Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 323
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:08
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lần này gia tộc Matsumoto các anh thiết kế liên hoàn bẫy, tiếc là gặp trúng tôi." Liên Kiều nhìn người đàn ông vẫn đang định lừa gạt cô, lắc đầu tỏ vẻ thương hại: "Tôi thông minh hơn các anh nhiều."
Cả về tâm trí, tầm nhìn, năng lực hay trí tuệ.
Ichiro Matsumoto là một người rất giỏi, thế nhưng ông ta bệnh nặng quấn thân, không còn nhiều thời gian nữa.
Ông ta sốt ruột nên làm rối loạn trận tuyến, nhờ vậy mà cô điều tra được rất nhiều thứ.
Cơ thể Phùng Chấn Hoa khẽ run rẩy, đầu óc hỗn loạn, vô thức lùi về phía sau vài bước: "Cái gì mà gia tộc Matsumoto? Tôi không hiểu ý cô."
Đến lúc này rồi, anh ta vẫn không chịu từ bỏ, còn không chịu thừa nhận thân phận của mình nữa chứ.
Liên Kiều bình tĩnh nhìn dáng vẻ bối rối của anh ta: "Gia tộc Matsumoto làm rất nhiều chuyện ác, khiến đời con đời cháu suy bại, người thì c.h.ế.t vì tai nạn ngoài ý muốn, người lại c.h.ế.t vì bệnh tật, chỉ để lại một đứa cháu gái hai mươi lăm tuổi tên là Michiko Matsumoto và một đứa con riêng lưu lạc ở Trung Quốc từ nhỏ. Phùng Chấn Hoa, tôi nói có đúng không?"
Đúng vậy, Phùng Chấn Hoa chính là con riêng của Ichiro Matsumoto, mẹ đẻ anh ta họ Phùng, là một cô gái nông thôn vô cùng xinh đẹp, nhưng tiếc là ngu dại, đần độn.
Hai mươi mấy năm trước, trong lần đến Trung Quốc, Ichiro Matsumoto đã dây dưa với bà Phùng.
Vốn là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, ông ta rời đi mà chẳng lưu luyến gì.
Mà bà Phùng lại sinh ra Phùng Chấn Hoa, chịu bao vất vả nuôi anh ta đến khi bảy tuổi thì qua đời.
Đây là thân phận thật sự của Phùng Chấn Hoa.
Lòng Phùng Chấn Hoa rối như tơ vò. Đối diện với một đối thủ mạnh mẽ đến đáng sợ, anh ta cảm thấy vô cùng áp lực: "Liên Kiều, cô quá đáng sợ."
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô đã biết anh ta có vấn đề.
Động tác của anh ta rất nhanh nhẹn, ánh mắt cũng không đàng hoàng.
"Thật ra, anh có một nửa huyết thống Trung Quốc, lại sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, chưa từng được gia tộc Matsumoto nuôi dưỡng. Hiện giờ người đàn ông kia sắp qua đời, mới không thể không đi tìm anh, vì sao anh phải bán mạng thay gia tộc của ông ta?"
Nói cách khác, Phùng Chấn Hoa chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Ichiro Matsumoto, mà anh ta thì có quyền lựa chọn.
Lần này Phùng Chấn Hoa rất thẳng thắn: "Đàn ông ai chẳng ôm giấc mộng quyền lực. Tôi muốn trở thành người thừa kế của gia tộc Matsumoto. Tôi muốn có quyền lực to lớn, không bao giờ bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân nữa."
Chẳng ai biết quá khứ của anh ta khổ sở đến mức nào, nhưng anh ta sẽ không quên.
Chỉ cần vượt qua thử thách của Ichiro Matsumoto, anh ta sẽ được thừa kế gia tộc Matsumoto, hô mưa gọi gió, sống cuộc sống của kẻ bề trên.
Cảm xúc của anh ta rất kích động, nhưng Liên Kiều lại vô cùng lạnh nhạt: "Ồ."
Đây không phải phản ứng mà Phùng Chấn Hoa muốn được thấy, bất kể là đồng cảm hay thương hại, cô cũng nên tỏ rõ một chút chứ.
"Liên Kiều, tôi thật sự rất thích cô, cô theo tôi đến Nhật Bản đi, tôi sẽ cho cô một cuộc sống tốt nhất. Kể cả cô có muốn sao trên trời, tôi cũng hái xuống cho cô."
Ánh mắt Liên Kiều nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc, từ đầu anh ta đã không có ý tốt, nói gì đến thích hay không.
"Những thứ tôi muốn đều đang nằm trong tầm tay tôi rồi, cần gì sao mà anh hái nữa? Tôi có tiền, có thanh danh, có sự sùng bái và ngưỡng mộ của người đời, có sự nghiệp, có địa vị, có người nhà, có người yêu. Tôi có tất cả mọi thứ, còn có nhiều hơn anh. So sánh giữa hai chúng ta, anh giống như một kẻ ăn xin vậy."
Lời này chẳng khác gì đang rước thù.
Phùng Chấn Hoa: "..."
Trong mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh lùng: "Nếu vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa."
Anh ta vung tay phải về phía cô, muốn kéo Liên Kiều về phía mình.
Ai ngờ, Liên Kiều đã sớm có chuẩn bị. Cô nghiêng người, lập tức tránh sang một bên.
Một nhóm người được trang bị vũ trang hạng nặng từ đâu xuất hiện, bắt lấy Phùng Chấn Hoa rồi đè anh ta lên tường: "Không được nhúc nhích."
