Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:06
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bộ trưởng Phương chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, cô cất thuốc này ở đâu? Có cần tôi tìm cho cô một nơi an toàn không? Không phải nói có gián điệp đến cửa viện nghiên cứu quậy ầm ĩ ư?"
Liên Kiều xua tay: "Không cần, không cần đâu. Hệ thống an ninh ở đây đã được hoàn thiện, tôi tin nơi này rất an toàn."
Bộ trưởng Phương cũng không ép: "Vậy được rồi, cô cứ xem mà làm, tôi tin tưởng năng lực của cô."
Ông ấy vội vàng mà đến, sau khi ăn một bữa cơm lại vội vàng mà đi.
Liên Kiều duỗi thắt lưng: "An Tâm, cậu thông báo với mọi người rằng tối nay sẽ tổ chức tiệc mừng công, tớ mời mọi người đến nhà hàng Thanh Phong ăn cơm."
"Được."
Tối đến, tất cả mọi người đều đến tham dự tiệc mừng công.
Chỉ trừ bộ phận bảo vệ phải để lại hai người trực ban. Hôm nay vốn không phải ca trực của Phùng Chấn Hoa, nhưng anh ta xung phong trực thay, chỉ nhờ đối phương khi quay về thì nhớ mang cho anh ta chút đồ ăn.
Anh A Minh cũng chủ động ở lại, nhường cơ hội tham gia tiệc mừng công cho người khác. Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn tốt tính, nhiệt tình như vậy, nên rất được lòng mọi người trong tổ bảo vệ.
Phòng thí nghiệm ngày thường đèn đuốc sáng trưng, lúc này lại vô cùng yên ắng.
Cổng lớn đóng chặt, hai người chỉ cần ngồi trong phòng bảo vệ, nhìn chằm chằm về phía phòng thí nghiệm là được.
Đến khi thấy mệt hoặc buồn ngủ, thì đứng dậy đi tuần tra xung quanh.
Phùng Chấn Hoa mang hai tách trà và một túi đồ ăn nhẹ tới: "Anh A Minh, nào, uống tách trà xanh cho tỉnh táo đầu óc đi."
"Đúng lúc tôi đang khát." A Minh nhận lấy tách trà, uống hết ngụm này đến ngụm khác, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn: "Cậu mua món này ở quán gần chùa Hộ Quốc à?"
Phùng Chấn Hoa cười khẽ: "Đúng vậy, khi em đi ngang qua chùa Hộ Quốc thì thuận tay mua một chút."
A Minh lại cắn thêm miếng nữa: "Ăn hết chỗ này đến chỗ khác, chỉ có mỗi quán ấy là ngon nhất, hợp khẩu vị của tôi nhất."
"Em cũng cảm thấy vậy."
Hai người nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Một lát sau, A Minh ngáp dài một cái, cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Phùng Chấn Hoa thấy vậy thì cất giọng quan tâm: "Anh A Minh, anh ghé lên bàn nghỉ ngơi một lát đi, để em trông cho."
"Không, không cần đâu, tôi không buồn ngủ." Ngoài miệng A Minh nói không buồn ngủ, thế nhưng cơ thể anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo, không tự chủ được ghé vào bàn ngủ mất.
Ánh mắt Phùng Chấn Hoa lóe lên, khẽ đẩy anh ta một cái: "Anh A Minh, anh A Minh. Tỉnh dậy đi. Anh ngủ thế này sẽ bị cảm lạnh đó."
A Minh vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng nào.
Phùng Chấn Hoa hít một hơi thật sâu, đeo gang tay trắng rồi rón rén rời khỏi phòng bảo vệ, lách mình tiến vào phòng thí nghiệm trong tòa nhà chính. Ổ khóa ở tầng một không cản được anh ta, chẳng bao lâu sau anh ta đã đi thẳng đến trung tâm của tòa nhà - phòng thí nghiệm số một - phòng thí nghiệm chuyên dụng của Liên Kiều.
Anh ta nhanh chóng quét mắt khắp bốn phía, tìm kiếm khắp phòng, thế nhưng vẫn chẳng tìm thấy thứ anh ta muốn.
Anh ta khẽ cau mày, không thể nào.
Anh ta tìm lại lần nữa, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một nơi, bóng dáng anh ta chợt lóe lên, đi tới ngăn tủ cao nhất. Ban nãy anh ta nhìn thấy trong ngăn tủ đặt một chiếc hộp nhỏ, được khóa cẩn thận.
Anh ta cạy khóa, mở hộp ra, thấy bên trong có một bình thuốc. Trong bình có hai viên thuốc được niêm phong kín, ngoài bình có mấy chứ nhỏ nhắn: Thuốc thử nghiệm bệnh Alzheimer.
Anh ta nhận ra đây là chữ của Liên Kiều.
Phùng Chấn Hoa vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được rồi, tốt quá đi mất thôi. Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-322.html.]
Anh ta cẩn thận đặt chiếc hộp về chỗ cũ, rồi dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết.
Sau khi làm xong mọi chuyện, anh ta nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng thí nghiệm số một ra, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
Đột nhiên, bàn tay anh ta cứng đờ, đôi mắt trợn tròn, cả người run rẩy: "Cô..."
Liên Kiều nhìn anh ta với vẻ mặt thản nhiên: "Anh đang làm gì thế?"
