Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 328

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Kiều chỉ thản nhiên hỏi lại: "Ông có năng lực này ư?", khiến Thẩm Không Thanh tức điên lên.

Thẩm Kinh Mặc đứng cạnh vui vẻ nói: "Chú út, đừng chọc Liên Kiều nhà cháu, cô ấy không phải người nhân từ, thích nương tay đâu. Chú suy nghĩ cho con cái của mình đi."

Đây là uy hiếp.

Thẩm Nam Tinh có rất nhiều điểm yếu, tóm bừa một cái đã đủ tống anh ta vào tù rồi.

Về phần Thẩm Linh, cô ta là đồ ngốc, chơi c.h.ế.t cô ta chỉ là chuyện của vài phút thôi.

Thẩm Không Thanh tức giận lườm anh, thế nhưng Thẩm Kinh Mặc vẫn cười hì hì, cảm thấy vô cùng hả giận.

Ông ta cũng chẳng nghĩ lại mà xem mẹ ông ta đã làm bao nhiêu chuyện trời chê đất trách, những người có mặt ở đây đều là nạn nhân của bà ta.

Thân là phe hại người, thì có tư cách gì mà chỉ trích người khác?

Tưởng già rồi là có thể xóa bỏ mọi tội nghiệt ư? Mơ đi!

---

Về đến nhà cũ của nhà họ Liên, Liên Liên nhìn thấy hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng bà ấy có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thời gian trôi qua, cảnh còn người mất, chỉ có nhà cũ của nhà họ Liên vẫn ở đây.

Cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm tối phong phú. Họ không ra ngoài ăn, mà mở tiệc ở nhà.

Ba cậu con trai của nhà họ Liên đều quay về, nhiệt tình bày tỏ sự hoan nghênh với cô út, khiến Liên Liên cảm thấy ấm áp không thôi.

Hơn phân nửa số món ăn trên bàn đều là món năm xưa bà ấy thích ăn, bà ấy ăn mà muốn khóc.

Bà ấy nhìn Thẩm Kinh Mặc ngồi đối diện. Suốt quá trình, Thẩm Kinh Mặc luôn chú ý đến bạn gái ngồi cạnh, gắp thêm đồ ăn cho cô, bóc tôm cho cô, múc canh cho cô, chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Cảnh tượng này quen mắt một cách khó hiểu, khiến bà ấy không khỏi thầm thở dài.

Năm đó Thẩm Không Thanh cũng ân cần che chở bà ấy như vậy, mới lừa được trái tim của bà ấy.

Chỉ hy vọng, cháu gái nhỏ may mắn hơn bà ấy, gặp được đúng người.

Dường như Liên Kiều cảm nhận được ánh mắt của bà ấy, cô ngước mắt lên, mỉm cười. Thái độ điềm nhiên, bình tĩnh và tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm tay cô.

Bà ấy ngẩn ra, không giống, hoàn cảnh của cháu gái nhỏ khác bà ấy.

Bà ấy chỉ là một cô gái bình thường, bị tình yêu làm cho mụ mị, toàn bộ tâm trí đều xoay quanh người đàn ông kia, vui, buồn, giận, hờn đều bị người nọ khống chế.

Còn Liên Kiều lại quá thông minh, thông minh giống như một quái vật, những người từng gặp cô đều khó mà quên được cô.

Trong đoạn tình cảm này, cô mới là người nắm quyền chủ động.

Hơn nữa, thế giới của cô rất lớn, trừ tình yêu ra, cô còn có sự nghiệp.

Người như vậy, sẽ không bao giờ lạc lối vì tình yêu.

Trên đời này, hiếm ai có thể lừa được cô.

Liên Thủ Chính gắp một miếng sườn heo om tỏi cho bà ấy: "Em gái, ăn đi, đừng ngẩn người nữa."

Liên Liên khẽ cười, cắn một miếng sườn heo om tỏi, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, cứ để nó trôi qua.

Liên Kiều thu hồi tầm mắt, mỉm cười với Thẩm Kinh Mặc: "Em muốn ăn cua."

"Để anh gỡ cho em." Thẩm Kinh Mặc lập tức gỡ thịt cua cho cô.

Ba anh em nhà họ Liên nhìn nhau, thôi, em gái thích là được.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Liên Liên phát quà cho tất cả mọi người, khiến họ vô cùng vui vẻ.

Bà ấy vốn định đến ở khách sạn, thế nhưng Liên Thủ Chính sống c.h.ế.t không đồng ý, đưa bà ấy đến gian sương phòng: "Em xem, anh đã chuẩn bị xong phòng cho em rồi."

Căn phòng được trang trí lịch sự, tao nhã, có đầy đủ nội thất, trên vách tường treo một tấm ảnh chụp Liên Liên hồi thiếu nữ.

Người trong ảnh tràn ngập vẻ thanh xuân, nét cười tươi tắn như hoa, đôi mắt trong veo như nước, vô cùng xinh đẹp.

Liên Liên chảy nước mắt: "Anh cả."

Căn phòng này giống hệt căn phòng trước kia của bà ấy, cách trang trí cũng giống hệt, không ngờ anh cả vẫn còn nhớ rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-328.html.]

Liên Thủ Chính khẽ thở dài: "Anh vẫn luôn trông mong em và thằng hai về."

Hốc mắt Liên Liên đỏ hoe: "Vẫn không có tin tức của anh hai ư?"

Anh hai còn phản nghịch hơn bà ấy.