Họ tấn công bất ngờ, khiến Phùng Chấn Hoa không kịp đề phòng, anh ta trực tiếp bị khống chế.
Trái tim anh ta như bị ngâm trong nước biển lạnh lẽo, anh ta nhìn Liên Kiều với ánh mắt kinh ngạc: "Cô sắp xếp chuyện này đúng không?"
"Đúng vậy." Liên Kiều nhướng mày, tâm trạng rất vui vẻ: "Tôi rất tiếc mạng, sao có thể một mình tiến vào chỗ nguy hiểm?"
Cô nhìn về một góc: "Đội trưởng Trần, những lời ban nãy anh đã nghe rõ rồi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-323.html.]
Người đàn ông dẫn đội gật đầu: "Cực kỳ rõ ràng."
Nguyên nhân, quá trình và mối quan hệ giữa các nhân vật đều vô cùng rõ ràng, không cần thẩm vấn thêm nữa, vì tên tội phạm đã chính miệng thừa nhận, giờ có muốn lật lọng cũng không được.
Người có chỉ số thông minh cao thật sự rất đáng sợ.
Đang nói cười, thuyền, buồm, mái chèo đều biến thành tro bụi.
Tầm mắt Phùng Chấn Hoa tối sầm lại, cổ họng ngứa ngáy: "Liên Kiều, tôi nhớ mặt cô rồi đấy."
Liên Kiều tỏ vẻ chẳng sao cả, muốn trả thù cô á? Được thôi: "Tôi có thể đập c.h.ế.t anh một lần, cũng có thể đập c.h.ế.t anh hai lần, vô số lần. Bởi vì, sự chênh lệch giữa chỉ số thông minh của anh và tôi rộng như eo biển nước Anh vậy."
Cuối cùng Phùng Chấn Hoa cũng không thể chịu nổi nữa, anh ta phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Đội trưởng Trần vô thức lùi về phía sau hai bước, thầm nhủ bản thân, tuyệt đối không được đắc tội người phụ nữ này.
---
Trong nhà hàng Thanh Phong, mọi người đang ăn uống tiệc tùng vô cùng vui vẻ.
Việc Liên Kiều rời đi rồi quay lại không hề thu hút sự chú ý của mọi người, họ chỉ tưởng rằng cô ra ngoài đi dạo một vòng để tiêu thực.
Liên Kiều vô cùng yên tĩnh, cô múc đầy một bát bánh trôi hoa quế rồi lẳng lặng ăn như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Vị ngọt của bánh trôi khiến mặt mày cô cong cong.
Annie nghiêng đầu, thấy cô ăn ngon như vậy thì không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Rõ ràng cô ta đã no rồi, thế nhưng nhìn thấy người khác ăn, cô ta vẫn không khỏi thèm thuồng.
"Tôi cũng đi múc một bát."
Cô ta cầm bát nhỏ, ăn đến say mê: "Chị họ, tôi tưởng chị rơi vào nhà vệ sinh rồi chứ. Đi vệ sinh mà lâu như vậy, không phải là bị trĩ đấy chứ?"
Cô ta cố ý đúng không? Đang ăn mà nói những lời đó, cô ta không thấy ghê tởm à?
Liên Kiều thản nhiên liếc cô ta một cái, lại lên cơn gì không biết: "Không."
Trong lòng Annie có chút khó chịu, nên giọng điệu không tốt cho lắm: "Vậy chị đi làm gì?"
Cô không đi mua đồ điện gia dụng với cô ta, Hứa Gia Thiện cũng không chịu đi. Cả hai người đều khiến người ta chán ghét mà.
Liên Kiều thản nhiên thưởng thức bát bánh trôi: "Ồ, đi thủ tiêu một người."
"Phụt." Annie sững sờ đến độ phun cả miếng bánh trôi trong miệng ra: "Chị g.i.ế.c ai rồi? Thật hay giả thế?"
Có thể đừng nói ra những lời đáng sợ bằng giọng điệu nhẹ như mây bay đó không?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liên Kiều với ánh mắt sợ hãi, chuyện gì thế?
"Đi bắt gián điệp trà trộn vào phòng thí nghiệm." Liên Kiều xua tay: "Tình huống cụ thể thì tôi không thể nói với mọi người, vì nó liên quan đến bí mật quốc gia."
Nghe cô nói vậy, chẳng ai dám hỏi thêm gì nữa. Mọi người quay đi, tiếp tục ăn uống, vui chơi, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng trong lòng họ lại sợ hãi không thôi, ai là gián điệp?
Annie nhìn chằm chằm cô, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Liên Kiều nhìn lại: "Còn chuyện gì nữa?"
Annie xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, chị họ hung dữ quá, cô ta có hơi sợ hãi: "Không, không có. Chị ăn tiếp đi."
Liên Kiều mỉm cười: "Cô phải ngoan nhé."
Annie gật đầu thật mạnh.
Cô ta không muốn một ngày nào đó mình cũng bị chị họ thủ tiêu đâu.
Trong bệnh viện, Ichiro Matsumoto nửa nằm trên giường để phê duyệt công văn. Tốc độ phê duyệt của ông ta rất nhanh, thế nhưng công việc quá rườm rà, khiến cơ thể ông ta mệt mỏi không thôi, ông ta rất muốn được ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng không được, ông ta đang đợi một tin tức vô cùng quan trọng.
"Mấy giờ rồi."