Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:10
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cấp dưới cẩn thận đáp: "Mười hai giờ bảy phút."

Ichiro Matsumoto cau mày, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì?

"Đi điều tra xem sao lại thế này?"

Không tìm được cơ hội ra tay? Hay gặp phải rắc rối gì?

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Là tôi, Sato đây."

Trong giọng nói anh ta ẩn chứa sự lo sợ, khiến Ichiro Matsumoto biến sắc: "Vào đi."

Sato là cấp dưới tin cậy của ông ta, được ông ta cho phép thì lập tức tiến vào.

"Không tốt, không tốt rồi."

Ánh mắt Ichiro Matsumoto lạnh lùng: "Xảy ra chuyện gì?"

Cơ thể Sato run rẩy: "Cậu chủ xảy ra chuyện rồi."

Trong lòng Ichiro Matsumoto căng thẳng: "Sao có thể? Cậu nói rõ mọi chuyện xem nào."

Sato cẩn thận trả lời: "Chúng tôi vẫn luôn chờ bên ngoài để tiếp ứng, thế nhưng chờ rất lâu vẫn chẳng thấy tin tức gì... Tôi lo đã xảy ra chuyện, nên giả mạo đồng nghiệp cũ của cậu chủ vào trong tìm hiểu, kết quả người ta không nói hai lời đã định bắt cả tôi, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới chạy thoát."

Ichiro Matsumoto cau mày, vẻ mặt u ám đến đáng sợ: "Có nghĩa là, cậu căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Gương mặt Sato hiện vẻ ảm đạm: "Họ canh phòng rất nghiêm ngặt, tôi không thể trà trộn vào được."

Anh ta không biết Liên Kiều và đội ngũ bắt người đi vào từ cửa sau, đó là một cánh cửa bí mật mà người bình thường không biết.

Ichiro Matsumoto tức không có chỗ trút: "Trước khi trời sáng, cậu phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện cho tôi. Đi nhanh lên."

"Vâng." Sato vội chạy ra ngoài.

Ichiro Matsumoto che n.g.ự.c thở hổn hển, từ khi ông ta đến Trung Quốc, mọi chuyện đều không thuận lợi.

Điều may mắn duy nhất là, hương khói của gia tộc Matsumoto không bị đứt đoạn.

Cấp dưới khẽ giọng khuyên: "Ông chủ, ông đừng lo, từ nhỏ cậu chủ đã lăn lộn trong xã hội, cách ứng xử rất khôn khéo, sẽ không có chuyện gì đâu."

Ichiro Matsumoto khẽ lắc đầu, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

"Truyền lệnh của tôi, bất kể phải trả cái giá lớn đến mức nào, cũng nhất định phải đưa cậu chủ về nước Nhật Bản."

Ông ta ngừng một lát, ánh mắt hơi tối xuống: "Còn nữa, nói tôi muốn gặp Liên Kiều. Tôi sẵn lòng bỏ ra một trăm vạn nhân dân tệ."

Vì gặp Liên Kiều, ông ta cũng rất liều mạng.

"Vâng."

Phải đến ba ngày sau, Liên Kiều mới chậm rãi xuất hiện ở bệnh viện, khóe môi cô nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng: "Ông lại định biểu diễn tiết mục gì, mà mời tôi đến đây xem?"

Ichiro Matsumoto che ngực, sắc mặt tái nhợt: "Cô Liên, tôi thành khẩn nhận lỗi với cô, mong cô tha thứ cho tôi."

Thấy ông ta giả vờ, Liên Kiều có chút không vui: "Nói đi, ông đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với tôi rồi?"

Cô không ra bài theo lẽ thường, nghĩ gì thì nói thẳng cái đó khiến Ichiro Matsumoto đau đầu không thôi: "Cô Liên, tôi sẵn sàng dùng tiền để bồi thường cho cô. Cô ra giá đi."

Hiện tại Trung Quốc rất nghèo, mọi người có khát vọng rất lớn với tiền tài.

Thế nhưng Liên Kiều thì khác, cô không thiếu tiền, công ty mỹ phẩm ăn nên làm ra, mang lại cho cô một khoản tiền khổng lồ.

Dưới danh nghĩa của cô còn rất nhiều bất động sản, thế nên cô không phải lo cơm ăn áo mặc.

"Bảo tôi ra giá ư?"

Nụ cười của Ichiro Matsumoto khiêm tốn, lễ phép, thế nhưng trong mắt lại hiện rõ sự khinh thường: "Đúng, tùy cô ra giá."

Liên Kiều suy nghĩ một lát rồi nói: "Một triệu nhân dân tệ, là đồng nhân dân tệ chứ không phải đồng yên Nhật đâu nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-324.html.]

Ichiro Matsumoto suýt chút thì phun ra một ngụm máu, cô quá tàn nhẫn.

Cấp dưới của ông ta lớn tiếng quát: "Sao cô không đi cướp ngân hàng đi? Một triệu, cô có biết con số một triệu này lớn đến mức nào không?"

"Chỉ một triệu thôi mà." Liên Kiều nghịch sợi tóc, giọng điệu khinh khỉnh: "Thế mà đã hô to gọi nhỏ, đúng là đồ không có kiến thức."

Cấp dưới trợn mắt há hốc mồm, anh ta bị người ta coi thường đấy ư? Điên mất thôi!

Ichiro Matsumoto cau mày: "Tôi có thể cho cô một triệu, nhưng cô phải đưa thuốc trị bệnh Alzheimer cho tôi, chữa khỏi cho tôi."