Liên Thủ Chính khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập sự sầu muộn. Vì mấy quyển sách thuốc mà anh em nhà họ Liên xích mích với nhau. Ôi!

Liên Liên nhỏ giọng khuyên: "Là anh hai không tốt, anh cả, anh không sai."

Từ nhỏ anh cả đã che chở cho mấy anh em họ, bảo vệ họ, bao dung họ, tiếc là bọn họ quá vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì.

Liên Thủ Chính lắc đầu: "Anh cũng có sai, anh nên quan tâm mấy đứa nhiều hơn."

Anh cả như cả, ông không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Liên Liên che mặt, sự hối hận trong lòng lại lần nữa bao phủ toàn thân bà ấy.

Nhìn mà xem, bà ấy đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, coi kẻ thù là chồng, lại coi người nhà như kẻ thù.

Liên Kiều nói rất đúng, bà ấy đúng là không có não mà.

Liên Thủ Chính vỗ vỗ bả vai bà ấy: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em đã bôn ba cả đoạn đường rồi, giờ nghỉ ngơi đi."

Liên Liên thường xuyên bị mất ngủ, thường phải thức trắng đêm, nhất là khi thay đổi môi trường sống, nên bà ấy vốn tưởng đêm đó mình sẽ không ngủ được.

Ai ngờ, vừa ngả lưng lên giường, bà ấy đã ngủ vô cùng say sưa.

Chờ khi bà ấy tỉnh lại đã là tối muộn ngày hôm sau.

Bà ấy kinh ngạc nhìn đồng hồ, có chút khó tin.

Lâu lắm rồi bà ấy không ngủ ngon như vậy, chẳng lẽ là do lòng bình yên ư?

Toàn thân bà ấy lười biếng, không muốn làm gì cả.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, một cái đầu ngó vào thăm dò, là Annie.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi? Mẹ đã ngủ suốt một ngày một đêm, bây giờ đã là mười giờ đêm rồi, mẹ mau dậy ăn cơm đi."

"Được. Chờ mẹ một lát." Liên Liên thật sự rất đói bụng, bà ấy xoay người đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chốc lát sau, bà ấy ra ngoài, vừa đi vừa chải mái tóc ướt sũng. Bà ấy đột nhiên mở ví, lấy bức ảnh của mẹ mình ra, chóp mũi vô cớ chua xót.

Mẹ ơi, con về nhà rồi, tiếc là mẹ đã mất, con thật sự rất nhớ mẹ/

Nếu mẹ còn sống thì tốt biết bao.

Bốn mẹ con bà ấy sẽ nương tựa vào nhau, mẹ từ con hiếu, mọi thứ vẫn hạnh phúc như trước kia.

Annie cầm máy sấy tóc đến: "Mẹ, để con giúp mẹ sấy tóc nhé."

Liên Liên lau nước mắt. Từ sau khi về nước, hình như bà ấy yếu đuối hơn nhiều. Vì sao thế nhỉ?

"Được, để mẹ xem con đã học được gì."

Chẳng bao lâu sau, bà ấy đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng đứa con gái mười ngón tay không dính nước mùa xuân của mình, thế mà thật sự biết sấy tóc.

Động tác dịu dàng, thoạt trông rất có kinh nghiệm: "Con hiểu chuyện rồi."

Annie nhướng mày tỏ vẻ đắc ý. Cô ta đã học được rất nhiều kỹ năng sống, có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà không cần dựa vào người khác nữa.

Cô ta cũng không còn cách nào, cũng tại người giúp việc nhà họ Liên chỉ phụ trách làm việc nhà, chứ không phụ trách chăm sóc riêng từng người.

Dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô ta nhỏ giọng dặn dò: "Mẹ, mẹ tuyệt đối không được đắc tội Liên Kiều. Mẹ cũng thấy rồi đấy, chị ta quá hung dữ, khiến người ta tức hộc máu. Chúng ta không phải đối thủ của chị ta đâu."

Cô ta nhận thức rất rõ về bản thân.

Nhắc đến cháu gái, tâm trạng của Liên Liên vô cùng phức tạp: "Con bé bắt nạt con à?"

Annie mím môi, trầm ngâm suy nghĩ: "Bình thường chị ta chẳng để ý đến con gì cả, con rủ chị ta đi mua đồ điện gia dụng với con, chị ta cũng không chịu đi. Nhưng mà, chị ta cho phép con ở nhà chị ta, ăn của chị ta, mẹ, chúng ta ăn nhiều một chút, tranh thủ ăn cho chị ta nghèo luôn."

Ăn nghèo Liên Kiều ư? Con gái của bà ấy đúng là có tiền đồ. Liên Liên không nhịn được mà nói: "Khó lắm. Hiện tại con bé chạm tay là bỏng, doanh số bán hàng của các công ty dưới danh nghĩa con bé càng ngày càng tăng, điều quan trọng là, tại Trung Quốc, danh tiếng và uy tín của con bé rất cao."

Lúc trước bà ấy chỉ biết Liên Kiều tài giỏi, nhưng không ngờ cô lại tài giỏi đến độ phản khoa học như vậy.

Chỉ dựa vào sức một người đã có thể cứu hàng vạn người, hơn nữa còn nhận được sự công nhận và vinh danh từ phía chính phủ.

Cô đã đạt tới đỉnh cao mà người thường khó có thể với, đã trở thành thần rồi.

Loading...