩm lên cơn đau tim, dù đã được cấp cứu nhưng không có tác dụng gì, bà ấy qua đời mà chẳng kịp để lại lời trăn trối.

Các đồng chí cảnh sát lập tức tìm đến, yêu cầu Liên Kiều phối hợp điều tra.

Thẩm Không Thanh báo án, tố cáo Liên Kiều hại c.h.ế.t bà cụ Thẩm, nói cô chính là hung thủ g.i.ế.c người.

Liên Kiều nghe tin thì không khỏi ngẩn ra: "Chết rồi ư? Bị bệnh gì?"

Không phải chỉ hộc mỗi một ngụm m.á.u thôi ư? Sao bảo c.h.ế.t là c.h.ế.t ngay được thế?

Lần trước bà ấy tức giận đến trúng gió, mà vẫn chống đỡ được rất lâu mà nhỉ.

Cảnh sát có ấn tượng sâu sắc về cô, vì có một khoảng thời gian, ngày nào anh ta cũng nhìn thấy cô trên ti vi nhà mình: "Nói là bị cô hại chết."

Liên Kiều càng ngơ ngác hơn: "Tôi đánh chết, hay tôi bóp chết?"

Khóe miệng cảnh sát giật giật: "Xin cô hãy tường thuật lại chuyện xảy ra vào hôm đó."

Thái độ của họ khá khách sáo, lịch sự.

Liên Kiều hồi tưởng lại, sau đó tóm tắt đơn giản quá trình.

Cô không hề đụng đến cơ thể đối phương, thì hại người bằng cách nào?

Cảnh sát im lặng vài giây: "Cô đã nói mấy lời đó?"

Tuy những lời cô nói có mang tính tổn thương thật, nhưng rõ ràng đối phương có vấn đề.

Vẻ mặt Liên Kiều vẫn thản nhiên: "Đúng vậy. Chẳng qua tôi ngứa mắt dáng vẻ đạo đức giả của bà ta, rõ ràng bà ta thông đồng với nước ngoài làm đủ loại chuyện xấu, thế mà còn giả dạng người tốt, nên mới tức giận nói bà ta vài câu. Thế này không tính là phạm tội đâu nhỉ?"

"Thông đồng với nước ngoài?" Cảnh sát sửng sốt.

Tính chất của chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.

Liên Kiều khẽ thở dài: "Đúng, bà ta và Ichiro Matsumoto đã quen biết suốt mấy chục năm rồi. Bà nội tôi bị bọn họ hại chết, vụ án này vẫn luôn được điều tra, hiện vẫn còn bản ghi chép kia kìa, các anh có thể kiểm tra."

Cô lắc đầu: "Bà cụ Thẩm hẹp hòi thật đấy, tôi chỉ nói có vài câu, ai ngờ bà ta lại bị tôi chọc tức chết?"

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Kinh Mặc vang lên: "Sao lại là em chọc tức chết? Rõ ràng bà ta sợ bị nhắc lại chuyện cũ, nhắc lại những bê bối không thể để ai biết của bà ta."

Anh đột nhiên xuất hiện khiến các đồng chí cảnh sát cau mày: "Anh là?"

Thẩm Kinh Mặc vội vàng chạy tới, vào những lúc thế này, anh muốn ở bên cạnh cô: "Tôi tên là Thẩm Kinh Mặc, bà cụ Thẩm là vợ kế của ông nội tôi."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, cuối cùng cảnh sát cũng hiểu vì sao lại cảm thấy anh quen mặt.

"Anh Thẩm, anh và người c.h.ế.t có thù oán gì không?"

"Tôi luôn nghi ngờ bà nội tôi và mẹ tôi bị bà ta hại chết, tiếc là không tìm được chứng cứ." Thẩm Kinh Mặc tự vạch trần chuyện xấu trong nhà khiến nhóm cảnh sát sững sờ. Thật hay giả vậy?

"Ôi, bà cụ Thẩm c.h.ế.t vậy quá hời cho bà ta. Bà ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, g.i.ế.c người như ngóe, đáng lẽ ra phải còn sống để nhận hết tra tấn mới đúng."

Cảnh sát không ngờ trong chuyện này còn nhiều ẩn tình như vậy, tâm trạng có chút phức tạp: "Anh Thẩm, những gì anh nói chỉ là lời hoài nghi mà thôi, làm việc cần có chứng cứ."

Thẩm Kinh Mặc cười lớn: "Anh nói đúng. Anh cảnh sát, bà cụ Thẩm c.h.ế.t thế nào vậy? Các anh nghi ngờ bạn gái tôi, các anh có chứng cứ không?"

Loading...