"Tôi..." Thấy bản thân bị bắt gặp, Phùng Chấn Hoa vô thức giấu bình thuốc ra sau lưng, vẻ mặt căng thẳng: "Tôi thấy nơi này có tiếng động, nên đến xem thử."
"Ồ." Liên Kiều khẽ hếch cằm: "Bình thuốc trong tay anh là của tôi."
Trong lòng Phùng Chấn Hoa run lên, anh ta nhắm chặt mắt: "Vì sao cô lại về đây? Không phải đang tổ chức tiệc mừng công ư?"
Liên Kiều khẽ híp mắt, đáp: "Về bắt chuột."
Lời này xóa sạch tâm lý may mắn của Phùng Chấn Hoa, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển.
"Tôi là một cô nhi, dựa vào sự cố gắng của bản thân mới có thể mở ra một con đường máu. Từ nhỏ tôi đã thiếu ăn thiếu mặc, muốn được ăn no thì phải nghĩ cách, cuộc sống của tôi vô cùng khó khăn. Liên Kiều, tôi chỉ nhất thời nghĩ quẩn, bị tiền tài che mắt, xin cô hãy tha thứ cho tôi, có được không? Chỉ một lần này thôi."
Anh ta có tố chất tâm lý rất mạnh, năng lực nói dối cũng rất giỏi, bịa chuyện như thật.
Liên Kiều cau mày: "Anh định đưa bình thuốc này cho ai?"
"Là một người đàn ông, ông ta sẵn lòng bỏ ra một vạn đồng để mua một viên thuốc, cho nên..." Gương mặt Phùng Chấn Hoa hiện vẻ chua xót, dáng vẻ như rất bất đắc dĩ: "Tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, thế nên mới động lòng."
Liên Kiều không khỏi bật cười, giả tạo, cực kỳ giả tạo: "Tên đối phương là gì?"
Nụ cười của cô khiến lòng Phùng Chấn Hoa giật thót: "Đối phương tự xưng họ Lý, bảo tội cứ gọi là ông Lý. Ông Lý khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, có hơi mập, tôi có thể vẽ lại chân dung của ông ta cho cô."
Liên Kiều cười đủ rồi, lúc này mới chậm rãi nói: "Không phải ông Lý, là Ichiro Matsumoto mới đúng."
Phùng Chấn Hoa như bị sét đánh, anh ta sợ hãi đến độ đôi môi run rẩy: "Cô, cô nói gì cơ?"
Ánh mắt Liên Kiều trong veo, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện: "Ichiro Matsumoto không thể hiện ra, thế nhưng thật ra ông ta đã sớm mắc bệnh Alzheimer, thần kinh não bắt đầu suy yếu, không bao lâu sau ông ta sẽ không khống chế được nữa."
Cô đã sớm phát hiện ra căn bệnh của Ichiro Matsumoto, loại bệnh này không có thuốc chữa, ngay cả y học cổ truyền lẫn Tây y đều bó tay.
Ichiro Matsumoto không tiếc dùng mạng của bản thân để gài bẫy Liên Kiều, mục đích là lấy được sách thuốc của hai nhà Liên - Thẩm, để xem trong đó có viết cách chữa trị căn bệnh này không.
Phùng Chấn Hoa sửng sốt: "Cô... cô đã biết từ lâu rồi ư? Không đúng, cô cố ý nói mấy lời đó cho tôi nghe?"
Nói cái gì mà nghiên cứu ra thuốc trị bệnh Alzheimer, dụ dỗ anh ta mắc bẫy, thật sự rất đáng sợ.
Ngày thường thấy cô cười đùa, mắng chửi, tính cách mạnh mẽ, dám yêu dám hận, vui vẻ hay giận giữ đều thể hiện ra mặt. Đến tận bây giờ anh ta mới biết, cô rất giỏi nhẫn nhịn, sâu không lường được.
Dưới tình huống anh ta hoàn toàn không biết, cô đã nhìn thấu anh ta, đào hố cho anh ta nhảy vào.
Liên Kiều đấu trí đấu dũng với anh ta lâu như vậy, đã sớm hiểu thấu suy nghĩ của anh ta. Thấy không, cô chỉ đào một cái hố, đã đủ chôn anh ta rồi.
"Bây giờ anh mới phản ứng lại à? Đầu óc chậm chạp thế!"
Phùng Chấn Hoa thầm kinh hãi, xen lẫn chút hoang mang: "Tôi tự thấy bản thân đã rất cẩn thận rồi, rốt cuộc tôi lộ sơ hở từ đâu?"
Liên Kiều chỉ vào mắt anh ta: "Anh có nhiều sơ hở lắm? Ánh mắt của anh nhìn tôi quá thân thiết, xen lẫn chút thăm dò, ánh mắt này ẩn chứa rất nhiều chuyện."
"Ẩn chứa rất nhiều chuyện?" Phùng Chấn Hoa không hiểu.
Liên Kiều trả lời một cách đơn giản: "Không giống với ánh mắt của một người tốt bụng, ngây thơ. Phùng Chấn Hoa, anh là một quân cờ, thế nhưng lại quá tham vọng. Khi thân phận và tham vọng của anh không tương xứng, sẽ trở thành bi kịch."
Quân cờ? Trái tim Phùng Chấn Hoa bị đ.â.m một nhát, vô cùng đau đớn. Cô tưởng anh ta sẵn lòng chắc? Anh ta bị ép buộc: "Tôi chỉ muốn có tiền, thế cũng là sai ư?"