Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:17
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà ấy cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, nên liều mạng dùng hơi thở cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Cánh cửa bị người ta đẩy mạnh ra, cả người bà cụ Thẩm run lên, sắc mặt tái nhợt. Bà ấy nhìn về phía cửa.
Liên Liên vọt vào như một cơn gió, gương mặt lộ vẻ tàn nhẫn: "Bà già kia, sao bà vẫn chưa chết? Bà làm nhiều chuyện ác như vậy, bây giờ đều báo ứng lên người con cháu bà. Sao bà vẫn còn sống tốt hả?"
"Liên Liên." Bà cụ Thẩm vô cùng sợ hãi: "Sao cô lại quay về? Cô định làm gì?"
"Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại trả thù con cháu bà, khiến bọn họ lần lượt rơi xuống vũng bùn, phải mặc quần áo rách rưới, ăn cơm thiu, tôi sẽ khiến bọn họ sống như chó. Tôi thề!"
Bà cụ Thẩm nổi giận: "Cô không có năng lực đó. Liên Liên, cô quá ngu ngốc, liên tục bị mẹ con tôi đùa giỡn xoay vòng. Ha ha ha."
Cơn giận của Liên Liên bùn lên, bà ấy xông đến định bóp cổ bà cụ Thẩm.
"Bà hại c.h.ế.t mẹ tôi, bà đi c.h.ế.t đi."
Hai gã cấp dưới liều c.h.ế.t che chở trước mặt bà cụ Thẩm, Thẩm Không Thanh vọt vào, ôm lấy Liên Liên đang nổi điên từ phía sau.
Liên Liên tức giận tay đ.ấ.m chân đá ông ta, thậm chí còn cắn ông ta một cái, quả thật là hận đấu thấu xương.
Không còn chút tình ý nào.
Cả người Thẩm Không Thanh ướt đẫm mồ hôi vì sốt ruột, mặt ông ta sắp bị cào nát, chật vật không thôi: "Liên Liên, em bình tĩnh chút đi."
Liên Liên đã tức điên rồi, trong đầu bà ấy chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó là nợ m.á.u phải trả bằng máu.
"Cút. Ông cút ngay cho tôi. Hôm nay tôi không g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta thì sẽ không dừng lại. Bà già khốn nạn."
Liên Thủ Chính vội vọt vào: "Tiểu Liên, đừng làm ầm lên nữa."
"Anh." Hai mắt Liên Liên đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn: "Anh buông ra."
Liên Kiều cũng đi tới, kéo Liên Thủ Chính ra, sợ ông bị Liên Liên đang quơ loạn đánh trúng.
"Cô út, cháu nói cô ngu ngốc mà cô còn không chịu nhận. Một bà già sắp c.h.ế.t có đáng để cô dùng mạng đổi mạng không? Nếu muốn g.i.ế.c thì cũng là g.i.ế.c c.h.ế.t con cháu của bà ta, để bà ta đoạn tử tuyệt tôn chứ."
Giọng nói châm chọc thản nhiên của cô giống như một chậu nước đá đổ từ đỉnh đầu bà cụ Thẩm xuống: "Mày quá độc ác, sẽ bị sét đánh chết."
Liên Kiều chẳng thèm để ý đến bà cụ Thẩm: "Cô út, hiện tại cô có tiền có thế, cũng có rất nhiều cách chơi c.h.ế.t kẻ thù, tội gì phải lưỡng bại câu thương, có đáng không? Cô ngu thế này, bà nội cháu đang nằm dưới đất cũng phải nghi ngờ không biết liệu năm đó bệnh viện có bế nhầm không đấy."
Khóe mắt Liên Liên ươn ướt, không biết là tức hay là giận: "Cô sinh ở nhà."
Liên Kiều nhún vai: "Được rồi, vậy chỉ có thể là đột biến gen. Con cháu nhà họ Liên chúng ta đều cực kỳ thông minh, sao cô và Annie đều ngốc thế nhỉ?"
Annie đứng ở phía sau rất bất mãn: "Chị họ, đang yên đang lành chị kéo tôi vào làm gì?"
Liên Kiều cười lớn: "Ai bảo cô nhỏ hơn tôi, tôi không bẫy cô thì bẫy ai?"
Annie đốp chát lại: "Tôi cũng đâu thấy mấy anh họ bẫy chị."
Liên Kiều chỉ vào mũi mình: "Tôi thông minh, họ không bẫy được tôi. Cô thì sao? Cô có thông minh bằng tôi không?"
Annie không thể phản bác. Tuy cô ta rất không muốn thừa nhận, nhưng lần nào cãi nhau với Liên Kiều, cô ta cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Cô ta vô cùng buồn bực: "Mẹ, chị họ lại bắt nạt con."
Sau cãi vã ngắn ngủi đó, Liên Liên đã bình tĩnh hơn nhiều. Đúng vậy, Liên Kiều nói đúng, bà già này không đáng để bà ấy mạng đổi mạng.
Bà cụ Thẩm thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên: "Sao hả? Không dám à? Con gái của nhà họ Liên cũng chỉ đến thế mà thôi, còn nói cái gì mà phúc lành của thiên hạ, đúng là chuyện cười. Liên Liên, cô chính là sự chê cười lớn nhất trên đời này."
Bà ta cố ý chọc giận Liên Liên, nên tiếp tục lẩm bẩm: "Cô bị con tôi lừa, còn kính trọng tôi như mẹ chồng, lại không biết mẹ con chúng tôi chỉ đang chơi đùa với cô thôi. Ha ha ha, con tôi vừa chơi chán đã đá bay cô, cô đau lòng lắm đúng không?"