Thật ra ông ta muốn tạo áp lực lên chính phủ Trung Quốc, yêu cầu họ đưa ra thuốc mới nghiên cứu, phát minh, thế nhưng hỏi câu nào bộ trưởng Phương cũng trả lời không biết, một mực từ chối, còn nói gì mà ông ấy chưa nhìn thấy thuốc mới, những người khác cũng chưa nhìn thấy, chỉ mỗi Liên Kiều mới có.

Bộ trưởng Phương còn nói, Trung Quốc của ông ấy tuyệt đối tôn trọng nhân quyền, tôn trọng nhân tài, sẽ không ép buộc người khác nộp thành quả nghiên cứu khoa học của mình lên.

Nói cách khác, quyền sở hữu thuốc mới nằm trong tay Liên Kiêu, cô thích cho ai thì cho, không muốn cho, chẳng ai có quyền ép cô cả.

Đặc biệt là những thiên tài chỉ cần một mình đã có thể nghiên cứu ra thành quả mà chưa chắc một đội nhóm đã có thể nghiên cứu được, bất kể là ai, cũng sẵn sàng bao dung một chút.

Huống chi, đó là phòng thí nghiệm do Liên Kiều tự mở, thành quả nghiên cứu khoa học cũng là của cô.

Liên Kiều không muốn cứu ông ta, những tội ác ông ta đã làm với nhà họ Liên, có trả cả đời cũng không hết.

"Một triệu là tiền nhận lỗi, để đền bù cho những chuyện ông đã tính kế tôi. Còn nếu ông muốn lấy tiền mua mạng, vậy thì... mười triệu."

Ichiro Matsumoto cũng được coi là người đã trải đủ sự đời, thế nhưng lúc này, ông ta không khỏi cảm thấy bực bội.

Cô định cướp tiền đấy à?

Ông ta cố kiềm chế cơn giận: "Cô Liên, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

Liên Kiều nhìn đồng hồ, cô chỉ muốn dùng tiền dọa sợ ông ta, để ông ta rút lui mà thôi: "Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước đây."

Thấy cô mềm cứng không ăn, Ichiro Matsumoto lập tức nổi giận, lộ ra gương mặt thật: "Nếu cô đã đến đây rồi, thì đừng hòng rời đi một cách dễ dàng."

Cấp dưới của ông ta ngăn cản đường đi của Liên Kiều, thái độ mạnh mẽ muốn ép người ở lại.

Mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa, đều là người của ông ta.

Liên Kiều nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng: "Định bắt cóc đấy à? Để tôi nhắc nhở các người một câu nhé, đây là Trung Quốc."

Ichiro Matsumoto mời cô đến, vốn không định thả cô rời đi.

"Cô Liên, trước khi tôi không nhận được thuốc chữa bệnh có tác dụng, xin cô đừng rời khỏi phòng bệnh này. Hơn nữa, mong cô Liên hãy uống một viên thuốc Giải Ưu."

Dù lời nói có khéo léo, có dễ nghe đến đâu, cũng không che giấu được bản chất độc đoán.

Cùng lắm thì để Bộ Ngoại giao can thiệp một chút, không có vấn đề gì lớn.

Đến lúc này rồi, thanh danh và tiền tài đều không quan trọng nữa, quan trọng là... giữ mạng.

Vì sống sót, chuyện gì ông ta cũng dám làm.

"Thuốc Giải Ưu, sẽ khiến lòng người không lo không nghĩ. Thế nhưng, ngày nào cũng phải uống, ngừng thuốc một ngày sẽ khiến toàn thân khó chịu."

"Thuốc gây nghiện à?" Liên Kiều cong môi, nhưng ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng. Định dùng thuốc gây nghiện khống chế cô, đúng là ghê tởm.

Cô vỗ tay: "Bốp, bốp."

Cánh cửa bị người ta đá tung ra, Thẩm Kinh Mặc xông vào, theo sau là một đám phóng viên đang không ngừng chụp ảnh Ichiro Matsumoto.

Mà nhóm vệ sĩ canh giữ ngoài cửa đã bị chuốc thuốc mê, toàn bộ đều nằm gục trên mặt đất.

Thẩm Kinh Mặc vội vàng tiến lên kéo Liên Kiều ra sau lưng: "Tất cả mọi người đều nghe rõ rồi đúng không? Đang ở trên đất Trung Quốc chúng ta, thế mà cái tên người Nhật này dám bắt cóc bác sĩ Trung Quốc chúng ta. Thái độ vô cùng ngang ngược, không hổ là xuất thân từ lực lượng 731, quá vô nhân đạo."

Lực lượng 731? Nhóm phóng viên kích động không thôi, họ liên tục chất vấn: "Ichiro Matsumoto, ông có tư cách gì mà làm vậy? Đây là lãnh thổ của đất nước chúng tôi, sao ông dám vi phạm pháp luật, xâm hại đến người của quốc gia chúng tôi?"

"Tội nghiệt do các người gây ra vẫn chưa đủ sao? Mấy chục năm qua đi rồi mà các người vẫn không biết sám hối, thật sự không thể tha thứ được."

"Cút khỏi Trung Quốc, cút đi!"

Một câu nói khơi dậy sự tức giận của bao người. Ichiro Matsumoto nhìn Liên Kiều với ánh mắt kinh ngạc, đầu óc ông ta trống rỗng.

Loading...