Nếu Liên Liên không đột nhiên ra nước ngoài, tìm được một chỗ dựa vừa vững chắc vừa mạnh mẽ, bà cụ Thẩm sẽ tiếp tục chơi c.h.ế.t bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-327.html.]
Những lời này quá khốn nạn, khốn nạn đến độ khiến người ta muốn đánh người.
Liên Kiên hoàn toàn phát điên, bà ấy thét chói tai xông tới.
Liên Thủ Chính phản ứng nhanh, ôm chặt lấy em gái mình: "Đừng kích động nữa, bà ta đang cố ý chọc giận em đó, em bình tĩnh lại đi."
Hai tay Liên Kiều đặt sau lưng, cô nở nụ cười kỳ quái: "Bà cụ Thẩm, tôi muốn kể bà nghe một chuyện, bà nghe xong thì đừng đau lòng quá nhé."
Giọng điệu của cô sặc mùi gây sự, mọi người trong phòng bệnh đều có thể nghe ra.
Tuy bà cụ Thẩm đã tuổi già mắt kém, nhưng bà ấy không ngốc: "Ha ha."
Liên Kiều chậm rãi nhả từng chữ: "Sách thuốc nhà họ Thẩm các người có tổng cộng năm tập, đúng không? Bốn tập đang nằm trong tay tôi. Bất ngờ không? Vui mừng không? Kinh ngạc không?"
Sắc mặt bà cụ Thẩm tái nhợt, vô cùng khó tin: "Cô nói gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
Trừ con cháu ra, thì thứ đời này bà ấy coi trọng nhất chính là Kinh Nhân Đường và sách thuốc của nhà họ Thẩm.
Liên Kiều hếch cằm: "Bà có thể hỏi con trai bảo bối của bà."
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh hoang mang, ánh mắt dại ra, giống như bị dọa sợ.
Bà cụ Thẩm vừa tức vừa sốt ruột: "Không Thanh, nó chỉ đang nói dối thôi, đúng không?"
Tinh thần Thẩm Không Thanh vẫn đang bị chấn động bởi tin tức do Liên Kiều tung ra: "Liên Kiều, tôi chỉ đưa cho cháu hai tập, sao cháu lại nói là bốn tập."
Liên Kiều sẽ không nói với ông ta rằng, hai tập khác là do cô trộm được: "Ồ, do trước đó tôi đã có hai tập rồi chứ sao. Còn một tập cuối cùng, bao giờ ông đưa nốt cho tôi đây?"
Thẩm Không Thanh biết cô lắm mưu nhiều kế, giả dối như cáo già, nhưng không đến mức sẽ lấy chuyện này ra nói dối.
Cũng chính vì vậy, ông ta càng khó hiểu hơn: "Cháu lấy từ đâu? Trong tay mẹ con tôi cũng chỉ có bốn tập thôi."
Tập thứ năm, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Liên Kiều mỉm cười có chút thần bí: "Chỉ có thể nói, sách thuốc của nhà họ Thẩm có duyên với tôi."
Bà cụ Thẩm như bị sét đánh trúng đầu, cả người đều tức điên lên: "Thẩm Không Thanh, con điên rồi à? Thế mà con lại đưa cho nó hai tập?"
Đó là nền móng của nhà họ Thẩm, ông ta làm vậy có khác gì tự đào móng của mình đâu?
Rốt cuộc ông ta bị sao thế?
Thẩm Không Thanh cau mày: "Mẹ đừng kích động, nghe con giải thích đã..."
Giải thích? Giải thích cái rắm ấy. Bà cụ Thẩm không nghe lọt chữ nào: "Lập tức lấy lại, mau!"
Thẩm Không Thanh im lặng: "Đây là giao dịch."
Bà cụ Thẩm kích động đến độ mặt mũi đỏ bừng: "Mẹ không quan tâm. Sao con dám đưa sách thuốc của nhà họ Thẩm cho người khác? Thằng bất hiếu nhà con, con muốn chọc tức c.h.ế.t mẹ đúng không?"
"Ít ra cũng tốt hơn bị bà đưa cho người Nhật Bản." Liên Kiều đốp chát chẳng chút nể nang, cô đổ thêm dầu vào lửa: "Thẩm Không Thanh, ông cũng biết chuyện mẹ ông là người phụ nữ khốn nạn thông đồng với nước ngoài đúng không?"
"Liên Kiều..." Thẩm Không Thanh muốn cô đừng kích thích mẹ ông ta nữa, mẹ ông ta vẫn đang là bệnh nhân mà.
Khóe miệng Liên Kiều cong lên, cô nở một nụ cười vô cùng vui vẻ: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Trong tay tôi có năm mươi hai phần trăm cổ phần của Kinh Nhân Đường. Bà cụ Thẩm, Kinh Nhân Đường đã đổi chủ rồi, hiện tại nó là sản nghiệp của nhà họ Liên."
Cơ thể bà cụ Thẩm giật giật, bà ấy thét chói tai như người bệnh tâm thần: "Không! Mày lừa tao!"
Liên Kiều vẫn ngại chưa đủ, cô bổ sung thêm một câu: "Những thứ bà phải nghĩ bao mưu kế để đoạt được, đều thuộc về tôi rồi. Bà cảm thấy thế nào?"
"A a a." Bà cụ Thẩm hộc máu, m.á.u vung vãi khắp nơi.
Bà cụ Thẩm lại bị đưa vào phòng cấp cứu, Thẩm Không Thanh vô cùng lo sợ. Ông ta buông lời tàn nhẫn, rằng nếu mẹ ông ta có mệnh hệ gì, ông ta sẽ bắt tất cả những người có mặt chôn cùng.